Chương 585
“Máy bay trực thăng! Mau lên! Tới Tiền Đường!! Nửa tiếng mà không đến được thì con mẹ nó chết hết đi!”
…
Lý Dục Thần bỏ điện thoại xuống, hoàn toàn không để ý đến tiếng cười nhạo xung quanh, yên tâm kéo lâm Mộng Đình và Đinh Hương đi đến ngồi ở sofa.
“Xí, đúng là ra vẻ, không phải nói cậu ta đánh được à?”
“Ông nhìn bộ dạng của cậu ta đi, giống như đánh được à? Tôi đoán là nổ thôi”.
“Cậu ta mà gọi được ai chứ? Còn không phải là người nhà họ Lâm sao?”
“Bản thân nhà họ Lâm đã khó bảo toàn rồi, họ lại ra mặt cho một đứa con rể tương lai mà đắc tội với nhà họ Từ ở Giang Đông sao?”
“Nghe nói trước kia cậu ta nhặt đồng nát, tôi đoán là đám nhặt đồng nát cùng cậu ta thôi”.
“Ồ, đó là Cái bang! Ha ha ha!”
Mọi người xung quanh cười ầm lên.
Ngay cả Từ Hiểu Bắc cũng cười lên, nhìn Lý Dục Thần, hỏi: “Tao rất tò mò mày gọi ai đến đấy, nhưng dù là ai thì cũng không giữ được cái chân của mày”.
Lý Dục Thần không rảnh để ý tới gã, chỉ lấy một quả nho trên bàn, lột vỏ, nhét vào miệng Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình chưa từng được anh đối xử như vậy, rất không quen, nên đỏ mặt, nhưng vẫn há miệng ra ăn.
Có người không
Lý Dục Thần không thèm để ý, lột thêm quả nữa, đút cho Đinh Hương bên cạnh.
Lần này anh đã chọc giận tất cả mọi người.
“Mẹ kiếp, còn có thiên lý không!”
“Chó liếm lên mặt, đúng là không có quy tắc gì nữa!”
“Lâm Mộng Đình điên rồi sao, còn là hoa khôi trường nữa, hôm nay tôi thấy rõ rồi!”
…
Nếu ánh mắt có thể giết người, Lý Dục Thần đã bị đám người đó giết chết vạn lần rồi.
Anh thản nhiên rồi ở đó, luôn đút anh đào cho Lâm Mộng Đình, cũng bóc vỏ cho Đinh Hương.
Trong ánh mắt ghen tị và tức giận của mọi người, thời gian trôi qua từng giây.
Sắp hết nửa tiếng.
Từ Hiểu Bắc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Lý Dục Thần, đã hết giờ rồi, tao đã cho mày cơ hội gọi người, lát nữa đừng nói tao bắt nạt mày”.
Dứt lời, gã vung tay lên với đám vệ sĩ: “Đừng giết nó, đánh gãy chân, bắt nó quỳ là được”.
Giọng nói bình thản của Từ Hiểu Bắc lộ ra sự tự tin.
Mọi người cũng không nghi ngờ, vệ sĩ của nhà họ Từ có thể đánh ngã Lý Dục Thần.
Bọn họ cứ như thấy được cái vẻ quỳ xuống cầu xin tha thứ của Lý Dục Thần.