Quá hơn giữa trưa Điền phu nhân mới tỉnh lại, trong chăn tuy rằng vẫn còn giữ lại khí tức Tống Thanh Thư, nhưng bóng dáng của hắn đã biến mất không còn tăm hơi,nàng lại thở dài một hơi, rời giường đến chỉnh lý trang phục, nhìn trong gương đồng hai gò má hồng hào, trong lòng Điền phu nhân lại hiện lên một tia ngọt ngào.
………………………………………………………………………………………..
Từ Điền phủ đi ra, Tống Thanh Thư cũng không có trở về Dịch Phương quán, mà một thân một mình cất bước ở trên đường của Thịnh kinh thành, phải cứu Hạ Thanh Thanh, phải cứu Điền Quy Nông, phải cứu Hồng Hoa Hội, còn muốn thâu lấy Tứ Thập Nhị Chương Kinh, Tống Thanh Thư cảm thấy trong đầu tán loạn mảnh vỡ, nhưng khi nối liền các mãnh vỡ lại thì thấy cũng là một thời cơ, vì lẽ đó hắn cần yên tĩnh để sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình.
Đột nhiên phía trước truyền đến một trận xôn xao tiếng người, Tống Thanh Thư ngẩng nhìn lên, nguyên lai bất tri bất giác đi tới vùng phụ cận của Bảo thân vương phủ, một đám bách tính đang chỉ chỏ vào một mảnh giấy lớn dán bố cáo.
- Vương phủ lấy ngàn lượng vàng để cầu danh y.
- Nghe nói cũng đã có không ít lang trung đi vào, nhưng cũng tay trắng trở về.
- Chẳng lẽ là quái bệnh gì sao?
- Cũng không biết là bệnh gì.
- Trong vương phủ đến tột là ai nhiễm bệnh?
- Có người nói là Thế tử phi, có người nói là nữ quyến bình thường trong vương phủ."
- Ha ha… nữ quyến bình thường trong Vương phủ mà lại tiêu hao ngàn lượng để tìm kiếm đại phu à?
…………………………………………………………………………………………
Tống Thanh Thư tò mò đi tới nhìn tờ bố cáo dán trên tường, thì ra trong vương phủ có một nữ nhân mắc phải bệnh lạ, sốt cao không lùi, nương theo trước ngực và dưới bụng đau đớn, đã mời rất nhiều đại phu đến chữa nhưng đều bó tay.
“ Chỉ là bị sốt thôi mà, chẳng lẽ đại phu đến nổi ngay cả chuyện này cũng không chữa được chứ?"
Tống Thanh Thư kinh ngạc, đột nhiên trong đầu lóe lên:
“ Chẳng lẽ là cái bệnh kia... “
Nhìn trên tường dán bố cáo, Tống Thanh Thư lộ ra nụ cười thắng lợi, thời cơ đã tìm tới hắn.
…………………………………………………………………………………………
Hướng về thành Đông, bên trong tửu điếm Vạn Hào, Tô Thuyên nhìn Tống Thanh Thư đang đứng trước mắt cười duyên nói:
- Tống công tử nhanh như vậy liền đến tìm ta, có phải là nhớ đến ta rồi a?
Quả nhiên là chưa có gặp người, thì đã ngửi được mùi thơm thân thể, mị hoặc bên trong rồi nhưng không mất nét thuần khiết vui tươi, rõ ràng là một Yêu cơ làm điên đảo chúng sinh, hôm nay sáng tỏ nên Tống Thanh Thư được dịp quan sát kỹ nàng, Tô Thuyên một thân xiêm y tuyết trắng váy liền áo, phía trên tô điểm nhiều đóa hoa lan, đều là tằm ti thêu dệt lên, trên thân hiện lên hơi mờ cái yếm lụa màu xanh nhạt, ẩn núp ở bên trong là hai bầu vú no đủ chống phình lên, như muốn phá lấy cái yếm nứt ra một đôi nộ phong, có gần một nửa bạo lộ ở trong mắt Tống Thanh Thư, làn da tuyết trắng nhẵn nhụi, thơm nức mê người cái khe ngực sâu hút, bộ ngực cao thẳng, bờ eo hơi nhỏ, cái mông viên mãn dài rộng thướt tha mềm mại, đường cong uyển chuyển, sắc mặt nàng như thu thủy, ánh mắt vũ mị, lưu chuyển giữa cái thành thục phu nhân phong tình và khuôn mặt kiều nộn da thịt căng sáng như một tiểu cô nương, da thịt quả thực chính là vô cùng mịn màng, mi như viễn sơn, đôi mắt phượng lập lòe lòe câu dẫn hồn phách, sống mũi thon dài, bên dưới cái miệng hồng nhuận sáng bóng, làm cho người nhịn không được muốn cắn lên một ngụm, cái mông hướng ra phía ngoài vễnh lên, đem làn tơ váy kéo căng chặt chẽ đấy, có vẻ phá lệ cái tiểu nội khố nhỏ bé lại lúc ẩn lúc hiện.
