Ông đây hận muốn chặt chân mày ra để cho cả đời này mày không thể ra khỏi nhà họ Đường, là một con chó thực thụ của nhà họ Đường ấy chứ!
Tịch Ngự Hà nghĩ trong lòng như vậy, nhưng vì Đường Tịnh Nghi còn đang ở đây nên anh ta không dám nói điều này ra, anh ta không quên tiếp tục chế giễu Lâm Tuấn.
"Ha ha ha, đương nhiên rồi, nếu Hàn thiếu gia đã đến mua xe thì chắc chắn tôi sẽ giảm giá cho anh, chứ nhỡ Hàn thiếu gia không đem đủ tiền thì theo thì ngại lắm? Ối suýt nữa thì tôi quên mất, hôm nay anh mua xe chắc là do cô Đường thanh toán đúng không? Dù gì thì bây giờ Hàn thiếu gia cũng không còn là đại thiếu gia nhà họ Hàn như lúc trước nữa, làm sao mà tự mua xe được chứ?"
Lâm Tuấn nghe vậy vẫn khẽ cười như không nghe thấy gì.
"Anh chỉ được cái nói đúng, hôm nay Tịnh Nghi đi cùng để thanh toán cho tôi thật, cũng chẳng biết làm thế nào, ai bảo tôi là người đàn ông sợ vợ chứ, tài chính trong nhà nằm trong tay Tịnh Nghi hết, cho nên… anh phải nể mặt tôi, giảm giá đấy nhé, có cả Tịnh Nghi ở đây, chẳng lẽ anh không thể giảm giá chứ đúng không?"
Giảm giá giảm giá…
Chế giễu mãi mà không thành công còn phải nghe Lâm Tuấn nói mãi việc giảm giá, Tịch Ngự Hà cảm giác như mình không phải đang nói chuyện với đại thiếu gia nhà họ Hàn trước kia mà là đang nói chuyện với một thương gia xảo quyệt luôn đặt lợi ích lên hàng đầu vậy.
Nếu tiếp tục nói chuyện với Lâm Tuấn, Tịch Ngự Hà sợ anh ta sẽ không nhịn được mà đánh gãy chân Lâm Tuấn mất.
Vì vậy Tịch Ngự Hà hít sâu một hơi, cố gắng nín nhịn sự khó chịu trong lòng, không thèm để ý tới