- Hừ…giữa thanh thiên bạch nhật, quỷ cái đầu các ngươi…
Tống Thanh Thư cười mắng.
Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền phát hiện ra đúng là Tống Thanh Thư, lập tức cười lấy lòng chạy tới:
- Mấy tháng trước từ Hắc Mộc nhai truyền đến tin, nghe nói là Tống đại nhân cùng Đông Phương giáo chủ cùng bị đánh rơi xuống vách núi, chúng ta còn tưởng rằng... Khà khà,…Tống đại nhân quả nhiên phúc tinh cao chiếu, gặp dữ hóa lành, hoàng thượng biết được Tống đại nhân còn sống không biết là cao hứng đến bao nhiêu đây.
- Thật không?
Tống Thanh Thư không tỏ rõ ý kiến,
- Uả…nhưng các ngươi thân là Ngự Tiền thị vệ tại sao cũng chạy đến nơi đây này làm gì?
- Còn không phải là vì thám thính tung tích của Tống đại nhân, hoàng thượng trong lòng lo lắng, phái đi ra ngoài từng nhóm thám tử do xét cũng không có tin tức gì, liền phái chúng ta cũng đi tìm kiếm, chỉ thiếu điều là Hoàng thượng ngự giá thân chinh mà thôi. Tống đại nhân, huynh đệ chúng ta đã hầu Hoàng thượng lâu như vậy, ngoại trừ Vi tước gia trước đây, còn lại thì chưa từng thấy hoàng thượng đối với thần tử nào mà quan tâm đến như thế, trong giọng nói Triệu Tề Hiền đầy hâm mộ.
Tống Thanh Thư cười nhạt, cũng không đáp lời, loại hành vi này của Khang Hi đối với mọi người thì xem ra là đại ân sủng, nhưng đối với hắn thì đáng là gì, thần tử trước sau gì cũng là thần tử, cũng như Vi Tiểu Bảo được sủng ái thần tử như vậy, nhưng trong mắt Hoàng Đế cũng có điều gã chỉ là một nô tài mà thôi, như thế thì có cái gì mà vinh quang?
- À..có phải Tống đại nhân đang về Yến Kinh phục mệnh? Hay là chúng ta lập tức lên đường đi, hoàng thượng đang đứng ngồi không yên chờ tin tức đại nhân đấy.
Trương Khang Niên thấy Tống Thanh Thư phong trần mệt mõi, hỏi thăm dò...
- Chưa được… ta có chuyện quan trọng muốn đi Thịnh kinh một chuyến, phiền hai ngươi giúp ta hồi bẩm hoàng thượng.
Tống Thanh Thư trong lòng phiền muộn, chuyện của Hạ Thanh Thanh gấp rút so với đi gặp Khang Hi thì có đáng là gì.
Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền liếc mắt nhìn nhau, biến sắc:
- Tống đại nhân, thứ cho hạ quan lắm mồm, từ xưa tới nay, chỉ có thần tử chờ hoàng thượng, chứ nào có hoàng đế chờ thần tử, nếu hoàng thượng biết được mặt rồng giận dữ, e sợ... e sợ đối với Tống đại nhân bất lợi a.
- Thì các ngươi quay trở lại cứ nói là chưa từng gặp ta là được, thì làm gì hoàng thượng trách tội? Ta cũng sẽ nhớ tới lòng tốt của hai ngươi.
Tống Thanh Thư ôm lấy vai của hai người, thấp giọng nói.
Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền vội vã tránh thoát, cầu khẩn nói:
- Tống đại nhân, không phải chúng ta không muốn giúp, nhưng nếu lừa dối hoàng thượng, là tội lớn tru di cửu tộc, chúng ta... chúng ta...
- Đã như vậy, các ngươi trở về cứ nói thật, ta nhất định có việc phải đến Thịnh kinh, ngày khác trở về gặp lại hoàng thượng giải thích nỗi khổ tâm trong lòng của ta.
Tống Thanh Thư kiên quyết nói.
Trương Khang Niên bình thường khá là cơ linh, thấy thái độ Tống Thanh Thư cứng rắn như thế, con mắt hơi chuyển động, liền nghĩ đến một cách:
- Không biết Tống đại nhân đến Thịnh kinh là có chuyện gì?
Tống Thanh Thư hơi nhướng mày, không vui nói:
- Việc tư, bất tiện cho các ngươi biết.
Trương Khang Niên nói:
- Đại nhân hiểu lầm, tiểu nhân sao dám dò xét chuyện của đại nhân, chỉ là Thịnh kinh là địa bàn của Bảo thân vương, Tống đại nhân có đến sợ làm việc không tiện lắm, mà chúng ta là người thân tín của hoàng thượng, vừa vặn biết được hoàng thượng gần đây đang chuẩn bị phái một đại thần đi sứ Thịnh kinh, Tống đại nhân cứ về kinh đi, trọng trách này không phải đại nhân thì còn ai khác nữa.
- Thật sao?
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động.
