Chương 410
Chi Mai và Đinh Hương nghe được câu chửi xéo xắt này đều phì cười ra tiếng.
Gương mặt ông chủ Vương vẫn đong đầy ý cười, dáng vẻ vô hại này quả thực rất dễ mê hoặc người khác, mấy người đang ngồi lúc đầu đều không kịp phản ứng lại, thật lâu sau mới ngộ ra thâm ý trong đó.
“Chết tiệt ông dám mắng chúng tôi à?”, một trong số họ hằn học nói: “Ông có biết chúng tôi làm nghề gì không?”
“Biết, biết”, ông chủ Vương vui tươi hớn hở đi tới trước mặt hắn ra, rót một chén trà rồi đặt xuống bàn: “Các vị đều là bá vương, nếu không sao lại dám ăn quỵt!”
“Ông!”
Tên đàn ông đó vươn tay muốn túm lấy cổ áo ông chủ Vương nhưng không biết vì sao lại vồ hụt.
Ông chủ Vương lùi lại một bước, vẫn cười tủm tỉm nói: “Anh uống trà, uống trà đi!”
Những người bên cạnh cười ầm lên.
“Trình độ này cũng mơ mộng tới một trăm triệu? Ha ha ha, mau cút đi, trở về chui lại vào trong bụng mẹ mà tu luyện lại từ đầu!”
Mặt tên đàn ông đó thoắt cái đỏ bừng, bí bách ngồi xuống, định cầm lên chén trà mà ông chủ Vương vừa rót lên uống.
Nhưng khi hắn ta cầm chiếc chén lại lộ ra biểu cảm chấn động, như thể nhìn thấy quỷ vậy.
Lúc này người bên cạnh mới chú ý tới nửa chiếc chén trong tay hắn ta vậy mà đã ghim sâu xuống mặt bàn.
Soạt!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người ông chủ Vương.
Ông chủ Vương vẫn cười hì hì: “Còn ai muốn uống trà tôi rót cho người đó”.
“Hóa ra là cao thủ giấu nghề! Chẳng trách nhà họ Viên phải treo thưởng một trăm triệu”, tên đàn ông
“Được thôi!”
Ông chủ vương cầm lấy ấm trà sải từng bước tới trước bàn của người đó, bắt đầu pha trả.
Nước trà vừa chạm thành cốc, người kia đột nhiên đặt tay lên mu bàn tay của ông chủ Vương, tay còn lại thì bắt lấy chén trà.
Nước dần dần đầy lên, hai người đều không nhúc nhích, giống như hai pho tượng vậy. Thẳng cho tới khi nướcdâng lên tới miệng cốc nhưng lại không sánh ra ngoài lấy một giọt, chẳng lâu sau đã dựng lên một cột nước giống như thủy tinh, trong suốt long lanh.
Gương mặt của người kia cũng dần trở nên ngưng trọng, còn ông chủ Vương từ đầu tới cuối vẫn luôn mỉm cười hòa ái.
Một lúc sau tên đàn ông hét lên một tiếng rồi buông bàn tay đang cầm chén trà, đập mạnh xuống bàn.
Nước trong chén phụt lên như vòi phun, hóa thành một mũi tên nước bắn vọt về phía mặt của ông chủ Vương.
Ông chủ Vương không chút nao núng, dùng một lòng bàn tay ấn nhẹ xuống mặt bàn, cả người khẽ nghiêng tránh đi mũi tên nước này.
Bàn tay đang cầm ấm cũng duỗi ra, đón lấy toàn bộ phần nước vào trong ấm.
“Nếu vị khách này đã không muốn uống trà, tại sao còn kêu tôi pha đây?”
Ông chủ Vương lắc đầu, quay người bước đi.