Đợi đến khi Lâm Tuấn xuống taxi đến cổng bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh, đã là khoảng ba giờ rồi.
Lâm Tuấn không ngờ rằng mười một giờ rời khỏi nhà họ Đường, mà đi đến bệnh viện muộn mất một tiếng, mà đây mới chỉ là đến nơi tổ chức hội nghị thôi.
Có lẽ là vì đến muộn tận một tiếng nên anh cũng chẳng quan tâm đến chuyện đi trễ nữa, sau khi xuống xe, Lâm Tuấn chẳng hề vội vã chạy vào bệnh viện, đi đến phòng họp, ngược lại còn rất điềm tĩnh, cứ như người đi muộn không phải anh vậy, anh nhàn nhã đi vào trong bệnh viện.
Lâm Tuấn đời trước cũng là bác sĩ tài giỏi vô cùng.
Mặc dù lúc ấy anh không làm việc ở bệnh viện Nhân Dân số một, nhưng cũng là người chủ trì nhiều hạng mục nghiên cứu y học khiến thế giới kinh ngạc, Lâm Tuấn cũng được mời đến bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh tham gia mấy buổi thảo luận y thuật của giới y học.
Vậy nên cho dù không có ai dẫn đường, Lâm Tuấn vẫn có thể dễ dàng đi đến phòng họp, lên mấy tầng, quẹo mấy ngã rẽ, cuối cùng đã đến cổng phòng hợp.
Cách đó rất xa, Lâm Tuấn đã nhìn thấy có rất nhiều bác sĩ mặc áo blu màu trắng đang tập trung ở cửa phòng họp, Lâm Tuấn còn cho rằng mấy bác sĩ này là bác sĩ tham gia buổi hội nghị chuẩn bị phẫu thuật lần này, bọn họ đứng ngoài phòng họp chờ anh tới, vậy nên vội vàng chạy qua.
Tuy nhiên khiến Lâm Tuấn bất ngờ là...!
Anh còn chưa tiến đến gần phòng họp đã bị một vị bác sĩ mặc áo blu trắng, trông có vẻ hơi trẻ tuổi chặn lại.
"Anh anh anh, là anh đó, nhìn ai vậy, anh là ai? Đến đây làm gì? Hôm nay ở đây tổ chức một buổi hội nghị vô cùng quan trọng, người không có nhiệm vụ mau rời khỏi đây, nếu không tí nữa ảnh hưởng đến buổi họp, anh chết chắc".
Có lẽ vì nhìn thấy Lâm Tuấn mặc quần áo thể thao bình thường, hoặc có thể vì trông anh còn trẻ chẳng giống gì bác sĩ, nên anh bác sĩ kia đã coi Lâm Tuấn là người không phận sự.
Điều này khiến Lâm