Chương 468
“Nhà họ Tiền là hậu duệ của hoàng tộc, năm ấy cả đất Ngô Việt đều thuộc về họ, sao có thể so sánh được? Còn về phần nhà họ Tra…”
Phùng Thiên Minh liếc mắt nhìn Lý Dục Thần, thật ra ông ta rất muốn hỏi Lý Dục Thần một câu là anh đã làm gì mới ép lão già Tra Võ Anh kia cam tâm tình nguyện cắt miếng thịt lớn như vậy.
“Bề dày lịch sử của nhà họ Tra cũng rất thâm sâu, chẳng qua là vài chục năm gần đây bọn họ tập trung chủ yếu ở Nam Dương. Nhà họ Thẩm tương đối kín tiếng nên khá ít người biết đến họ, hơn nữa nhà họ Thẩm nằm bên hồ Chấn Trạch nên có quan hệ chặt chẽ với Giang Đông hơn các nơi khác ở Nam Giang”.
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Vậy nhà họ Thẩm có ai lợi hại không?”
“Tất nhiên là có rồi. Gia chủ, Thẩm Bách Vạn, đức cao vọng trọng ở thành phố Cô. Mặc khác, Thẩm Bách Vạn còn có vài người anh em cùng cha khác mẹ là Thẩm Bỉnh Nguyên, một nhà từ thiện cực kỳ nổi tiếng. Những năm đầu, ông ta là một đại ca có tiếng ở trên giang hồ, biệt hiệu là Tam Giang Long. Chuyện họp mặt ông chủ của ba tỉnh lần này là do ông ta triệu tập và chủ trì”.
Phùng Thiên Minh nói xong bỗng sực nhớ một chuyện: “À phải rồi, con rể của nhà họ Lâm, Thẩm Minh Xuân, chẳng phải là người nhà họ Thẩm ở thành phố Cô hay sao, chắc cậu biết ông ta nhỉ?”
Phùng Thiên Minh thấy Lý Dục Thần không đáp mới nhớ Thẩm Minh Xuân đã tuyên bố chối bỏ quan hệ với nhà họ Lâm.
Nhưng mà nhà họ Thẩm rất thông minh, cho dù Thẩm Minh Xuân tuyên bố như vậy nhưng nhà họ Thẩm vẫn không hề lên tiếng, cũng không có tin đồn rút đầu tư trong hạng mục với nhà họ Lâm.
Ông ta cười ngượng ngùng rồi tiếp tục huyên thuyên:
“Mỗi một người tham dự đều chỉ có thể mang theo một bảo vệ hoặc trợ lý. Khi họp mặt, mọi người đều tự đưa ra đơn tố cáo, nhà họ Thẩm sẽ ở giữa hòa giải và là nhân chứng cho kết quả cuộc họp. Khi cuộc họp kết thúc sẽ
Lý Dục Thần cười hỏi: “Nghe có vẻ văn minh, mà hình như không có tôi nhỉ?”
Phùng Thiên Minh cười to nói: “Có cái gì văn minh chứ? Nếu muốn văn minh thật thì sẽ không ra vẻ thần bí như vậy đâu. Chẳng phải là so nắm đấm ai mạnh hơn sao?”
“Đương nhiên là chuyện của tôi không lớn”, Phùng Thiên Minh nói tiếp: “Quan trọng là trong lúc đó, tất cả mọi người sẽ lấy ra vài thứ có ích để đổi địa bàn hay lợi nhuận gì đó. Lần này nhà họ Thẩm phong phanh rằng có một bảo vật truyền kỳ xuất hiện có giá trị liên thành. Đến lúc đó, cậu giúp tôi đánh giá thử xem, nếu đúng là nó đáng giá thì chúng ta sẽ lấy nó”.
Lý Dục Thần cảm thấy không thành vấn đề bèn đồng ý.
Cách hôm họp mặt còn hai ngày, Lý Dục Thần tính toán một chút, thấy cũng không có xung đột gì với lịch khác.
Trận chiến thương trường giữa nhà họ Lâm với nhà họ Viên vừa mới bắt đầu không lâu, nhờ Lang Dụ Văn ở đây nên không có việc gì.
Còn vài ngày nữa là Lâm Mộng Đình và Đinh Hương khai giảng, đợi đến khi bọn họ về thành phố Cô rồi cùng đến Tiền Đường.
Còn về chuyện trên giang hồ, có những người đến đây vì treo thưởng một triệu lấy mạng Lý Dục Thần của nhà họ Viên, trong quán Giang Hồ có ba người, chỉ cần không phải ở cấp bậc Tông Sư thì anh đều có thể giải quyết nhẹ nhàng.
Lý Dục Thần trở về sắp xếp một chuyện rồi đi theo Phùng Thiên Minh tới thành phố Cô.
Ngay trước khi khởi hành một ngày, Mã Sơn gọi điện báo với anh Thái Vĩ Dân đã xảy ra chuyện.