Tống Thanh Thư trong lòng cảm thán…
Ánh mắt của nhóm người Thần Long giáo quái lạ, Sấu Đầu Đà liếc mắt nhìn, sư huynh đệ tâm ý tương thông, rất nhanh như hiện trong đầu: "Dâm phụ!" "Gian Phu!"
- Phu nhân chê cười, tại hạ lần này muốn cùng quý giáo có việc thương lượng về việc cứu người.
Có câu nói "Tại lương gia diện tiền phẫn lãng tử, tại đãng phụ diện tiền tác quân tử " ( đứng trước mặt nhà lương thiện thì như một kẽ lãng tử, ở trước mặt đãng phụ thì phải làm người quân tử..) Tống Thanh Thư rất tán thành lời này.
Tô Thuyên kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, trong lòng tự trách Mị Công của mình tựa hồ đối với hắn không có bất kỳ tác dụng gì, không biết là bởi vì công lực của hắn cao thâm, hay là hắn thật là một kẻ quân tử khiêm tốn trong sáng? Nghe được Tống Thanh Thư nói, Tô Thuyên mỉm cười:
- Tối hôm qua sau khi quay trở lại, ta đã suy nghĩ một chút, Vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt, nếu giúp công tử cứu Điền Quy Nông ra thì quá mức nguy hiểm, hơn nữa ta lại không xác định được Điền Quy Nông có thật sự biết âm mưu của Bảo thân vương về Thần Long giáo hay không? Nếu như hao binh tổn tướng cứu Điền Quy Nông ra, lại phát hiện chỉ là bị công tử lợi dụng, có phải là ta sẽ bị tiền mất tật mang không a.
Trong giọng nói nũng nịu của Hồng phu nhân có vẻ khá là oan ức thua thiệt.
"Ta không để ngươi dùng mỹ nhân kế đâu..."
Chính mình tuy rằng không tính là "Vạn hoa tùng trung quá" (chú thích: vô cùng đào hoa, vô số người tình), nhưng là cái loại nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp là ứa nước bọt, Tô Thuyên muốn câu dẫn ta sắc mê tâm khiếu, cũng chẳng là gì, hà tất phải cẩn thận, nghĩ tới đây, khí chất của hắn càng thêm tự nhiên.
- Công tử có phải đang chê cười ta…
Tô Thuyên lại nũng nịu nói.
- Tại hạ nào có…
Tống Thanh Thư ngạc nhiên.
- Vừa rồi nhìn thấy khóe môi công tử vểnh lên, chắc là trong lòng đang chê cười ta.
Tô Thuyên một bộ dáng dấp lã chã, ngay cả Lục Cao Hiên là thủ hạ thường ngày cũng sợ nàng như hổ, mà cũng không khỏi tâm thần rung động.
Tống Thanh Thư nhíu mày, mở miệng nói:
- Phu nhân đã xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào êm dịu càng đẹp hơn, tại hạ sau này cũng muốn cùng phu nhân tâm sự nhiều chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhưng bây giờ trước tiên chúng ta hãy nói về vấn đề chính đi.
Tô Thuyên hô hấp cứng lại, nàng dùng Mị Công lại nhiều lần ăn quả đắng ở trong tay hắn, nên có loại cảm giác bị đối phương xem như là trò hề, liền hừ lạnh nói:
- Vừa rồi ta đã nói rồi, cứu Điền Quy Nông nguy hiểm quá lớn, chúng ta lui ra.
Giọng nói của Tô Thuyên lúc này đã thay đổi không còn ủy mị như trước mà trong vắt, Tống Thanh Thư thầm khen một tiếng, cười nói:
- Đã lăn lộn trong chốn giang hồ, lời hứa là điều phải làm, phu nhân không sợ làm hỏng danh xưng của Thần Long giáo sao?
- Ta không thừa nhận đấy, công tử có thể làm khó dễ gì được ta?
Tô Thuyên cười lạnh.
- Vậy nếu như tại hạ dùng Tứ Thập Nhị Chương Kinh hợp tác với phu nhân thì sao đây?"
