"Cái gì? Bác sĩ phẫu thuật chính không phải là viện trưởng sao? Ngoài viện trưởng ra thì còn có bác sĩ nào khác ở Yến Kinh có tư cách để nhiều bác sĩ đầu ngành phải đến giúp để chuẩn bị cho chi tiết ca mổ đây, thậm chí còn làm trợ lý cho nữa chứ?"
"Không, nhưng...!ai nói với anh nhất định phải là bác sĩ ở thành phố Yến Kinh chứ? Có thể là sếp lớn đến từ thành phố khác, xem ra bản kế hoạch phẫu thuật này có vẻ khá dày đó, rốt cuộc là muốn làm phẫu thuật gì đây?”
Mọi người vừa nói vừa lần lượt mở bản kế hoạch chi tiết trên tay ra, sau đó đột nhiên kêu lên.
"Ôi trời? Cuộc phẫu thuật này..."
"Đệt? Điên à? Cuộc phẫu thuật này bộ muốn...!làm xương sườn nhân tạo à?"
"Nâng lồng ngực? Ngăn không cho ép tim? Đây đều là...!cái lý luận ảo ma gì vậy?"
"Không! Về mặt lý thuyết là có thể! Chỉ là nó cực kỳ khó đạt được! Ngoài việc yêu cầu khả năng kiểm soát cực kỳ cao trong quá trình thực hiện thì cũng cần phải có tâm lý vô cùng vững".
"Phạm vi của ca phẫu thuật...!gần như là toàn bộ phần bên trái của lồng ngực, điều này hoàn toàn như việc đang mổ xẻ một con người, yếu tố rủi ro của ca mổ này cũng sẽ...!cực kỳ cao!”
"Điên à? Bác sĩ phẫu thuật chính bị điên à? Đây là loại phẫu thuật quái quỷ gì chứ!"
"Đó là một cuộc phẫu thuật viển vông à....”
Trong khi mọi người đều đang cảm thán thì Lâm Tuấn đang ngồi trên xe buýt ở cách đó vài kilomet cũng bắt đầu hắt hơi mấy cái.
"Ai nhớ mình vậy nhỉ?"
Lâm Tuấn vừa nghĩ vừa thản nhiên nhìn ra ngoài xe, bỗng anh chợt nhìn thấy có một bóng người quen thuộc trên đường, đó là ...!
Đường Tịnh Nghi!
Lâm Tuấn sao có thể ngờ được anh lại gặp Đường Tịnh Nghi trên con đường xa hoa này.
Cũng may thị lực của Lâm Tuấn mười trên mười nên mới có thể nhìn thấy bóng dáng của Đường Tịnh Nghi giữa đám đông khi anh đi trên con phố xa hoa này.
Đường Tịnh Nghi lúc này