Chương 346
“Không”, Lâm Thu Phượng lắc đầu: “Gia đình thành ra như thế, em không thể đi được, anh đi đi”.
Thẩm Minh Xuân không hề do dự xoay người, rời khỏi sân nhà họ Lâm.
Mãi đến khi bóng lưng ông ta biến mất ngoài cổng sơn trang Bắc Khê, vẫn không hề quay đầu nhìn lại lấy một lần.
Lâm Thu Phượng lẳng lặng chảy nước mắt, hít một hơi thật sâu, xoay người, cùng gia đình giải quyết tàn cục trước mắt.
Đối với sự rời đi của Thẩm Minh Xuân, Lý Dục Thần không hề quan tâm, cũng không có thời gian quan tâm.
Bây giờ anh cần phải cứu người, hơn nữa thời gian cũng khá là gấp gáp.
Lâm Vân bị thương cực kỳ nặng, phải chữa trị ngay lập tức.
Mà mấy tiếng sau, độc trong người Lâm Mộng Đình cũng sẽ có tác dụng.
Lý Dục Thần dùng pháp lực cố định vị trí xương cốt trong người Lâm Vân, ôm cậu ta vào trong biệt thự.
Còn bên ngoài, người nhà họ Lâm bận thành một đoàn nhưng anh không rảnh bận tâm.
Bác sĩ riêng của nhà họ Lâm giúp anh lấy những dụng cụ y khoa cùng thuốc thường dùng tới.
Một giờ sau, những tổn thương kinh mạch trong người Lâm Vân đã được chữa trị, xương cốt cũng trở lại vị trí cũ.
Nhưng dù sao cũng không phải là gãy xương bình thường, muốn lành hẳn thì cần một khoảng thời gian nhất định.
Lý Dục Thần lại dày cho cậu ta một số công pháp có thể luyện tập trên giường, vừa luyện công vừa chữa trị cho bản thân.
Sau đó kê một toa thuốc cho người nhà họ Lâm đi bốc.
Làm xong hết, Lý Dục Thần nhìn
Còn khoảng ba, bốn tiếng nữa là độc trong người Lâm Mộng Đình phát huy tác dụng.
Anh bắt đầu xem mạch cho Lâm Mộng Đình.
Thần thức nhập mạch, kiểm tra cơ thể Lâm Mộng Đình, chân mày Lý Dục Thần nhíu chặt.
Thuốc mà Lâm Thiếu Bình dùng được luyện chế cực kỳ đặc biệt, độc tính cực kỳ mạnh.
Lúc này độc khí đã vào tim, sẽ nhanh chóng phát huy tác dụng.
Thuốc giải, chỉ có tổng bộ Thiên Nhẫn Tông ở Đông Doanh mới đó.
Tất nhiên, Lý Dục Thần cũng có thể điều chế ra thuốc giải, nhưng tiếc là không có nguyên liệu.
Anh viết tên vài vị thuốc, đưa cho bác sĩ riêng của nhà họ Lâm và Lâm Thu Thanh xem.
Xem xong họ đều lắc đầu.
Đừng nói đến một vài vị thuốc mà đến nghe họ còn chưa nghe qua bao giờ, thì Tử Linh Chi hơn ba trăm năm cũng là thứ không biết phải đi đâu tìm trong thời gian ngắn.
Những vị thuốc đó ở đỉnh Thiên Đô là vô cùng bình thường, nhưng Côn Luân đi tìm khắp ngàn dặm cũng không thấy.
Thuốc giải không có, chỉ có thể dùng chân khí để ép độc.
Dùng chân khí rót vào từng kỳ kinh bát mạch của Lâm Mộng Đình, gột rửa lục phủ ngũ tạng của cô, ép độc ra ngoài.
Quá trình này cực kỳ hung hiểm.