Tống Thanh Thư cũng không quản đến thái độ đối phương thay đổi nhanh chóng, nhàn nhạt ném ra một điều kiện mà Hồng phu nhân khó lòng từ chối.
Quả nhiên lời vừa nói ra, bên trong phòng người Thần Long giáo lộ ra vẻ xôn xao thêm thêm mấy phần, Tô Thuyên cưỡng chế hưng phấn trong lòng, làm bộ không quan tâm nói:
- Chỉ là một quyển Phật kinh mà thôi, có ích lợi gì?"
- Tại hạ cũng không thích dối gạt, nếu phu nhân cứ tiếp tục thăm dò như vậy, tại hạ sẽ rời đi ngay
bây giờ, để tìm người khác hợp tác.
Nói xong Tống Thanh Thư bước chân đi ra ngoài.
- Chậm đã….!
Tô Thuyên vừa mở miệng liền biết mình mất tiên cơ, có điều chỉ cần làm sao có được Tứ Thập Nhị Chương Kinh, nàng cũng không kịp nhớ đến nhiều như vậy,
- Hợp tác như thế nào đây?"
- Tại hạ sẽ đưa cho phu nhân một món đồ, phu nhân đi tìm Hoằng Lịch để đổi lấy bản Chính Bạch Kỳ ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh) nằm trong tay lão.
Lúc nghe Tô Thuyên kêu, khóe miệng Tống Thanh Thư lộ ra nụ cười thắng lợi, xoay người lại nhìn nàng nói.
- Hừ, món đồ gì quý giá như thế mà có thể đổi lấy bản Chính Bạch Kỳ từ tay Hoằng Lịch vậy?
Tô Thuyên rõ ràng không tin.
- Nếu là trân bảo bình thường thì đương nhiên đổi không tới, có điều nếu là đích tôn của Hoằng Lịch thì sao?
Tống Thanh Thư nhớ đến lúc trước ở trong tòa miếu đổ nát cứu hai hài nhi, không ngờ bây giờ lại có thể phát huy tác dụng lớn như vậy.
- Dòng chính Tôn tử?
Tô Thuyên thấy quái lạ nhìn hắn,
- Phúc tấn ( vợ chính) của Phúc Khang An không con nối dõi.
- Phúc Tấn của Phúc Khang An đúng là không có, thế nhưng cơ duyên xảo hợp trước đây Phúc Khang An ở ngoài dân gian câu dẫn một cô nương, ám kết làm cho nàng châu thai, vì hắn mà sinh ra một đôi song sinh.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm nếu như đoán không sai, Phúc Khang An cũng không biết chính mình có hai hài tử như thế, dẫn đến thủ hạ dưới tay hắn, suýt chút nữa hại chết hai con của chính mình.
- Bọn chúng đúng là nhi tử của Phúc Khang An?
Tô Thuyên cảm thấy tại sao quá trùng hợp, hoài nghi Tống Thanh Thư lại đang lừa gạt mình,
- Lại nói, tiểu thiếp cũng không có danh phận, vậy thì hài tử làm sao có thể xem như là đích tôn?
- Phu nhân cứ cho người đưa phong thư đến Bảo Vương phủ thử xem liền biết, nếu như là giả thì người Bảo Vương phủ đương nhiên sẽ không quan tâm đến, nếu như Bảo Vương phủ cho người đến liên hệ với phu nhân, vậy dĩ nhiên chứng minh là sự thật.
Tống Thanh Thư từ tốn nói,
- Dựa theo lẽ thường thì cặp song sinh này thân phận cũng không ra hồn, nhưng xảo ở chỗ Phúc Khang An không có nhi tử, hắn thì tham hoa háo sắc, cơ thiếp không ít, nhưng không có một ai vì hắn mà có con, trong Bảo Vương phủ sớm có các loại lời đồn đãi. Hai đứa bé này rất có thể chính là nhi tử duy nhất đời này của Phúc Khang An, hắn thân là Thế tử Bảo thân vương, Hoằng Lịch đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn hắn tuyệt hậu, có khả năng nhất sẽ để cho Phúc tấn của Phúc Khang An nhận nuôi này đôi song sinh này, và tuyên bố ra ngoài nhi tử của Phúc tấn sinh sinh ra.
Tô Thuyên thấy hắn phân tích hợp tình hợp lý, trong lòng đã tin ba phần, nhưng lại nghĩ đến một vấn đề khác:
- Đã như vậy, vì sao chính ngươi không đi đổi?
Dưới cái nhìn của nàng, Tống Thanh Thư chỉ là kẻ đầu cơ kiếm lợi, nhưng bỗng nhiên tặng cho Thần Long giáo, khó tránh khỏi hoài nghi.
- Tại hạ có chuyện khác muốn làm, không có cách gì phân thân được.
Tống Thanh Thư không nhanh không chậm giải thích,
- Dùng đôi song sinh kia tuy rằng có khả năng đổi lấy bản kinh của Tứ Thập Nhị Chương Kinh, thế nhưng Hoằng Lịch sẽ không cam lòng bị Thần Long giáo áp chế, một khi đôi song sinh tới tay, chỉ sợ lão sẽ bày ra thiên la địa võng đuổi bắt các người, lợi ích mang này cũng mang nhiều nguy hiểm, phu nhân cũng phải thận trọng cân nhắc cho thỏa đáng.
Tô Thuyên cười duyên nói:
- Vẫn tính ra công tử có chút lương tâm, ta còn tưởng rằng công tử cố tình đưa mối nguy hiểm qua cho ta. Yên tâm đi, Thần Long giáo những chuyện đơn giản như thế này mà cũng làm không được, vậy thì sau này Thần Long giáo không cần lăn lộn ngoài chốn giang hồ nữa.
Tống Thanh Thư hài lòng gật đầu:
- Tốt lắm, có điều bản kinh này (Tứ Thập Nhị Chương Kinh) tại hạ muốn phân chia lấy một nửa, đến lúc đó Hồng phu nhân giao cho tại hạ, tại hạ liền đem đôi song sinh giao ra để ứng phó với Hoằng Lịch.
- Nói như vậy thì công tử không đem đôi song sinh đó đưa trước cho ta?
Tô Thuyên phát lạnh nói.
- Đó là đương nhiên, chứ nếu đến lúc đo, phu nhân tay cầm bản kinh ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh) chạy mất, tại hạ đi chỗ nào tìm các người?
Tống Thanh Thư nhìn thẳng lại nàng.
- Nhưng ngươi có biết nếu không có đôi song sinh trong tay, độ khó khi trao đổi lấy bản kinh tăng cao bao nhiêu lần?
Tô Thuyên cả giận nói.
- Đó là việc của Thần Long giáo.
Tống Thanh Thư cười nhạt nói.
- Hừ, nói rõ ràng ý định công tử ra đi.
Tô Thuyên biểu hiện đã hiểu ra,
- Có phải là công tử muốn lợi dụng chúng ta dẫn đến sự chú ý của Bảo Vương phủ, dùng kế điệu hổ ly sơn, để công tử thuận tiện cứu Điền Quy Nông?
- Quả nhiên không đành lừa được phu nhân, có điều không phải là lợi dụng, mà nên gọi là hợp tác với nhau, theo như ích lợi của mỗi bên.
Tống Thanh Thư đáp.
Tô Thuyên theo dõi theo hắn một lúc, đột nhiên mặt giãn ra cười nói:
- Được rồi, không biết đến lúc đó công tử muốn lấy nữa phần nào của bản kinh đây?
- Nữa..bản phần đầu đi...
Tống Thanh Thư chần chờ một hồi, nói.
- Ồ? Nhưng ta cũng muốn nửa phần đầu thì làm sao bây giờ? Hau là công tử nhận nữa phần sau bản kinh được không?
Tô Thuyên vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào hai mắt của hắn.
Tống Thanh Thư làm ra vẻ không thể làm gì khác:
- Nếu phu nhân muốn, vậy thì phu nhân cứ như thế đi..
- Quên đi, nếu công tử yêu thích nữa phần đầu, vậy thì cứ lấy đi.
Tô Thuyên cười giòn như con hồ ly.
- Chuyện này...
Tống Thanh Thư ủ rũ,
- Sau này chuyện thành công thì chúng ta quay trở lại đàm lại vấn đề phân chia..
……………………………………………………………………………………..
Nhìn Tống Thanh Thư biến mất ở cuối đường, Lục Cao Hiên đóng lại cửa sổ, quay qua Tô Thuyên nói:
- Phu nhân, vừa rồi có phải là Tống Thanh Thư cố tình bày ra kế, kỳ thực hắn chân thực muốn chính là nữa phần đầu bản kinh?
- Ai, tên tiểu tử này, tâm tư toàn là quỷ kế, bản phu nhân cũng chẳng cần phải đoán hắn đến tột cùng nghĩ như thế nào, đến lúc đó chúng ta đem bản hoàn chỉnh lưu lại là tốt rồi…
Nói xong Tô Thuyên liền khanh khách cười.