- Thanh Thanh?
Nghe được trong bài thơ có hai chữ Thanh Thanh, hắn liên hệ đến bài ca này biểu đạt ý tứ, Tống Thanh Thư làm gì mà không biết người đang thổi tiêu là ai, vội thay đổi phương hướng, hướng về phía bên hồ đi đến.
Quả nhiên cũng không lâu, Tống Thanh Thư đã nhìn thấy Hạ Thanh Thanh một thân tịch mịch cô đơn, nghiêng người dựa vào bên dưới một cây đại thụ, vạt áo phiêu phong lay động trong gió, khuôn mặt bao hàm vô tận ưu sầu, y phục màu trắng như tuyết nàng phảng phất tựa như tiên tử xuất trần, không biết là do ánh ban mai chiếu rọi mà hai gò má nàng ửng đỏ, nghiêng nghiêng khuôn mặt, diễm lệ như xuân đào.
- Viên phu nhân…
Tống Thanh Thư không dám quá mức lỗ mãng, đứng từ xa xa gọi..
Nghe được tiếng của hắn, Hạ Thanh Thanh vui mừng quay đầu lại, lại thấy rõ phía sau Tống Thanh Thư còn có một cô nương mỹ lệ, sắc mặt khẽ thay đổi, có điều rất nhanh che giấu:
- Rốt cục ngươi cũng đã đến.
Lý Nguyên Chỉ nhìn một chút phu nhân xinh đẹp đối diện cái này, nàng lại quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư, thấy bọn họ biểu hiện vô cùng quái lạ, trong lòng nàng suy nghĩ: "Phu nhân này một thân đồ tang, nghe vừa rồi thổi khúc tiêu với ý tứ bên trong, hẳn là hoài niệm đến phu quân của mình đã đi xa, nhưng hai người này biểu hiện ngữ khí, rõ ràng... rõ ràng là có…tư tình với nhau..
Tống Thanh Thư nào có biết Lý Nguyên Chỉ đã đem hai người xem là gian phu dâm phụ, hắn đang nhìn Hạ Thanh Thanh hỏi:
- Viên phu nhân có ngăn cản lại được phu phụ Quy Tân Thụ không vậy?
Hạ Thanh Thanh lắc đầu:
- Ta đi cả ngày lẫn đêm, cũng gặp được trước khi bọn họ động thủ tìm, thật vất vả kéo dài giữ bọn họ lại được thêm mấy ngày, có điều hôm qua không biết tại sao, bọn họ bỗng nhiên lại quyết định vào cung ám sát Khang Hi, võ công phu phụ bọn họ cao hơn ta, nên muốn ngăn cũng không ngăn lại được. Nghĩ đến thời gian chắc ngươi cũng sắp đến rồi, nên ta quyết định ở lại chỗ này chờ ngươi, xem ngươi có biện pháp gì cứu bọn họ không?
Tống Thanh Thư đối với nguyên tác bên trong chán ghét phu phụ Quy Tân Thụ vô cùng, lòng dạ hai người bọn họ cực kỳ chật hẹp, sau đó ở trong truyện Lộc Đỉnh Ký còn hại chết Ngô Lục Kỳ, loại người như vậy Tống Thanh Thư thực sự cũng chẳng muốn cứu, có điều bây giờ Hạ Thanh Thanh mềm giọng nhờ vả, Tống Thanh Thư đành phải hỏi:
- Bọn họ hôm qua vào cung từ lúc nào?
- Đêm qua vào giờ tý, bọn họ hình như là đã bắt cóc được Vi tước gia bằng hữu của ngươi, ép buộc hắn mang theo bọn họ vào cung.
Hạ Thanh Thanh đáp:
- Ta lo lắng nếu lộ diện sẽ bị Vi Tiểu Bảo thấy rõ hình dạng của ta, sau này sẽ hại ngươi, cho nên vẫn phải ẩn núp ở trong bóng tối.
- Vi Tiểu Bảo là người cơ linh, chắc chắn là mang theo bọn họ vào trong hoàng cung rồi đi vòng vèo, bây giờ vẫn còn có thể theo tới kịp, chúng ta cùng vào cung, xem có thể kịp thời ngăn lại bọn họ không.
Hạ Thanh Thanh lại chần chừ:
- Mang ta theo vào cung, ngươi không sợ bị Đông Phương Bất Bại bắt gặp được sao?
Tống Thanh Thư cười nhạt:
- Yên tâm đi, cuộc đại chiến sắp tới, Đông Phương Bất Bại phải bế quan dưỡng sức, giữ cho trạng thái tình thần ổn định cao nhất cho đến đêm trăng tròn tháng này, thì làm gì có thời gian mà quản đến những việc vặt rắc rối này.
Hạ Thanh Thanh gật đầu, đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Lý Nguyên Chỉ:
- Còn cô nương này thì làm sao bây giờ?
Hai người bọn họ vừa rồi nhắc tới việc đại sự thích khách hoàng đế, Lý Nguyên Chỉ ở một bên nghe được thì kinh hồn bạt vía, nàng vốn tưởng rằng Tống Thanh Thư là đại nội thị vệ, nào có biết hắn lại cùng với những kẻ phản tặc lui tới, thấy hai người quay đầu lại nhìn mình chằm chằm, Lý Nguyên Chỉ lúng túng cười nói:
- Việc của các người cứ làm.. không cần phải để ý đến tiểu muội.
Thấy cô nương nhí nha nhí nhảnh này bị dọa đến xanh mặt, Tống Thanh Thư liền nói:
- Như vậy sao được, đã nghe được mật mưu của chúng ta, Lý tiểu thư lại là con nhà quan gia, ta làm sao sẽ bỏ qua cho ngươi được...
Lý Nguyên Chỉ liền lui về phía sau, hoang mang giải thích:
- Tống đại ca, mọi người đều quen biết, đừng đùa tiểu muội nữa, đối với chuyện này tiểu muội cam đoan miệng kín như bưng... Đừng tới đây gần đây, các người là người của Thiên Địa hội hay là Hồng Hoa hội, tiểu muội cùng với mấy đương gia của Hồng Hoa hội cũng quen thuộc, người của Thiên Địa hội thì tiểu muội cũng có nhận thức... ô..ô… đừng có giết tiểu muội…
Tống Thanh Thư nhếch miệng nói:
- Lý tiểu thư là người của quan gia, sau lại cũng cùng những tổ chức phản Thanh phục Minh này dây dưa vào, không sợ ta tố giác ngươi sao?
- Tống đại ca cũng giống như vậy thì sao..
Lý Nguyên Chỉ lầu bầu nói.
- Yên tâm … ta sẽ không giết ngươi, mà sẽ cùng chúng ta vào cung, ta đã đáp ứng với phụ thân của ngươi mang tới kinh thành, ta cũng không dám bỏ mặc một mình ngươi ở bên ngoài kinh thành, nếu như nhỡ bị công tử bột nào coi trọng đoạt lấy làm tiểu thiếp, phụ thân ngươi còn không tìm ta liều mạng a…
Tống Thanh Thư nói.
Lý Nguyên Chỉ trong lòng âm thầm đắc ý: “ Hừ, nam nhân thật dễ lừa gạt, bổn tiểu thư chỉ mới là ra vẻ đáng thương, liền qua ải này... “
- Viên phu nhân, trang phục của thị vệ đại nội đã có chuẩn bị trước chưa vậy?
Tống Thanh Thư hỏi.
- Đã có sẵn đầy đủ hết rồi.
Hạ Thanh Thanh kéo tay Lý Nguyên Chỉ nói:
- Vị cô nương này, xin mời theo ta vào nhà đổi lại quần áo của thị vệ đại nội.
………………………………………………………………………………………….
Lúc bọn họ đi tới tới cửa cung, thấy toàn bộ thủ vệ sắc mặt căng thẳng nghiêm trọng, Tống Thanh Thư bước đến hỏi:
- Trong cung đã xảy ra chuyện gì?
- Hóa ra là Tống đại nhân, nghe nói trong cung vừa có xuất hiện hai tên thích khách võ công cao cường, Đa tổng quản truyền lệnh xuống cho mọi người phải canh chừng nghiêm ngặt cẩn thận.
Một tên thị vệ lặng lẽ nhìn qua lệnh bài của Tống Thanh Thư, đột nhiên nghi hoặc mà nhìn về phía hai người sau lưng hắn, nghi hoặc hỏi:
- Hai người huynh đệ này lạ mặt vô cùng, là ở bộ phận nào trong cung vậy?
Tống Thanh Thư thuận miệng trả lời:
- Là những cao thủ trẻ tuổi mà hoàng thượng tuyển chọn ở các bang phái, để bổ sung cho đội ngũ thị vệ đại nội.
Cái thời đại này không ai dám giả truyền khẩu dụ của hoàng đế, một khi phát hiện, chắc chắn là sẽ mang tội lớn tru di tam tộc. Có điều Tống Thanh Thư thân là người "xuyên việt", một thân một mình, đối với hoàng quyền thì cũng chẳng có kính nể, hắn nghĩ
thầm đối phương lại không thể dám đi tìm Khang Hi đối chứng, cho nên nào còn có điều kiêng kị gì, cứ há mồm mà nói.
Bọn thị vệ quả nhiên cũng không dám nhiều hỏi đến, liền mở cửa cùng cho ba người tiến vào.
- Tống công tử, nghe bọn thủ vệ nói, dường như sư huynh bọn họ đã bị phát hiện.
Hạ Thanh Thanh tuy rằng cũng không thích hai vị sư huynh sư tẩu này, nhưng nghĩ tới đối phương là vì thay phu quân mình báo thù, mới xông vào thâm cung thích khách, nên trong lòng vẫn có rất lo lắng.
Toàn bộ Tử Cấm thành quá lớn, Tống Thanh Thư thoáng cái cũng không biết đi đến nơi nào để cứu viện, tính toán một chút, liền kéo qua một tên thị vệ vừa đi ngang qua hỏi:
- Thích khách hiện ở nơi nào vậy?
Vừa nhìn là Tống Thanh Thư cao thủ nổi danh trong cung, tên thị vệ liền cúi người thi lễ vội vàng nói:
- Bẩm Tống đại nhân, nghe nói thích khách đã bị bắt giữ, đang bị Đa tổng quản áp giải đến ngự thư phòng, do hoàng thượng tự mình thẩm vấn.
Tống Thanh Thư nhớ lại bên trong nguyên tác, phu phụ Quy Tân Thụ bị đi lạc lối ở trong hoàng cung, không tìm được tung tích hoàng đế, liền giã vờ bị bắt, chờ bị mang tới trước mặt hoàng đế, thì bất ngờ hành động gây khó khăn.
"Vào lúc này thật là không thể để cho Khang Hi chết được a."
Tống Thanh Thư trong lòng lo lắng, hắn làm nhiều việc như vậy là do đầu cơ chính trị, nên cũng không muốn dã tràng xe cát.
Tống Thanh Thư vội vã thẳng chạy đến ngự thư phòng, mới vừa phóng đi mấy trượng, quay đầu lại nhìn thấy hai nàng còn đứng ngây người ra tại chỗ, hắn vội quay lại, ôm lấy eo hai nàng, vận lên khinh công hướng về phía ngự thư phòng.
Cùng thân thể Tống Thanh Thư tiếp xúc chặt chẽ, Hạ Thanh Thanh thì đã quen thuộc không sao, Lý Nguyên Chỉ thì lại lúng túng, khi nhận thấy bàn tay của hắn vòng ra để trên cái bụng dưới bằng phẳng của mình, có điều cũng biết thời gian đang khẩn cấp, không thể làm gì khác hơn là cắn chặt đôi môi đỏ cố nén.
Từ xa đã nghe tiếng đao kiếm va chạm từ hướng ngự thư phòng, Tống Thanh Thư quýnh lên, phóng nhanh, ba người vừa tới trước cửa ngự thư phòng, thì thấy một nhà Quy Tân Thụ đã bị loạn đao chém chết không toàn thây.
- A…..
Hạ Thanh Thanh thét lên kinh hãi, loạng choạng muốn té ngã, may mà Lý Nguyên Chỉ đôi tay lanh lẹ, vội vàng đỡ lấy nàng.
Nghe được tiếng kêu, Khang Hi ngẩng đầu lên thì thấy là Tống Thanh Thư, vẫn còn sợ hãi nói:
- Hóa ra là ngươi đã trở về, nếu như ngươi đến sớm một chút, thì hai tên thích khách này cũng không đến nỗi tung hoành như vậy.
- Hạ thần cứu giá chậm trễ, mong rằng hoàng thượng thứ tội.
Tống Thanh Thư sững sờ, vội vã lên tiếng.
Đa Long quỳ trên mặt đất, mồ hôi chảy ròng ròng:
- Chúng thần hộ giá bất lực, để cho hoàng thượng chấn kinh….
- Thôi thôi, lần này nhờ có Tiểu Bảo lấy thân mình ngăn trở đao bọn chúng, lôi xác bọn họ ra ngoài đi, riêng Tiểu Bảo, Thanh Thư thì ở lại, toàn bộ những người khác đều đi ra ngoài cho ta.
Khang Hi phất tay.
Nhìn thi thể phu phụ Quy Tân Thụ bị chém tan nát, Hạ Thanh Thanh bờ môi run run, hai mắt tràn ngập cừu hận nhìn Khang Hi, Tống Thanh Thư vội vã vỗ tay vào lưng của nàng, lặng lẽ nói:
- Tại hạ sẽ đem di thể bọn họ đoạt lại, hãy tin tưởng tại hạ, hai người cứ đi ra bên ngoài chờ tại hạ một chút.
Nói xong ngón tay điểm huyện ở trên người nàng một, tạm thời khống chế chân khí toàn thân của nàng, thấy đối phương căm hận chính mình, Tống Thanh Thư truyền âm nhập mật nói:
- Tại hạ sợ phu nhân làm chuyện điên rồ... Lý tiểu thư, hãy chăm nom nàng giùm ta.
Lý Nguyên Chỉ gật đầu, đỡ Hạ Thanh Thanh đi ra ngoài.
- Con bà chúng nó, bọn chúng xem hoàng cung của lão tử là cái nhà xí, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi….
Thấy mọi người đều đã rời khỏi, Khang Hi chửi ầm lên theo kiểu dân dã.
- Hoàng thượng, mắng ra được thì cơn tức sẽ hạ xuống…
Vi Tiểu Bảo đứng một bên vỗ vỗ phía sau lưng Khang Hi, tay đưa qua một chén trà đến trước mặt Khang Hi.
- Không uống!
Khang Hi đẩy ra chén trà, quay đầu nhìn Tống Thanh Thư hỏi,:
- Công việc ngươi đến các bang phái ra sao rồi?
Tống Thanh Thư thấy Khang Hi ở ngay trước mặt hắn chửi bậy bạ, chẳng những không có sợ sệt, trái lại rất vui mừng, xem ra Khang Hi đã xem hắn như người của mình, liền rất nhanh trả lời:
- Các chưởng môn vừa nghe nói con cháu, đệ tử của mình có cơ hội làm ngự tiền thị vệ, đã không phản ứng, mà còn dồn dập mừng rỡ..
Khang Hi sắc mặt lúc này mới chuyển biến tốt, nói:
- Trong cung thì ngự tiền thị vệ phần nhiều cũng là con cháu của người Bát kỳ có nhiều công trạng, nhưng võ công lại không ra gì, lần trước trẫm phái bọn chúng đi hộ tống Vi Tiểu Bảo thì đã xảy ra chuyện, lần này lại là chuyện thích khách, trẫm đã nhận thấy rỏ ràng là bọn chúng nếu đụng phải cao thủ chân chính trước mặt thì sẽ không đỡ nổi một đòn…
Tống Thanh Thư nói thêm:
- Tại vì đại đa số ngự tiền thị vệ đều là xuất thân người Bát Kỳ, võ nghệ chỉ thiên thiên về với xông pha nơi chiến trường giết địch, nhưng nếu đối phó với nhân sĩ giang hồ, quả thật là không có thích ứng.
- Không sai…
Khang Hi đứng lên nói:
- Vì lẽ đó trẫm quyết định để cho Đa Long tuyển lựa lại trong ngự tiền thị vệ, chỉ chọn lấy người nào có võ nghệ cao cường, thành lập một bộ phận bí mật gọi là “ Huyết Tích Tử “, chuyên phụ trách đối phó với đám giang hồ liều mạng thâm nhập vào cung.
- Huyết Tích Tử?
Tống Thanh Thư lúc đó nghe qua liền chấn kinh.
- Còn ngươi võ công lại cao thâm như vậy, bỏ qua thì cũng quá lãng phí, trẫm quyết định để ngươi huấn luyện đám đệ tử, con cháu của từ các bang phái đến đây phục mệnh, thành lập khác một bộ phận đặt tên là…….
Khang Hi trầm ngâm một lát, nói:
- Gọi là “ Niêm Can Xử “ bề ngoài phụ trách công việc nội bộ trong cung, nhưng trên thực tế là giúp trẫm giám thị động thái của giang hồ!