Chương 645
Loại đạn này, đủ để bắn xuyên tấm thép xe tăng.
Lý Dục Thần tập trung toàn bộ tinh thần, chân khí nổi lên từ trong mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể, xung quanh anh hình thành một tấm chắn.
Cùng lúc giơ tay, bàn tay giơ về phía trước.
Bốn viên đạn bình thường bắt đầu giảm tốc độ ở chỗ cách anh hơn mười mét, cuối cùng dừng ở chỗ cách cơ thể anh hai mét, rồi xoay tròn tại chỗ.
Còn viên đạn tấn công đến từ chính diện, mang theo động năng khổng lồ, đập lên tấm ngăn chân khí của anh.
Không khí dao động một hồi.
Trong tai của mọi người xuất hiện tiếng gào thét chói tai.
Viên đạn đâm phá tấm chắn, cuối cùng dừng lại ở chỗ cách đầu ngón tay của Lý Dục Thần chưa đến hai tấc, xoay tròn tại chỗ.
Viên Thọ Sơn sững sờ, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi như gặp phải ma.
Anh thực sự có thể cản được đạn ư!
Còn là người không?
Chẳng lẽ vừa nãy cậu ta nói thật, cậu ta không biết võ công, nhưng cậu ta là tiên!
Trong lúc Viên Thọ Sơn thất thần, Lý Dục Thần khẽ khum năm đầu ngón tay búng viên đạn bay đi.
Viên đạn dừng lại bên cạnh anh, đột ngột bị búng đi, với tốc độ giống như lúc phi đến, bay ngược trở lại theo đường cũ.
Ở hướng khác vang lên mấy tiếng kêu thảm.
Lý Dục Thần buông tay, nhìn Viên Thọ Sơn nói: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn dạy cho nhà họ Viên các người một bài học, cho các người đừng giở trò,
Viên Thọ Sơn hoàn toàn tuyệt vọng.
Gặp phải kẻ địch như vậy, thế gia hào môn gì cũng đều vô dụng.
Ông ta ngửa cổ lên trời than dài: “Trời diệt ta rồi!”
Lý Dục Thần đang định ra tay, đột nhiên, một giọng nói mơ hồ vang lên:
“Dừng tay!”
Sau đó, một luồng sức mạnh cường mạnh cùng với sát ý mãnh liệt nổi lên từ bốn phương tám hướng.
Viên Thọ Sơn liền phấn khởi, vui mừng nói: “Hà tông sư!”
Ruộng đồng mênh mông, rừng cây xào xạc.
Ánh trăng vẫn còn đó, nhưng dường như bị che một lớp ánh mờ tối.
Luồng sức mạnh cường mạnh đó nổi lên như sống biển trong đêm tối tĩnh lặng.
Cuối cùng, ngưng tụ thành một bóng người hư ảo bên trên không trung biệt thự nhà họ Viên.
Dường như bầu trời có một cái máy chiếu, chiếu ra một hình chiếu 3D trong hư không.
Viên Thiên Lãng bị thương nặng cố gắng chống dậy, quỳ bái về hướng hư ảnh đó, miệng gọi: “Sư phụ!”
Viên Thọ Sơn cũng đầy vui mừng.