Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Bí mật bên dưới bồn tắm


trước sau

Nào ngờ chọc vài cái, Tống Thanh Thư dường như vui đến quên cả trời đất, cái đầu ngâm trong nước, chỉ trồi lên một chút hở mũi để thở, còn thân mình chìm hẳn bên dưới nước cũng không có nhúc nhích.

Thông minh nhanh trí nàng làm sao mà không biết ý định của Tống Thanh Thư, tức giận xấu hổ đan xen nhưng nàng không có bất kỳ biện pháp nào, đành phải cố khép chặt cặp bắp đùi của mình.

- Hừ…ta làm sao mà không sầu lo cho được, lúc trước ở Mai Trang được Trương Vô Kỵ cứu ra, mặc dù biết hắn nhăm nhe thâu tóm Nhật Nguyệt Thần Giáo, nhưng do Đông Phương cẩu tặc đã từ lâu ngồi vững vàng trên vị trí giáo chủ, ta thì thế đơn lực bạc, vì muốn trùng đoạt lại vị trí giáo chủ, đành phải tạm thời kết minh với hắn, sau trận chiến trên đỉnh Hắc Mộc nhai, khiến cho Lệnh Hồ Xung cùng Hướng Vấn Thiên đều bị trọng thương, ta cũng bị mù một mắt, thấy rõ là võ công của Trương Vô Kỵ so với Đông Phương cẩu tặc càng đáng sợ hơn, ta chỉ là không ngờ mời thần đến thì dễ, tiễn thần đi mới là khó a.

Nhậm Ngã Hành ngồi quay lưng nhìn ra hướng cửa ở ngoài tấm bình phong, thở dài một hơi.

- Phụ thân thần công cái thế, chờ Hướng thúc thúc cùng Xung... ca chữa khỏi thương thế, thì đến lúc đó chúng ta đâu cần phải sợ Trương Vô Kỵ.

Nhắc tới Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh không tránh khỏi nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này, nàng đang trần trùông cùng với một nam nhân khác cùng ở chung trong cái bồn tắm, trong lòng quặn đau thương tâm vô cùng.

- Nói nghe thì dễ, ta vẫn chưa có nói cho ngươi biết rỏ, chỉ sợ ngươi lo lắng, Hướng Vấn Thiên đại huyệt bị Đông Phương cẩu tặc đánh trúng, công lực đã tiêu tán hơn bảy phần, còn Lệnh Hồ xung tiểu tử kia, chịu một chưởng của Đông Phương cẩu tặc nên giờ sống dở chết dở, còn ta nếu không có Hấp Tinh Đại Pháp hộ thể, e rằng đã mệnh quy hoàng tuyền, bây giờ nội thương trên người, phải từ ba đến năm năm, mới phục hồi như cũ được.

Trong giọng nói Nhậm Ngã Hành tràn ngập tiêu điều, lão trùng đoạt lại được vị trí Giáo Chủ Nhật Nguyệt Thần giáo, tổn thất phải trả cũng là đáng giá, chỉ tiếc là có thêm Giáo Chủ Minh giáo, làm cho lão lại bị quản chế.

- Hướng thúc thúc..

Nhậm Doanh Doanh giật mình kinh hãi, từ nhỏ đến lớn, Hướng Vấn Thiên đối với nàng vô cùng tốt, trong lòng của nàng, Hướng Vấn Thiên chẳng khác gì phụ thân.

- Ngày đó đại chiến qua đi, tất cả chúng ta đều trọng thương, Trương Vô Kỵ nhưng nhân cơ hội ép buộc Nhật Nguyệt Thần Giáo quay về một mối với Minh, ngày trước Nhật Nguyệt Thần Giáo từ bên trong Minh giáo tách ra, lập phái đã hơn hai trăm năm, xưa nay không còn liên quan đến Minh giáo, hắn bây giờ lại muốn sát nhập, rõ ràng là nhân cơ hội áp chế chúng ta.

Nhậm Ngã Hành một chưởng vỗ ở trên cạnh ghế, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, bàn tay như lưỡi đao, tay dựa của cái ghế liền đứt gọn một góc.

- Lần liên kết vừa rồi không phải là phụ thân đã cùng với hắn thỏa thuận với nhau sao?