- Đúng vậy…đúng vậy,
Triệu Tề Hiền cũng phụ họa nói,
- Mặc kệ đại nhân muốn làm cái gì, có thân phận Khâm sai đại thần, làm việc thì cũng thuận tiện hơn nhiều lắm.
Nghe thế Tống Thanh Thư ngẩng đầu nói:
- Được, vậy ta cùng các ngươi tiến cung gặp hoàng thượng.
Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền nhất thời đại hỉ, liền vội vàng nói:
- Đa tạ đại nhân …,đại nhân ăn trước chút ít, nhắm rượu nghỉ ngơi một lát, rồi chúng ta lên đường?
- Không cần, ta đã nghỉ ngơi tốt, đi đi.
Tống Thanh Thư nhớ tới Hạ Thanh Thanh đang ở Thịnh kinh, làm gì có tâm tình kéo dài thời gian.
- Vâng… vâng!
Hai người cúi đầu khom lưng, vội vã đem qua một con tuấn mã,
- Tống đại nhân xin mời.
Tống Thanh Thư gật gù, xoay người lên ngựa, hướng về Yến Kinh thành đi vội vã.
………………………………………………………………………………………..
- Tên tiểu tử thúi này, nếu không còn chuyện gì, quá lâu như vậy mà cũng không có một chút tin tức gì cả, có phải là ở nơi nào sống mơ màng, đem trẫm quên đi? Khang Hi nhìn thấy Tống Thanh Thư, kích động đến từ long y nhảy xuống.
Thanh Thư hồi đáp:
- Khởi bẩm hoàng thượng, ngày đó hạ thần cùng Đông Phương giáo chủ rớt xuống vách núi, bị thương rất nặng, lại còn phải chạy trốn tránh Nhậm Ngã Hành cho người truy bắt, nên không có cách nào truyền tin tức báo về, mong hoàng thượng thứ tội."
- Lúc đó tình huống nguy cấp, trẫm có thể hiểu được,
Khang Hi an ủi vỗ vỗ bả vai hắn,
- Đông Phương giáo chủ bây giờ ở nơi nào, hắn có khỏe không?
Tống Thanh Thư chần chờ chốc lát, nói rằng:
- Đông Phương giáo chủ bị thương, bây giờ đang ở cảnh nội Đại Lý trên Ngũ Độc Giáo dưỡng thương.
Nói xong liền chuyện ngày đó trên Hắc Mộc nhai đã xảy ra, tóm tắt kể lại cho Khang Hi nghe.
- Giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ?
Khang Hi đăm chiêu, trong ánh mắt lóe ra tia sáng, rất nhanh biến mất không còn tăm hơi,
- Bây giờ Nhậm Ngã Hành làm giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, ha ha.. thật là to gan, một ngày nào đó, trẫm sẽ làm bọn họ trả giá thật lớn... có điều hiện tại lại có chuyện khẩn cấp muốn ngươi đi làm.
Tống Thanh Thư trong lòng nhảy một cái, làm bộ mơ hồ:
- Không biết hoàng thượng muốn hạ thần làm chuyện gì?
- Trẫm dự định phái người làm Khâm sai đại thần đến Thịnh kinh, vốn đang nhức
đầu về việc tuyển người, Vi Tiểu Bảo thì chết rồi, ngươi cũng không biết tung tích nơi nào, trẫm còn tưởng rằng ngươi lành ít dữ nhiều, trong lúc nhất thời lại không có người nào tin cậy có thể phái...
Khang Hi nhắc tới Vi Tiểu Bảo, trên mặt thoáng vẻ vẻ bi thương, rất nhanh lại được che giấu.
Tống Thanh Thư thi lễ một cái,
- Không biết hoàng thượng cần Khâm sai đại thần đến đó làm cái gì.
- Còn không phải do lần trước Kiến Ninh làm náo động,
Khang Hi hừ một tiếng,
- Mấy tháng nay triều đình vẫn cũng chưa tỏ thái độ, khiến cho bên kia Thịnh kinh, thám tử báo lại, Bảo thân vương đã âm thầm tuyến triệu hồi binh mã từ phương bắc tiền tuyến trở về, tựa hồ phòng bị sợ triều đình đột nhiên xuất binh. Trẫm lo lắng vì thế tiền tuyến binh lực không đủ, sẽ không chống đỡ nỗi với đại quân Mông Cổ, đành phái người đi đến để trấn an hắn.
- Nhưng thế tử Phúc Khang An ô nhục công chúa, lại gián tiếp làm hại Vi tước gia bỏ mình, cứ như vậy buông tha bọn họ, có thể sẽ làm tổn hại đến uy nghiêm triều đình, Bảo thân vương bên kia lại vênh mặt lên trời.
- Chỉ là một Kiến Ninh mà thôi, đừng nói là công chúa giả, nếu là công chúa thật, vì giang sơn Đại Thanh, ta cũng có thể hy sinh, người chết thì cũng đã chết rồi.
