Chương 38
“Ban đầu chị Na ra mặt, Lưu mặt sẹo đã nể mặt chị ấy rồi, chuyện đã qua nhưng Lý Dục Thần lại đá gãy chân Lưu mặt sẹo, không nể mặt chị Na nghĩa là không nể mặt chú Minh. Mọi người trong giới đều biết chú Minh là kiểu người cầu toàn, với tính cách của chú ấy, hôm nay để Mã Sơn và Lý Dục Thần còn nguyên vẹn ra ngoài là rất khó”.
Chu Húc cười khẩy: “Đáng đời! Tại bọn chúng tự tìm đường chết cả thôi”.
Lâm Mộng Đình chợt nói: “Trương Nhất Bình, hay là anh đi xin giúp họ đi. Anh thường hoạt động trong giới, bố anh còn là chủ tịch của Vĩnh Thanh, chắc chú Minh sẽ nể mặt anh thôi”.
Trương Nhất Bình tối sầm mặt, nếu là chuyện khác, Lâm Mộng Đình lên tiếng thì anh ta nhất định sẽ làm.
Nhưng bảo anh ta đi cầu xin chú Minh, anh ta cũng chẳng có dũng khí này.
Ngay cả Lưu mặt sẹo còn không nể mặt anh ta, huống hồ là chú Minh?
Anh ta không muốn bị bẽ mặt thêm một lần nữa.
“Trương Nhất Bình, đây là lần đầu tiên tôi nhờ vả anh”, Lâm Mộng Đình nói.
Trương Nhất Bình nghiêm mặt, do dự một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Không phải tôi không muốn, đừng nói là tôi, dù bố tôi có đến thì chú Minh cũng chưa chắc sẽ chịu nể mặt. Ở thành phố Hòa, người có thể được chú Minh nể mặt không nhiều, trừ phi em nhờ ông nội của em ra mặt, chú ấy sẽ nể mặt nhà họ Lâm thôi”.
Lâm Mộng Đình cau mày, tất nhiên cô không thể đi tìm ông nội vì chuyện này, ông ấy cũng sẽ không ra mặt vì chuyện này.
Cô ngẫm nghĩ rồi bảo: “Vậy để tôi đi”.
Nói xong, cô nắm tay Đinh Hương đi về phía quán bar.
Sau khi
“Anh Mã Sơn, chúng ta đi thôi”.
“Hai cậu đã biến chỗ của tôi thành thế này, định cứ thế mà đi luôn à?”, Châu Na đột nhiên lên tiếng.
Lý Dục Thần sửng sốt: “Thế chị muốn sao?”
Châu Na rất tò mò về Lý Dục Thần, chẳng qua chị ta cũng không biết phải làm gì với anh.
Hôm nay gây ra chuyện lớn thế này, giải quyết hậu quả sẽ rất phiền phức.
Chưa nói đến việc liệu Lưu mặt sẹo có bị đánh cho phục hay không, trước hết phải thu xếp với bên phía cảnh sát, mà việc kinh doanh của quán bar cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Những tổn thất này tính sao đây?
“Thôi được rồi, các cậu đi đi”.
Châu Na cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định cho họ đi.
Dù sao cũng không giữ được, chi bằng nể mặt, tiện thể tạo ân tình, sau này gặp mặt nhau cũng không xấu hổ.
Chị ta vừa dứt lời đã nghe thấy ngoài cửa có người nói.
“Không ai được đi cả”.
Hai người đàn ông bước vào, cả hai đều khoảng năm mươi tuổi, một béo một gầy, người béo có sắc mặt hồng hào, phong thái hiên ngang. Còn người gầy thì mặc trang phục thời Đường, vẻ mặt bình tĩnh, trên người có một khí chất khoan thai cao quý tự nhiên, dù chỉ đứng đó không nói câu nào cũng khiến cho người ta cảm thấy ông ấy không phải người thường.