Nhậm Doanh Doanh ôn nhu hỏi, rồi nàng nhìn dưới nước cái bóng đen, đôi mi thanh tú cau lại, duỗi ra một chân muốn hất Tống Thanh Thư từ dưới đáy nước giơ lên, nhưng đối phương vẫn không động đậy, đã vậy cái chân nhỏ cũng bị hắn nắm trong tay, ngay lập tức cái âm hộ bị một bàn tay khác vuốt ve, nãy giờ Tống Thanh Thư rốt cuộc chịu không được loại kích thích này, tiếp tục kích phát chân khí Hoan Hỉ thiền pháp, hắn đem tay vùi vào giữa háng nàng, lông mu mềm mại nhẹ phẩy lấy trong lòng bàn tay của hắn, một ngón tay lách vào trong khe thịt hở âm hộ, khêu khích trên đài hoa hạt âm hạch bắt nó lại sung huyết nhô đầu ra, Nhậm Doanh Doanh toàn thân chấn động, khoái cảm lại theo từ âm hạch truyền hướng trung khu thần kinh, một loại khoái cảm lại theo từ giữa háng nàng nhanh chóng tăng trưởng, Nhậm Doanh Doanh không nhịn được “ um..” lên một tiếng.

- Làm sao vậy Doanh Doanh?

Nhậm Ngã Hành ngạc nhiên, quay đầu lại hỏi.

- Không có gì, phụ thân.

Nhậm Doanh Doanh muốn đem chân rút trở về để tránh thoát, nàng thử mấy lần, đều không được, đành phải cắn răng chịu đựng cơn khoái cảm ngoài ý muốn cứ tiếp tục dâng cao, với sự lo lắng là Nhậm Ngã Hành sẽ phát hiện ra..

- Hừ…đây chính là chỗ cao minh của Trương Vô Kỵ, hắn biết Nhật Nguyệt Thần Giáo lập phái hơn hai trăm năm, đệ tử phân đà, đường chủ cho đến các trưởng lão, đối với sự sống còn của bản giáo tất cả đều quan tâm đến, hắn lo lắng nếu tiến hành sát nhập quá gấp, ép chúng ta đi vào đường cùng thì sẽ không cách nào khống chế được mấy chục vạn giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo, cho nên hắn thay đổi sách lược, bắt đầu dụ dỗ lôi kéo giáo chúng từ bên trong, một khi hắn khống chế được, cho dù là ta làm giáo chủ có đáp ứng hay không thì cũng không còn quan trọng.

Nhận ra được cái âm hộ mình đang bị Tống Thanh Thư tùy ý thưởng thức mà mình lại không có cách nào không chế được dục tính của bản thân, Nhậm Doanh Doanh vừa giận vừa thẹn, từ khi nàng đảm nhiệm làm Thánh Cô Nhật Nguyệt Thần Giáo tới nay, chưa bao giờ có nam nhân dám liếc nhìn nàng một cái, đứng có nói đến chuyện bị khinh bạc trắng trợn hỗn đản như vậy, từ cái âm hộ cứ truyền đến khoái cảm ngứa nhột làm cho vẻ mặt nàng hốt hoảng, cao cao tại thượng nàng không ngờ hắn lại dám dùng tay trực tiếp ve vuốt cái âm hộ thần bí cũng là bộ phận mê người nhất của mình, lại còn tham lam văn vê âm hạch, va chạm nơi cửa miệng lổ nhỏ nơi chưa từng có đồ vật của nam nhân chạm vào, nàng vặn vẹo lấy thân thể, bị hắn khều gãi kích thích làm ngứa nhập tận sâu trong đáy lòng, từng trận khoái cảm như nước chảy không ngừng đánh úp, cặp mông bất ngờ lại vặn vẹo hướng lên trên đong đưa, vặn vẹo tầm đó vô tình chẳng khác nào đem phần hông hẩy lên, khiến cho cái âm hộ của mình càng thêm xông ra kề sát với càn tay của hắn đang vuốt ve, tiếng thở dốc thấp giọng đè nén phát ra tiếng kêu, khoái cảm đến mức da đầu run lên, ý thức hỗn loạn, cảm giác cấm kỵ lại như như giật điện theo từ sâu trong âm đ*o hướng đến đại não, khoái cảm truyền từ đại não sau đó truyền toàn thân lđến từng ỗ chân lông, tứ chi bách hài!

Vì vậy Nhậm Ngã Hành nói một chữ nàng cũng không nghe lọt vào tai.

- Hắc Mộc nhai thập đại Trưởng Lão, có người là tâm phúc Đông Phương cẩu tặc, có người lại cùng Trương Vô Kỵ ám thông kết minh, những người chân chính trung thành với ta đã ít lại càng thêm ít. Đã vậy từ Quang Minh đỉnh lại đưa tới một Thánh Nữ. Hừ… Nhật Nguyệt Thần Giáo đã có Thánh Cô, thì cần gì đến Thánh Nữ Minh giáo quơ tay múa chân? Có điều bây giờ thực lực của ta đang bị yếu kém, không có cách nào phản ứng với Trương Vô Kỵ, tuy rằng biết rõ là nghênh tiếp Thánh Nữ Minh giáo đến đây, sẽ làm cho giáo chúng phía dưới bất phục…

Nhậm Ngã Hành khí phách kinh người, đương nhiên lão không cam lòng, nhưng một đời kiêu hùng, lão cũng nắm được đạo lý chưa tới thời cơ nên phải nhẫn
nhục, chỉ là lúc này ở trước mặt nhi nữ, mới nói ra được những lời phẫn uất trong lòng.

Tống Thanh Thư ở dưới nước mặc dù đang hồ đồ, nhưng hắn vẫn chăm chú lắng nghe Nhậm Ngã Hành nói chuyện, lúc nghe nhắc đến Thánh Nữ Minh giáo, liền dựng thẳng lên lỗ tai, đáng tiếc cũng không có được thêm tin tức gì hữu dụng.

Cảm giác được Tống Thanh Thư đình chỉ động tác, cái cảm giác tê dại sướng khoái giảm lại dần dần, Nhậm Doanh Doanh rốt cục có thể phục hồi lại giọng bình thường, nàng túc trí đa mưu, nghe được phụ thân nói, giữa hai hàng lông mày cũng nhăn lại, hỏi:

- Vậy phụ thân đã có kế sách gì ứng đối?

Nhậm Ngã Hành cách tấm bình phong trầm giọng nói:

- Ta dự định đem ngươi gả cho Trương Vô Kỵ.

- Cái gì?

Không chỉ là Nhậm Doanh Doanh kinh hãi, ngay Tống Thanh Thư cũng giật mình, trong lòng phẫn nộ, Nhậm Doanh Doanh da thịt cả người từ lâu đã nhiễm lên một lớp ửng đỏ, nghe được Nhậm Ngã Hành nói, nàng cũng không kịp nhớ tới đang bị Tống Thanh Thư chiếm tiện nghi, vội vàng hỏi:

- Tại sao?

- Doanh Doanh… nếu gả ngươi cho Trương Vô Kỵ, vậy ta cùng hắn sẽ trở thành người một nhà, Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng Minh giáo đương nhiên không cần chiếm đoạt lẫn nhau, ta cũng không cần ngày đêm hết lòng lo lắng phòng ngừa bị Minh giáo chiếm đoạt, chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ.

Nhậm Ngã Hành nói.

- Phụ thân đối với nhi nữ của mình mà cũng không nói thật sao?

Nhậm Doanh Doanh đột nhiên co rụt chân lại, dự định xuất kỳ bất ý, để tránh bàn tay quỷ của Tống Thanh Thư đang sờ mó âm hộ mình, nào ngờ vẫn bị hắn gắt gao giữ chặt, nên lại thở dài.

- Haha…Doanh Doanh từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, ta cũng biết là không gạt được ngươi,

Nhậm Ngã Hành mỉm cười,

- Không sai, đưa ngươi gả cho Trương Vô Kỵ chỉ là để mê hoặc tâm tư của hắn, khiến hắn lầm tưởng thu phục Nhật Nguyệt Thần Giáo dễ như trở bàn tay, huỷ bỏ một loạt thủ đoạn hiện nay của hắn.

- Phụ thân không cần phải nói nhiều, nhi nữ có chết cũng sẽ không gả cho Trương Vô Kỵ,….nhi nữ chỉ có thể gả cho Xung ca mà thôi….

Nhậm Doanh Doanh dứt khoát nói, nhưng lúc này trong thùng bồn tắm cái âm hộ thì đang bị Tống Thanh Thư khống chế sờ mò, trong lòng nàng vừa tức giận lại vừa đau lòng, không biết sau này phải làm sao khi chạm mặt với Lệnh Hồ Xung…

- Lệnh Hồ Xung có cái gì tốt, trước giờ vẫn là tên tiểu tử dở người, nếu không nhờ có Hấp Tinh Đại Pháp của ta hóa giải chân khí dị chủng trong cơ thể của hắn, thì từ lâu đã hóa thành một đống xương khô. Võ công thì cũng chẳng có cao thâm gì, ngay một bộ Độc Cô Cửu Kiếm cũng còn chưa có nắm vững, cùng với Trương Vô Kỵ so ra, quả thực khác nhau một trời một vực.

Nhậm Ngã Hành tức giận đứng lên, đi qua đi lại,

- Nếu như nói về võ công thì cũng tạm được, dù sao cũng là người của mình, đáng tiếc hắn cứ câu nệ với chi phân chính tà, lúc nào cứ cho mình là phái Hoa Sơn chính nghĩa, ta đã từng hứa với hắn chính là đời tiếp theo sẽ thay ta làm Giáo Chủ, thì có cái gì không tốt? Nào ngờ tên tiểu tử thúi kia không phân biệt trắng đen, mấy lần từ đều chối ý tốt của ta, nếu không ví nể mặt ngươi, ta đã sớm một chưởng đánh chết hắn. Hiện tại hắn lại bị Đông Phương Bất Bại đánh trúng một chưởng làm cho sống dở chết dở, nhìn thấy lại càng thêm phiền lòng.

- Phụ thân không cần nói thêm, nếu nhi nữ không lấy được Lệnh Hồ Xung thì sẽ không lấy ai cả.

Cái âm hộ đang bị Tống Thanh Thư sờ mò ràn rụa tiết ra dịch nhờn, thánh khiết da thịt bị bàn tay đáng ghét của hắn mơn trớn, lại nghe những lời phụ thân nói, Nhậm Doanh Doanh chết lặng, không nhịn được nữa nàng nức nở nghẹn ngào lên.

Thê tử chết sớm, Nhậm Ngã Hành từ trước đến giờ rất sủng ái Nhậm Doanh Doanh, nghe nàng khóc đến thương tâm như vậy, liền hoảng hốt nói:

- Được… được…được, là ta sai rồi, không gả ngươi cho Trương Vô Kỵ nữa là xong mà..

Trong giọng nói của lão tràn ngập đầy tiếc nuối về kế hoạch của mình.

Đem trong lòng thương tâm khóc lên, Nhậm Doanh Doanh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lý trí cũng chậm chậm khôi phục lại, nàng cũng nhận ra được Nhậm Ngã Hành không cam lòng, vì muốn triệt để bỏ đi cái ý niệm này, vừa lau nước mắt, vừa nói:

- Giáo chủ Minh giáo cùng Triệu Mẫn quận chúa Mông Cổ, đan xen là Chu Chỉ Nhược chưởng môn Nga Mi, tình hình bọn họ khắp thiên hạ đều biết hết, phụ thân lại đem con gái đưa tới cho hắn, chẳng lẽ cam tâm để nhi nữ làm thiếp sao?

Nhậm Ngã Hành nghe giọng nói của nàng tâm ý có buông lỏng, vui mừng nói:

- Về chuyện này ngươi có chỗ không biết, Chu Chỉ Nhược từ lâu đã kết hôn, gả cho người khác rồi, đương nhiên là không tính tới, chỉ còn có Triệu Mẫn, vốn là người chiến thắng trong chuyện tình cảm, cũng không biết vì sao, đột nhiên Triệu Mẫn quay trở về Nhữ Dương vương phủ Mông Cổ, tự mang theo một đạo quân, tìm đến Minh giáo gây phiền phức, khiến cho Trương Vô Kỵ phải lo đối phó sứt đầu mẻ trán, cho nên hắn mới chỉ phái đến đây Thánh Nữ ở lại Hắc Mộc nhai, còn tự mình thì ở trên Quang Minh đỉnh tọa trấn, nếu như lúc này ta biểu đạt gả con kết thân với hắn, còn hắn vì muốn nhân cơ hội nắm lấy sức mạnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nhất định sẽ đồng ý, đến lúc đó thì ngươi sẽ chính thức trở thành Giáo Chủ phu nhân Minh giáo.

"Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ đảo lộn lung tung lên?"

Tống Thanh Thư nghe đến đó, liền suy nghĩ lên: Bọn họ cảm tình tốt như vậy, làm sao có khả năng đối đầu với nhau? Triệu Mẫn không có lý do gì cùng Trương Vô Kỵ trở mặt thành thù, chẳng lẽ là gần đây Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược có chuyện gì xảy ra, bị Triệu Mẫn bắt gặp, nên mới có thể làm cho Triệu Mẫn triệt để trở mặt...

Tống Thanh Thư khi nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt liền hết sức khó coi.

"Không đúng, tất cả những chuyện này có thể là Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn đang diễn song hoàng, mục đích là mưu đồ thâu tóm Mông Cổ?"

Tống Thanh Thư đột nhiên nghĩ đến khả năng, có điều lại cảm thấy khả năng này thì quá thấp…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện