Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 495


trước sau

Chương 495

Tiêu Thập Nương cũng vừa kinh hãi vừa mừng: “Thật không?”

Hoàng Định Bang tức giận nói: “Họ Lý kia, đây là chuyện của hai nhà chúng tôi, cậu là người của ông hai Phùng đưa đến, có liên quan gì đến cậu?”

Lý Dục Thần nói: “Không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là ngứa mắt với ông thôi”.

Anh nói rất thẳng thắn, lại có được thiện cảm của rất nhiều người.

Mãnh hổ Giang Đông Từ Thông khen ngợi: “Tốt lắm, nói ra lời trong lòng tôi, chúng ta có thể kết bạn!”

Hoàng Định Bang cười lạnh lùng nói: “Ngứa mắt thì đã làm sao, ngay cả người ta mắc bệnh gì mà cậu cũng không biết, đã chắc chắn có thể chữa khỏi rồi?”

“Đúng là tôi không chắn chắn chữa khỏi bệnh của bố của bà ta”, Lý Dục Thần nói.

Tiêu Thập Nương vừa nghe lời này, lại lo lắng.

Hoàng Định Bang cười nói: “Tiêu Thập Nương, bà nghe đi, bà nghe đi, tên nhóc này bốc phét, muốn bòn rút tiền nhà bà thôi. Muốn cứu mạng bố của bà, còn phải dựa vào côn luân thảo của tôi. Nhưng tôi nói cho bà biết, qua thôn này thì không có tiệm khác đâu. Nếu hôm nay bà không đồng ý, có thể bảo tên nhóc họ Lý này đến nhà bà chữa bệnh. Nhưng bà đừng đến cầu xin tôi, qua hôm nay, tôi mang côn luân thảo cho lợn ăn, cũng sẽ không cho bà!”

Tiêu Thập Nương nhìn sang Lý Dục Thần, trong mắt lộ vẻ phức tạp, có hy vọng, có lo lắng.

Nhìn được ra, bà ta muốn tin tưởng Lý Dục Thần thế nào.

Nhưng, liên quan đến tính mạng của bố, một người phụ nữ lại bất lực đến mức nào.

Lý Dục Thần chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng Định Bang và Thanh Huyền đạo trưởng.

“Tôi không chắc chắn chữa khỏi bệnh

của ông cụ, vì phải khám bệnh mới có thể kê đơn. Nhưng các ông làm sao biết được bệnh của người ta chỉ có côn luân thảo có thể cứu được? Làm sao lại trùng hợp như vậy, trong tay ông lại có côn luân thảo?”

Một câu của anh hình như đã đánh thức người trong mộng.

Tiêu Thập Nương và ông lão họ Liêu quay sang nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc.

Hoàng Định Bang cười nói: “Côn luân thảo là của Thanh Huyền đạo trưởng, đạo trưởng là cao nhân ngoại thế, đâu phải người phàm như cậu có thể suy đoán!”

Lý Dục Thần nhìn Thanh Huyền một cái, nói:

“Cao nhân ngoại thế phải không, tiếc là côn luân thảo của ông là giả!”

Nói xong, đột nhiên chiếc hộp trên bàn lật bay dưới đất.

Chiếc hộp lăn mấy vòng dưới đất, côn luân thảo rớt ra khỏi hộp.

Một ánh sáng xanh chói mắt lóe lên, trong phòng tràn ngập hương thơm.

Nhưng hương thơm nồng nặc hơi không bình thường.

Cho dù người không hiểu y thuật, không hiểu dược thảo mộc, cũng có thể ngửi ra, mùi hương này không phải tỏa ra từ cây cỏ, mà từ thứ giống như bột hương giấu trong chiếc hộp.

Trước khi Lý Dục Thần chưa đánh đổ chiếc hộp, mùi hương từ từ tỏa ra, đương nhiên rất giống hương thơm thảo mộc.

Một khi đánh đổ, mùi hương nhanh chóng tỏa ra, cỏ dưới đất cũng không còn bóng sáng, giống như cỏ bình thường.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện