Nam nhân hơi nhướng mày, quay đầu lại nhìn thấy bọn thị vệ đang nhìn chằm chằm về hướng bên này, trong lòng khó chịu:
- Cứ chờ một chút đi..
- Nhưng chúng nó khóc quá..
Giọng nói nữ nhân đầy thương mến, đôi môi cắn chặt lại,
- Có bị bọn họ nhìn thấy thì cứ nhìn thấy đi, ai cho hài tử bú mà không bị người nhìn thấy vài lần….
- Không được!
Nam nhân sắc mặt tái xanh, hai ấu nhi này là nghiệt chủng của người nam nhân kia, chính tay gã đã không tự tay giết chết đã xem là nể mặt lắm rồi, đến lúc này vì hai tên nghiệt chủng này, để cho thê tử bị những nam nhân khác chiếm lấy tiện nghi, nhất thời một trận lửa giận công tâm trong đầu gã.
- Tại sao?
Nữ nhân cũng tức giận, hai nhi tử khóc đến khan cổ, trong lòng nàng hốt hoảng, rất nhanh phản ứng lại,
- Là không phải nhi tử của sư ca, nên sư ca không thương tiếc phải không? Sư ca đã nói rõ ràng là sẽ xem bọn chúng như là cốt nhục của mình.
- Không... ta …ta…
Ánh mắt nam nhân trốn tránh, hiển nhiên bị nàng nói đúng suy nghĩ trong lòng.
Nhìn thấy vẻ mặt của gã, nữ nhân đã hiểu tất cả, nhưng cũng biết có trách gã cũng không được, nghĩ đến tao ngộ của mình, trong lòng bi thương, thấp giọng nghẹn ngào.
……………………………………………………………………………………
Hai người hạ thấp giọng nói, bọn thị vệ cũng không hề nghe rõ hai người đối thoại, chỉ có Tống Thanh Thư xoay đầu lại nhìn đôi phu thê kia:
- Phu nhân bây giờ thân thể yếu ớt, cả người đều ẩm ướt e sợ sẽ không ổn, nếu là không ngại, có thể đến phía sau ta đổi lấy y phục sạch sẽ, yên tâm,… không ai dám nhìn về bên này một chút, các ngươi có nghe không đấy?
Nói xong hắn quay về phía bọn thị vệ đại nội.
- Công tử đã lên tiếng, chúng ta nào dám..
Bọn thị vệ đại nội, vội vã quay lưng về phía Tống Thanh Thư đang ngồi nghiêm chỉnh.
Nữ nhân hơi đỏ mặt, định muốn cự tuyệt, đột nhiên một trận gió lạnh thổi thốc đến, cả người lạnh lẽo rùng mình, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói:
- Phu nhân còn có thể ở phía sau lưng ta cho hài tử bú sữa đi, bọn họ không dám nhìn, ta cũng sẽ không quay đầu lại đâu.
Nghe được đó là giọng nói của vị công tử đối diện kia, thấy phu quân mình tựa hồ không có nghe thấy gì cả, nữ nhân nghi hoặc nhìn Tống Thanh Thư một chút, nàng mới biết đây là công phu Truyền âm nhập mật trong chốn võ lâm, do dự một chút, nàng gật đầu một cái.
Người nam nhân kia nhìn thấy nàng đi đến phái vị công tử, liền giật nảy cả mình, chụp lấy cổ tay nàng:
- Sư muội thật sự tin tưởng hắn?
Nữ nhân vừa rồi nhìn thấy ánh mắt tinh khiết hoàn mỹ của vị công tử, kiên định gật gật đầu:
- Muội tin rằng hắn không phải là người xấu.
Nói xong nàng hất cánh tay của nam nhân rồi đi tới.
Đi ngang qua bên người Tống Thanh Thư, nàng hơi khụy đầu gối thi lễ, âm thanh nhỏ bé như muỗi:
- Đa tạ công tử.
Tống Thanh Thư mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Phu nhân cứ yên tâm đi..
- Um….!....
Nữ nhân đi đến sau lưng Tống Thanh Thư, từ trong tay nãi lấy ra một bô y phục, đang định thay đổi quần áo, thì nhìn thấy nam tử kia cũng đi theo bên người, đỏ mặt nói:
- Sư ca đến bên kia đi, cũng đừng có nhìn….
Nam nhân nghe vậy giận dữ:
- Bây giờ ta đã là phu quân của muội, ta nhìn cũng không được sao?
- Sư ca…. xin thứ lỗi, hãy cho muội thêm một thời gian.
Nữ nhân cũng rõ ràng chuyện này đối với một nam nhân, sự chịu đựng là quá mức khó khăn, có điều trong lòng nàng vẫn còn lằn ranh, chung quy không bước qua được, cho nên dù là danh nghỉa phu thê, nhưng tên nam nhân kia chưa hề đụng được đến trên thân thể nàng..
- Được, không nói đến chuyện này, nhưng muội lại tình nguyện ở bên cạnh một nam nhân xa lạ mà thay quần áo, lại không chịu để ta đứng ở trước mặt muội?
Nam nhân hiển nhiên cơn giận còn chưa tiêu.
Tống Thanh Thư nghe qua không lọt lỗ tai, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi có bản lĩnh làm đám thuộc hạ của ta không nhìn tôn phu nhân, thì muốn muốn cái gì cũng được, còn nếu không, tốt nhất hãy để tôn phu nhân sớm thay đổi y phục đi, nếu lâu thì phong hàn nhập thể, không phải là chuyện đùa đâu.
Nam nhân trong lòng tức tối, nhưng lại không thể nào phản bác, kđành bước tới cửa miếu, giận dữ ngồi xuống.
Nữ nhân lúc này cắn môi, ngượng ngùng muốn đem quần áo ướt trên người áo cỡi ra, tuy rằng biết rõ những người kia lúc này không dám nhìn mình, nhưng theo bản năng vẫn ngồi chồm hổm trốn sát ở phía sau lưng Tống Thanh Thư, để cái bóng của Tống Thanh Thư hoàn toàn che chắn, mới bắt đầu loạt soạt thay đổi y phục mới.
Ngay cửa miếu nam nhân kia trong lòng cơn giận không cách nào phát tác, gã cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung, liền đứng dậy bước ra ngoài, muốn mượn cơn mưa lạnh lẽo để cho mình được bình tâm lại…
- Ai …
Nữ nhân thấy phu quân vứt bỏ chính mình, trong lúc trên người mình đang trần truồng, để lại mình với một đám nam nhân xa lạ, nhất thời thấp giọng kêu lên thành tiếng, Tống Thanh Thư nhận ra được phía sau động tĩnh, mở lời an ủi nói:
- Phu nhân đừng lo lắng, phu quân của phu nhân chỉ là đứng ở trước sân, không có đi đâu xa.
- Làm phiền công tử, ta gần xong rồi.
Nữ nhân rõ ràng tăng nhanh động tác mặc vào quần áo, tiếp theo sau tiếng khóc của hai ấu nhi cũng dần dần biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó chính là tiếng “ chậc..chậc..” mút vú nhẹ nhàng.
Tống Thanh Thư biết nàng đang bắt đầu cho hai ấu nhi bú sữa, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, thoang thoảng từ chóp mũi còn truyền đến mùi thơm
của sữa..
Một lúc lâu qua đi, nữ nhân đã cho hai ấu nhi bú sữa xong, thu dọn bên người tay nãi, ôm lấy hai ấu tử đi ra, có thể là ngồi quá lâu, thân thể lại đang hư nhược, nàng mới vừa đứng lên đến, chợt cảm thấy mắt tối sầm lại, thân hình lão đảo..
Tống Thanh Thư đã sớm chú ý tới nàng khác thường, vội vã đưa tay ra đưa ra ôm lấy hai ấu nhi, ngay lấp tức hắn cảm thấy hai mu bàn tay chạm vào một nơi cực kỳ mềm mại, cho nên khá là lúng túng, hắn lo lắng nàng hiểu lầm cho là mình nhân cơ hội sàm sở, lấy tính cách của Tống Thanh Thư nếu hắn thật muốn chiếm tiện nghi nữ nhân này, thì cũng không phải là việc khó gì, có điều rõ ràng lúc này hắn không có tâm tư, nhưng nếu đối phương hiểu lầm, hiếm thấy một lần mình muốn làm chính nhân quân tử, nhưng vào thời khắc cuối cùng hình tượng bị hủy hoại, trong lòng tự nhiên cực kỳ khó chịu uất ức.
Nữ nhân trải qua chớp mắt hoảng hốt, cũng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên là nhìn xem ấu nhi trong lòng, thấy bọn chúng đã được công tử trẻ tuổi giữ lấy ở trong tay, nàng thở dài nhẹ nhỏm, có điều chợt thấy hai tay của hắn vì ôm lấy hai hài tử, mu bàn tay áp sát vào hai bâu vú của mình, thời kỳ đang cho con bú nên sữa của nữ nhân cực kỳ nhiều, thoáng cái sữa đã ứa ra thấm xuyên qua làn áo dính vào trên mu tay của hắn, nữ nhân đỏ ửng mặt:
- Um… đa tạ công tử.
Tống Thanh Thư mỉm cười đem thân thể nữ nhân đỡ đứng thẳng, nàng nhìn thấy hắn khuôn mặt tuấn lãng, chợt nhớ đến ngày xưa một chuyện hoang đường, sắc mặt không được tự nhiên hỏi:
- Xin hỏi công tử cao tính đại danh?
- Phu nhân và tại hạ bèo nước gặp nhau, sau khi rời khỏi cái miếu đổ nát này, e rằng sau này cũng sẽ không bao giờ gặp lại, cần gì phải biết danh tính lẫn nhau đây?
Tống Thanh Thư vừa nói, vừa nhặt lên cái tay nãi của nàng đánh rơi trên mặt đất nhét về trong tay nàng.
Nàng sững sờ, ôm ấu nhi đi nhưng vẫn cứ thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Tống Thanh Thư bên này.
Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, thầm nói: "Cao..thực sự là cao minh, Tống đại nhân vừa ra tay, quả nhiên thấy nàng đã có vẻ mê say…quả nhiên không giống người bình thường."
Lúc này phu quân của nàng cũng từ bên ngoài sân quay lại, nhìn thấy thê tử đã đổi qua quần áo, gã “ hừ..” lạnh một tiếng, rồi ngồi ở một bên mọc hờn dỗi.
Đem tất cả những việc này đặt ở trong mắt, nữ nhân trong lòng âm thầm thở dài: “ Sư Ca đúng là chân tâm yêu ta, nếu không thì hắn sẽ không đồng ý lấy ta làm thê tử trong lúc ta đã mang thai trước đó, chỉ tiếc là hắn là người cục súc, nêu trong khoảng thời gian này, nếu hắn toàn tâm toàn ý chăm sóc mẫu tử của ta, đừng có lúc nào cũng nổi nóng, thì ta đã sớm đã đi theo hắn. Đáng tiếc hắn càng lúc càng thêm như vậy, chỉ có thể để cho ta xem thường...”
Đang trầm tư, ngoài cửa đột nhiên xông vào một đám người, tất cả trên tay đều cầm đao kiếm, tựa hồ đám này cũng không phải là hạng người lương thiện.
Hai phu thê còn tưởng rằng đối phương cũng là tránh mưa, nên cũng không lưu ý đến, nào ngờ có một người trong đó cười nói:
- Phi Mã tiêu cục càng lúc càng không ra thể thống gì, bây giờ bảo tiêu chỉ còn có hai người, một người trong đó còn ôm hai hài nhi… ha ha ha ha.
Bị hắn nói ra lai lịch, hai phu thê liền cả kinh, lặng lẽ đem binh khí nắm trong tay, cảnh giác nhìn bọn chúng:
- Các ngươi là người phương nào, đến tột cùng muốn làm gì?
- Khà khà, các ngươi là áp tiêuu, chúng ta là giặc cướp, ngươi nói chúng ta muốn làm gì?
Một tên ra vẻ cầm đầu hừ lạnh nói, nhìn thấy đám người củaTống Thanh Thư, trong lòng cũng lo lắng:
- Các vị bằng hữu, đây là ân oán của chúng ta cùng Phi Mã tiêu cục, xin mọi người tuân theo quy củ giang hồ, đừng có nhúng tay vào.
Tống Thanh Thư khẽ gật đầu, đám thị vệ đại nội thấy vây cũng từ từ ngồi xuống.
Nữ nhân thấy hắn thờ ơ không động lòng, trong lòng cực kỳ thất vọng, nhưng suy nghĩ lại, phu thê ăn mình chính là áp tiêu để ăn chén cơm, gặp phải bọn cướp là điều bình thường, người ta đúng là không có nghĩa vụ giúp mình bảo tiêu, với lại còn kiêng kỵ danh tiếng của tiêu cục nêu bỗng dung giúp đỡ, có điều nàng không có yên lòng hai ấu nhi, do dự rồi là đi tới trước người của Tống Thanh Thư:
- Ta biết như vậy là quá mức mạo muội, có điều xin công tử giúp ta chăm sóc hai hài tử một chút…
Tống Thanh Thư kinh ngạc, cúi đầu nhìn hai đứa bé trước mắt trắng ngần giống nhau như đúc, theo bản năng gật đầu, nàng cảm kích nở nụ cười, rồi rút ra đoản đao hướng về bọn cướp xông tới, ý đồ giải cứu phu quân của mình lúc này đã ngàn cân treo sợi tóc.