Khang Hi lạnh giọng nói,
- Mối oán cừu của Vi Tiểu Bảo, trẫm đương nhiên sẽ báo, nhưng kiêu binh tất bại, muốn lấy thì trước phải cho đi, trẫm chính là muốn cho Bảo thân vương vênh mặt lên trời mà mất cảnh giác.
Tống Thanh Thư nghe được lạnh cả tim, cung kính thi lễ một cái.
Trầm mặc một lúc, Khang Hi đột nhiên nói:
- Đúng rồi, ngươi chuyến này thế trẫm mượn cơ hội động viên lấy lòng Bảo thân vương, đồng thời phái thế tử Phúc Khang An, đại diện cho Đại Thanh Quốc tham gia việc chọn phò mã cho công chúa Ngân Xuyên của Tây Hạ.
- Cái gì?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên,
- Tây Hạ chọn rể?
- Không sai, trước đây không lâu, hoàng đế Tây Hạ chiêu cáo thiên hạ, muốn từ trong thiên hạ, các anh hùng tuổi trẻ tuấn kiệt, tuyển ra người được công chúa Ngân Xuyên sủng ái nhất làm phò mã.
- Nhưng tại sao lại đem chuyện tốt như thế đưa cho thế tử Phúc Khang An kia? Vạn nhất Phúc Khang An được chọn thành phò mã Tây Hạ, như vậy Bảo thân vương lại như hổ mọc thêm cánh?
Tống Thanh Thư nghi hoặc.
Khang Hi cao thâm khó dò nở nụ cười:
- Tây Hạ cùng Đại Thanh cách qua Kim quốc và Liêu quốc, muốn hợp tác cùng nhau, quả thực là chuyện viển vông. Cái chức phò mã Tây Hạ, chỉ là vô bổ mà thôi. Lại nói, Phúc Khang An tuy rằng có chút bản lãnh, nhưng anh hùng thiên hạ thì bao la, phái hắn đi chắc gì đã thành công? Chỉ có điều là trẫm muốn thể hiện cho phụ tử bọn họ tưởng rằng đây là ý tốt mà thôi.
- Hoàng thượng anh minh.
Tống Thanh Thư suy nghĩ: “ Tự mình cũng biết Khang Hi sớm muộn gì thì cũng động thủ đối với Hoằng Lịch, tương lai phụ tử Hoằng Lịch chết cũng không biết chết như thế nào...”
- Còn có một việc,
Khang Hi đột nhiên trầm mặc, hiển nhiên trong lòng do dự, cuối cùng vẫn nói,
- Ngươi đi Thịnh kinh lần này, giúp ta ở trong phủ Bảo thân vương tìm một quyển kinh thư.
- Kinh thư?
Tống Thanh Thư trong lòng thầm giật mình: “ Chẳng lẽ.....”
Quả nhiên, Khang Hi nói tiếp:
- Một quyển phật kinh ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh), Hoằng Lịch thân là Chính Bạch Kỳ Chủ, nên trong tay hắn có bản Chính Bạch Kỳ.
- Không biết bản phật kinh có chỗ gì quý giá, mà hoàng thượng lại muốn hạ thần tìm cách thu hồi như thế, chỉ là một quyển kinh phật bình thường thôi mà?
Tống Thanh Thư thăm dò hỏi.
Khang Hi cũng không do dự nữa, liền nói:
- Ngươi đã mấy lần lập được đại công, trung thành tuyệt đối, nói cho ngươi biết cũng không sao, tám bản kinh thư này ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh) quan hệ đến bảo tàng của Đại Thanh ngoài quan ngoại, cũng đồng thời liên quan đến số mệnh long mạch Đại Thanh. Có điều bây giờ tại quan ngoại Liêu Đông thì do Bảo thân vương khống chế, trẫm lo lắng hắn biết được bí mật này, nên đã đem bản kinh thư Chính Hoàng Kỳ thiêu hủy, vốn là trong tám bản của Tứ Thập Nhị Chương Kinh thiếu một bản thì không còn dùng được, trẫm đã hủy một trong số đó, nên có thể không còn lo lắng, nhưng trong thiên hạ kỳ nhân dị sĩ không thiếu, Bảo thân vương lại quen thuộc với địa hình đông bắc, trẫm lo lắng hắn nếu có được mấy quyển kinh thư còn lại, rồi suy đoán ra điều gì thì cũng nguy hiểm, nên muốn hủy thêm được quyển nào thì thêm một phần nắm chắc.
"Đáng tiếc là Vi Tiểu Bảo đã đem bản kinh thư Chính Hoàng Kỳ giả mạo cho ngươi…."
Tống Thanh Thư làm ra một bộ kinh hãi, nhưng trong lòng đang cười lạnh.
- Lần trước các ngươi đi sứ đến Sơn Hải quan, trước khi đi trẫm có dặn dò Vi Tiểu Bảo lén lút tra tìm trong tay Ngô Tam Quế bản Chính Lam Kỳ ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh), lúc các ngươi về kinh, trẫm đã kiểm tra di vật của hắn, không có tìm được, không biết ngươi có từng nhìn thấy qua?
Khang Hi đột nhiên ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư hỏi.