Lý Nguyên Chỉ hoảng sợ hết hồn, nàng vừa cỡi y phục của Lạc Băng ra định xem qua các vết thường, nên tưởng rằng là Tống Thanh Thư quay trở về, vội vàng dùng tay kéo chăn qua che đậy thân thể trần truồng của Lạc Băng che khuất cảnh xuân đang lộ toàn bộ ra ngoài.
- Thanh tỷ, hóa ra là tỷ a…
Lý Nguyên Chỉ vỗ vỗ trước ngực của mình nói tiếp:
- Đây là thập nhất Hồng Hoa hội, Uyên Ương đao Lạc Băng cũng là Văn thái phu nhân của tứ đương gia Văn Thái Lai.
Thu lại Kim Xà kiếm, Hạ Thanh Thanh đi tới bên cạnh giường, thấy dưới chăn là một nữ nhân với khuôn mặt vô cùng quyến rũ, đang nằm hôn mê nghi ngờ hỏi lại:
- Hồng Hoa hội còn gọi là Thiên Địa hội phải không? Nàng làm sao lại ở trong hoàng cung, đã vậy còn bị thương.
Lý Nguyên Chỉ đem chuyện Hồng Hoa hội vào cung ám sát Khang Hy, Tống Thanh Thư đúng lúc cứu giá, hại cho bọn họ gần như toàn bộ bị diệt kể lại cho Hạ Thanh Thanh nghe.
Lý Nguyên Chỉ dù sao cũng là tiểu thư quan gia, trong lòng nàng cảm thấy Tống Thanh Thư hành động cũng không có gì sai, nàng chỉ là đang lo lắng cho sự an nguy của Dư Ngư Đồng mà thôi.
Hạ Thanh Thanh thì lại khác, ngày hôm nay ngay cả kiếm pháp thông thần Phong Thanh Dương cũng thất bại, nàng biết đời này nếu tìm đến Đông Phương Bất Bại để báo thù thì đã không thể, hiện giờ tất cả sự chú ý trả thù đều chuyển đến trên người của Khang Hi, lần trước Tống Thanh Thư không giúp nàng ám sát Khang Hi thì là còn thôi không tính, ngày hôm nay hắn lại vẫn ra tay ngăn cản hành động của Hồng Hoa hội, theo lời Lý Nguyên Chỉ miêu tả tình huống, nếu Tống Thanh Thư không ra tay, mọi người trong Hồng Hoa hội đã thành công trong việc thích khách Khang Hy..
Hạ Thanh Thanh sắc mặt càng ngày càng khó coi...
- Thanh tỷ, lát nữa giúp muội đem Văn Thái phu nhân đem ẩn giấu đi có được hay không?
Lý Nguyên Chỉ chỉ vào Lạc Băng nằm trên giường nói tiếp:
- Muội lo là Tống đại ca nhìn thấy Văn Thái phu nhân thì sẽ biết người của Hồng Hoa hội."
- Sợ cái gìchứ?
Hạ Thanh Thanh cười lạnh nói:
- Hắn sẽ mang nàng đến gặp Khang Hi để lĩnh thưởng sao?
- Tham kiến Tống đại nhân!
Nghe được cách đó không xa đám thị vệ thi lễ truyền tới, Lý Nguyên Chỉ lo sợ, vội vã nhảy lên trên giường, lấy tấm chăn đắp kín thân hình của mình và Lạc Băng.
Rất nhanh Tống Thanh Thư đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Hạ Thanh Thanh sắc mặt có vẻ như là tuyệt vọng, liền mở miệng khuyên lơn:
- Hôm nay trận quyết đấu kết quả tại hạ cũng nghe nói, Viên phu nhân.."
Hạ Thanh Thanh cười nhạt, mặt không hề cảm xúc xoay qua, đến ngồi bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm ngơ ngác ngẩn người ra.
Tống Thanh Thư sững sờ, trong lúc này cũng không biết làm sao an ủi nàng, hắn xoay đầu lại, thì thấy Lý Nguyên Chỉ nằm ở trên giường, cái chăn trùm kín chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn quanh.
Thấy tình cảnh này, Tống Thanh Thư không khỏi mỉm cười:
- Lý tiểu thư, còn sớm mà ngươi đã lên giường muốn ngủ rồi sao?
Lý Nguyên Chỉ ậm ừ nói:
- Tống đại ca, muội…. đã cởi y phục lên giường... đại ca... có thể đi ra ngoài được không?
Vừa nói trên mặt hiện ra sự e thẹn đỏ ửng.
Thấy nàng vẻ mặt diễn giống y như là thật, Tống Thanh Thư cổ quái nói:
- Văn Thái phu nhân mất máu hơinhiều, khí tức đang là yếu ớt, ngươi đem chăn đắp kín như vậy không sợ làm cho phun nhân ngộp chết sao?
- Ai nha!"
Lý Nguyên Chỉ giật mình, vội vã kéo cái chăn thấp xuống, thấy Lạc Băng hơi thở bình thường, lúc này mới mới yên lòng nhưng không ngờ là nữa thân trên của Lạc Băng lại lộ ra dưới tầm nhìn của Tống Thanh Thư.
- Lý tiểu thư, ngươi bày ra như thế ở trước mặt ta, không sợ cảnh xuân của Văn Thái phu nhân lộ ra ngoài sao?
Tống Thanh Thư nói xong khoanh tay, nghiêng người dựa vào ở cửa, dù không nhìn vào trên giường nữa, nhưng hình ảnh Văn Thái phu nhân tự nhiên toả sáng ra một loại thành thục mê người, ánh mắt hắn dần dần mơ hồ, lại đem Văn Thái phu nhân trước mắt ảo giác toàn bộ thân thể kiều diễm không mảnh vải che thân, hắn ngấm ngầm nuốt xuống nước miếng, vừa rồi nhìn thấy trước ngực Văn Thái phu nhân đôi bầu vú sữa rất tròn còn cao ngất trắng nõn, bình thường bầu vú của nàng đã là to thẳng, lúc này chỉ còn cái yếm nên lộ ra càng thêm no đủ, từ đôi nhũ phong phát ra cái hương vị thiếu phụ thành thục đầy hàm súc thú vị, nếu như đơn giản chỉ cần muốn tìm một câu để hình dung mà nói, thì chỉ có thể là ngắn gọn ba chữ "Hồ Ly tinh"
Trên mặt của nàng tuy cũng không phải là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cái loại mị cốt trời sinh này, xuân tình nhộn nhạo lại biểu lộ tự nhiên trên khuôn mặt dù đang mơ hồ hôn mê vì bị thương, thật sự là vưu vật của nam nhân!
Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, cầm trong tay gói thuốc ném tới, nói:
- Đây là dược Kim Sang trị vết thương đao kiếm loại tốt nhất từ Tây Vực ta lấy từ nơi của ngự y, rất mau nhanh liền da, hãy băng bó cho Văn Thái phu nhân đi.
- Thanh tỷ, có thể lại đây giúp muội một tay?
Lý Nguyên Chỉ nhảy xuống giường đến cầm lấy dược Kim Sang dáng
vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn Hạ Thanh Thanh.
Hạ Thanh Thanh đi tới bên người Lạc Băng, đang muốn kéo tấm chăn xuống rịt thuốc, đột nhiên nhớ ra nói:
- Đem hắn đuổi ra ngoài, không cho phép nhìn lén….
Lý Nguyên Chỉ vốn đang định hỏi Tống Thanh Thư chuyện liên quan đến sự sống chết của tình lang Dư Ngư Đồng, vừa nghe Hạ Thanh Thanh nói xong, cầu cũng không được liền kéo cánh tay Tống Thanh Thư ra ngoài phòng, trong miệng kêu lên:
- Thanh tỷ, muội sẽ xem chừng Tống đại ca.
Tống Thanh Thư tùy cho Lý Nguyên Chỉ kéo mình, đi tới giữa sân, không nói câu nào nhìn chằm chằm Lý Nguyên Chỉ.
Lý Nguyên Chỉ đỏ mặt, mở miệng hỏi:
- Tống đại ca, Dư Ngư Đồng của Hồng Hoa hội, hiện giờ ra sao rồi?
Hỏi xong Lý Nguyên Chỉ thấp thỏm nhìn hắn.
- Chết rồi.
Tống Thanh Thư thuận miệng đáp.
- Cái gì?
Lý Nguyên Chỉ khuôn mặt liền tái xanh, cả người mềm nhũn, liền té ngã xuống đất.
Tống Thanh Thư vội vàng đem nàng đỡ lấy, cảm thấy tấm lưng ong của nàng mềm mại, cũng thấy mình đùa có chút quá đáng rồi, liền vội vàng nói tiếp:
- Lừa ngươi rồi, hắn bị bọn thị vệ bắt, hiện tại bị nhốt vào Thiên Lao, tuy rằng tạm thời sống sót, có điều e rằng cũng khó thoát khỏi cái chết.
Lý Nguyên Chỉ bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, đứng ở trước mặt Tống Thanh Thư, oán trách:
- Tống đại ca, sao đại ca hay thích lừa người như vậy?
- Ngươi vừa rồi cũng không phải là cũng muốn gạt ta sao….
Tống Thanh Thư bất đắc dĩ nói:
- Ta đây chỉ là bắc chước vương đạo của nhà Cô Tô Mộ Dung, lấy của người trả lại cho người.
Lý Nguyên Chỉ mở to đôi mắt óng ánh long lanh, nghi hoặc hắn:
- Vừa rồi ở trong Càn thanh cung, Tông đại ca có phải là đã sớm biết muội đang ở phía sau hòn giả sơn?
- Hừ…nếu không phải vậy thì ngươi làm mà cứu được Văn Thái phu nhân chạy đến đây?
Tống Thanh Thư cười nói.
Lý Nguyên Chỉ trở nên trầm mặc, cúi đầu, mũi chân vẽ vòng tròn, ấp úng nói:
- Tống đại ca có bản lĩnh như vậy, có thể cứu Dư Ngư Đồng giùm muội được không?
Tống Thanh Thư nhướng mày, nói:
- Lúc đó ta đã thả hắn một con đường sống, hắn rõ ràng có thể cùng ngươi đồng thời đào tẩu. Ai ngờ hắn sắc mê tâm khiếu vì Văn Thái phu nhân, lại chạy về đi cứu một nữ nhân khác, một người nam nhân như vậy, đáng giá để ngươi đối với hắn chân thành như vậy sao?
- Tâm tư của Dư sư ca thì muội cũng có thể đoán được vài phần, Lạc tỷ tỷ dung mạo xinh đẹp, đối với hắn lại ôn nhu nhiệt tình, mấy năm qua cũng thường xuyên chăm sóc cho Dư sư ca, cho nên hắn đối với Lạc tỷ tỷ có tình cảm quý mến tình cũng không ngoài ý muốn.
Lý Nguyên Chỉ tuy nói rằng có thể hiểu được, nhưng trong lòng nàng đang đau xót cho mình.
- Tứ ca Văn Thái Lai của hắn mấy nắm gần đây bế quan tu luyện võ công để chờ thời cơ thích hợp ám sát Khang Hy, cho nên không có thời gian gần gủi với phu nhân của mình, thì chuyện gì xảy ra giữa bọn họ chắc ngươi cũng có thể hiểu được?
Lý Nguyên Chỉ đột nhiên ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Tống Thanh Thư:
- Tống đại ca, làm sao đối với những chuyện như thế này thì lại rõ ràng như thế?
- Bởi vì Tống đại ca là giang hồ Bách Hiểu Sanh mà..haha..
Tống Thanh Thư cười nói tiếp:
- Thôi.. trước tiên chúng ta vào xem vị phu nhân xinh đẹp kia khiến cho tình lang của ngươi nhớ thương ngày đêm như thế nào rồi, sẵn suy nghĩ thêm xem có cơ hội gì để cứu Dư Ngư Đồng ra không?
Lý Nguyên Chỉ chận lại nói:
- Vạn nhất Thanh tỷ còn chưa có rịt thuốc xong, Tống đai ca lại đi vào, chẳng phải là… chẳng phải là...
Nàng dù sao cũng còn là một cô nương còn trong sáng, nên không thể nào tiện lời nói ra.
- Lý tiểu thư à… dù sao thì Văn Thái phu nhân cũng là tình địch của ngươi, nếu như thật sự bị ta nhìn thấy cái gì đó, thì ngươi nên cao hứng mới phải chứ?
Lý Nguyên Chỉ còn chưa biết nói sao, thì Tống Thanh Thư đã đẩy cửa vào trong, lúc này Lạc Băng đã tỉnh lại sau khi được Hạ Thanh Thanh lấy bộ y phục của mình mặc vào cho nàng, đang cảm tạ ân cứu mạng của Hạ Thanh Thanh.
Tống Thanh Thư nhìn thấy Lạc Băng tuy rằng mất máu làm khuôn mặt xanh xao, có chút tiều tụy, nhưng cũng không giấu được sức quyến rũ phong lưu thiếu phụ từ trong xương hiện thị lộ ra, trong lòng cảm thán: “ Có loại nữ nhân, dung mạo tuy rằng không tính là nghiêng nước đổ thành, nhưng dễ dàng làm cho nam nhân phải thay lòng đổi dạ si tình..”