Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Chó táp phải ruồi?


trước sau

- Tiền bối đã giải quyết xong việc nhanh như thế sao?

Tống Thanh Thư nhận ra Quỳ Hoa lão tổ, kinh ngạc hỏi.

- Hừ…..đó là do người Hồng Hoa hội thông đồn cùng Thiếu Lâm lừa ta rời khỏi cung đi ra ngoài để tiện việc thích khách, nhờ có ngươi đã cứu tiểu hoàng đế thoát được kiếp nạn.

Quỳ Hoa lão tổ nói rất bình thản, đối với lão đã sống ngoài trăm năm, thì chẳng có biến cố gì có thể làm cho lão thay đổi sắc mặt.

Tống Thanh Thư nhớ tới lần trước Quỳ Hoa lão tổ đã từng nói, sở dĩ lão bảo vệ cho hoàng đế Khang Hi là do trên người của Khang Hi có chân long khí, trợ giúp rất tốt việc tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.

- Lão tổ, có một vấn đề tiểu bối vẫn không biết rõ, tiền bối cần chân long khí, theo lý thì Thành Cát Tư Hãn Thiết Mộc Chân chân long khí mới đủ đầy, tại sao tiền bối không đi theo Thành Cát Tư Hãn chẳng phải tốt hơn?

- Chân long khí Thành Cát Tư Hãn thật không tệ, chỉ tiếc là hắn lúc nào cũng muốn đi chinh phục, luôn ở trên lưng ngựa nam chinh bắc chiến, lão tổ ta đã già rồi, nên không muốn bôn ba đi theo hắn khắp thiên hạ. Cũng có mấy hoàng đế khác, nhưng chân mạng đế vương thì suy yếu, chỉ có một mình hoàng đế Khang Hi tại nơi này thì tương đối mạnh mẽ, với lại lâu nay ta đã quen với cuộc sống của Tử Cấm thành, nên cũng không muốn thay đổi địa phương khác.

Quỳ Hoa lão tổ chậm rãi giải thích, tiếng nói của lão ta như đầu móng tay cào qua mảnh thủy tinh, sắc bén sởn tai rất là khó nghe…

- Lão tổ lần này tìm tiểu bối có gì chỉ giáo?

Tống Thanh Thư biết Quỳ Hoa lão tổ lâu nay sinh hoạt giống như bóng ma quỷ mị, bình thường không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không hiện hình xuất hiện ở trước mặt mọi người.

- Tiểu tử, ngươi cũng biết ta tinh thông nhìn qua khí thuật, vừa rồi ở trong ngự thư phòng ta nhìn thấy trên đỉnh đầu người một luồng hắc khí ngưng tụ, thì suy đoán ngươi có thể sẽ gặp một đại kiếp nạn, nể tình đã từng quen biết qua, ta có lòng tốt nhắc nhở cho ngươi biết trước, phần còn lại thì chính ngươi tự lo lấy thân đi.

Quỳ Hoa lão tổ nói xong hắng giọng hai tiếng, rất nhanh xoay người biến mất.

"Hừ…. nếu như lão tổ có bản lĩnh thật như vậy, tại sao lần trước không ngờ tới hoàng đế Khang Hi bị ám sát?"

Tống Thanh Thư lắc lắc đầu thầm nghĩ, nên cũng không có đem lời cảnh cáo của Quỳ Hoa lão tổ để ở trong lòng.

Ra khỏi hoàng cung, Tống Thanh Thư muốn đến Tử Tước phủ để nhìn xem Song nhi, nhưng lại lo lắng gặp mặt nàng cũng không biết nói cái gì, nên liền quyết định rời khỏi thành, hướng về phía Hắc Mộc nhai phóng đi…

Tống Thanh Thư giục ngựa đi về phía tây, hai ngày qua đi tới một dãy núi đá đỏ sẫm như máu, một mảnh tường đá dài với bên dưới có dòng nước chảy xiết, hỏi dò dân chúng, biết được nơi đây tên là bãi Tinh Tinh than, thì biết được còn cách Hắc Mộc nhai không xa.

D9i về hướng bắc không lâu lắm, từ xa xa Tống Thanh Thư nhìn thấy sơn môn của Nhật Nguyệt Thần Giáo, hai bên vách đá dựng đứng như tường, chính giữa chỉ
có một con đường đá rộng chừng năm thước, dọc trên đường đi, giáo chúng Nhật Nguyệt canh gác nghiêm mật, Tống Thanh Thư chậm rãi giục ngựa tiến lên.

- Người nào dám tự tiện xông vào tổng đàn Nhật Nguyệt Thần Giáo!

Thủ vệ rất nhìn thấy Tống Thanh Thư, rất nhanh cầm đao đem ngăn cản hắn lại.

- Kính xin thông truyền cho Đông Phương giáo chủ, nói là có bằng hữu Tống Thanh Thư có việc cầu kiến.

Tống Thanh Thư nhảy xuống ngựa, quay về bọn họ chắp tay thi lễ.

- Tống Thanh Thư? Chưa từng nghe nói qua…

Đám thủ vệ nhìn nhau trao đổi, sắc mặt không thiện cảm nhìn hắn.

- Các hạ nói là bằng hữu của Đông Phương giáo chủ?"

- Chính là…!

Tống Thanh Thư thấy tình hình không khả quan, nhưng vẫn là hồi đáp.

Bọn thủ vệ nghĩ thầm: “ Bằng hữu của Giáo chủ đếm được trên đầu ngón tay, tên này dám giả mạo, nếu hắn vào trong mà các trưởng lão trên núi truy cứu hạ xuống, thì chúng ta khó giữ được cái mạng nhỏ này…”

Liếc mắt nhìn nhau, động tác bọn chúng như đã muốn múa đao hướng về trên người Tống Thanh Thư chém tới.

Tống Thanh Thư đã có phòng bị, sử dụng khinh công Thê Vân Tung đạp qua trên đầu bọn chúng, hướng về trên núi liếc mắt nhìn, chỉ thấy sương khói đậm đặc, nhìn không rõ ràng cái gì cả, trong lòng kinh nghi bất định: "Chẳng lẽ là Nhậm Ngã Hành đến trước một bước, đã khống chế Hắc Mộc nhai rồi sao? Không được, phải nhanh chóng lên xem mới được..”

Trong lòng lo lắng cho sự sống còn của Đông Phương Bất Bại, Tống Thanh Thư cứ hướng về trên núi xông vào.

Tổng đàn Nhật Nguyệt Thần Giáo đề phòng nghiêm ngặt, bình thường muốn xông vào thì không thể, chẳng qua là Tống Thanh Thư có khinh công quá cao, hắn chuyển qua vận chuyển sử dụng Đạp Sa Vô Ngân lên núi cấp tốc, bọn thủ vệ chỉ cảm thấy một làn gió nhẹ phất quá, trước mắt liền mất đi hình bóng kẻ địch, đao kiếm dồn dập chỉ chém vào khoảng không, Tống Thanh Thư mạnh mẽ xông qua phòng tuyến thứ nhất của Hắc Mộc nhai.

Thấy truy binh đã bị bỏ rơi, Tống Thanh Thư tiếp tục hướng về phía trước, vượt qua một hồ nước rộng liền đụng phải một cổng sắt, thủ vệ tiến lên quát to:

- Khẩu lệnh!"

Tống Thanh Thư âm thầm kêu khổ, hắn nào có biết khẩu lệnh là gì, xem ra chỉ có nước xông vào, lấy ngựa chết làm ngựa sống thuận miệng trả lời đại một câu:

- Văn thành võ đức…

Vậy mà đối phương rõ ràng liền trả lời:

- Nhân nghĩa anh minh.

"Thực sự là chó táp phải ruồi..”

Tống Thanh Thư không ngờ tới mình lại nói đúng.

- Thẻ bài đâu?

Chưa kịp cao hứng xong, thủ vệ lại duỗi tay ra hỏi.

- Ưm… ta chỉ có thanh kiếm này…!

Tống Thanh Thư lúc này cảm thấy tựa như là đang bị đùa bỡn, liền mắng to rút ra kiếm gỗ đâm tới. …

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện