Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 677


trước sau

Chương 677

“Đi theo chứ!”, Hoàng Đại Sơn vô cùng chắc chắn nói.

Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Được, sau này ông có thể theo tôi, nhưng bây giờ không được”.

“Tại sao?”, Hoàng Đại Sơn không hiểu.

“Tu hành của ông vẫn không đủ xông pha giang hồ, mà bây giờ ông còn chưa qua được cửa ải biến hình, tôi không thể đưa theo một con chồn lên máy bay chứ phải không?”

Hoàng Đại Sơn không biết máy bay là cái gì, nghe mà mơ hồ, dường như đã hiểu, lại như không hiểu.

“Hơn nữa, tôi còn cần ông ở đây canh giữ khu nhà này của nhà họ Lý”.

Câu này thì Hoàng Đại Sơn nghe hiểu.

“Cậu chủ, cậu yên tâm, có tôi ở đây, khu nhà đảm bảo không sao”.

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Ông không được lơ là, hai mươi năm không sao, là vì họ cho rằng nhà họ Lý đã chết hết, bây giờ tôi quay về, những người đó có thể cũng sẽ quay lại. Họ không phải là người nhà họ Na, ông giả thần giả quỷ dọa một trận là bỏ chạy”,

“Vậy tôi phải làm thế nào?”

“Ông vẫn cứ như trước đây, ở trong miếu Hoàng Đại Tiên của ông, tôi truyền cho ông mấy thuật pháp, ông tu luyện cho tốt, thanh thủ sớm ngày biến hình. Giả như bên phía khu nhà nhà họ Lý có động tĩnh gì, đừng lỗ m ãng, chỉ cần âm thầm quan sát. Tôi cho ông hai lá bùa, một lá dùng hộ thân lúc tình hình nguy cấp, một cái khác, ông chỉ cần dùng pháp lực kích hoạt, tôi có thể cảm nhận được, biết ở chỗ ông xảy ra chuyện. Tôi sẽ đến ngay”.

Lý Dục Thần lấy ra hai lá bùa, đưa cho Hoàng Đại Sơn, bảo nó giữ cẩn thận.

Hoàng Đại Sơn nhận lấy, trong lòng không nỡ, nhưng cũng biết mình trọng trách to lớn, bái lạy Lý Dục Thần một cái, nói: “Cậu chủ yên tâm, có Hoàng Đại Sơn tôi ở đây, nhất định

bảo vệ khu nhà họ Lý bình an!”

Rồi quay người, đi về miếu Hoàng Đại Tiên của nó.

Lý Dục Thần đang định rời đi, bỗng phía sau có pháp lực dao động, bỗng quay người, nhìn sang mái vòm của một tòa đại viện không xa, quát nói:

“Kẻ nào nấp ở đó, mau ra đi!”

Chỉ nghe một tiếng cười:

“Sư đệ, tu vi có tiến bộ mà, tỷ ẩn giấu khí tức, lại bị đệ phát hiện ra!”

Một bóng người bay lên mái nhà, thon nhỏ duyên dáng, như liễu thoáng qua, bay nhẹ nhàng đáp xuống đất, hóa thành một cô gái, mắt sáng long lanh, đứng giữa cây già tường cổ, ánh trăng như hoa, chiếu lên người, càng cảm giác không dính bụi trần.

“Hướng sư tỷ!”, Lý Dục Thần kinh ngạc vui mừng nói.

Người đến tên là Hướng Vãn Tình, cũng là đệ tử Thiên Đô, đến Côn Luân sớm hơn Lý Dục Thần mấy chục năm.

“Chúc mừng sư đệ, tu vi tiến bộ, xem ra, cách Tiên thiên không xa nữa!”

“Còn kém xa sư tỷ”, Lý Dục Thần nói.

“Không cần khiêm tốn, đệ mới bao tuổi chứ, nếu có thể đột phá tiên thiên trong mấy năm, đệ chính là người đầu tiên trong năm trăm năm nay. Sư tỷ cũng đuổi theo không kịp!”

Hướng Vãn Tình nhìn Lý Dục Thần từ đầu đến chân mấy cái, cười nói: “Tu vi tăng cao, có thêm vài phần khói lửa nhân gian, xem ra đệ sống rất tốt của thế giới phàm tục mà! Có phải có đối tượng rồi không?”

Lý Dục Thần đỏ mặt, nói: “Sư tỷ nói đùa rồi”.

“Có gì đáng đùa chứ, đều là chuyện thường tình của con người, chỉ cần đệ chưa biến thành lão quái vật trong Vạn Tiên Trận, thì sẽ phải buồn phiền vì tình. Yên tâm đi, sư tỷ sẽ không cười đệ”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện