Tống Thanh Thư đi tới một gian phòng, thấy không những người khác chú ý tới, đưa tay ra ở trên cửa phòng nhẹ gõ chín lần, bên trong người thu được ám hiệu trước đó ước định, cửa phòng lặng lẽ mở ra một khe hở.
Lách mình đi vào, Tống Thanh Thư hỏi:
- Đồ vật chuẩn bị xong chưa?
- Xong rồi, nhưng... ngươi thật sự biết y thuật sao?
Tiếng nói cực kỳ êm tai, chính là công chúa Chu A Cửu.
- Tại hạ không biết.
Nhìn một chút trên bàn có quyển "’ Chuyên trì nghi nan tạp chứng "’ cùng với cây phướng, còn có mấy thang vị thuốc, Tống Thanh Thư thoả mãn nở nụ cười, thật khó cho một công chúa còn có thể làm tốt những thứ đồ này.
- Ngươi dám đến nhận chữa bệnh?
Chu A Cửu chờ Tống Thanh Thư giải thích.
- Bình thường có bệnh thì đúng là tại hạ không chữa được, nhưng cái bệnh trong Bảo thân vương phủ đang tìm đại phu, tại hạ có niềm tin bảy phần chữa trị được.
Tống Thanh Thư bình thản trả lời.
- Bảy phần mười?
Chu A Cửu nghĩ thầm cũng không tính tệ lắm,
- Đó là bệnh gì, mà ngươi nắm chắc như vậy?
- Không biết.
Tống Thanh Thư nhún vai.
- Không biết?
Chu A Cửu tức giận đồ vật cầm trong tay ném một cái, ngồi vào trên giường bực tức,
- Hừ…đến lúc này ngươi còn giấu ta, tự ngươi đi đến Vương phủ đi, ta không đi.
- Ai u, Cửu công chúa, đừng vào lúc này giao hết trọng trách trên người của tại hạ chứ..
Tống Thanh Thư cuống lên, vội vã chạy tới,
- Tại hạ đúng chưa có xác định nữ nhân trong Vương phủ bị bệnh gì, chỉ là suy đoán mà thôi, nếu đến lúc đó đoán sai…
- Đoán sai thì đoán sai, đâu có quan hệ gì, bằng vào khinh công của chúng ta, người của Bảo thân vương phủ sẽ không giữ được chúng ta,
Chu A Cửu quay đầu nhìn hắn,
- Ngươi đoán đến tột cùng là bệnh gì?
Bị một đôi mắt đẹp nhìn chăm chú có chút không dễ chịu, Tống Thanh Thư lúng túng nói:
- Bệnh này, tại hạ có chút không tiện nói.
- Đến tột cùng là bệnh gì? Ngươi đừng làm cho ta tức chết..
Tống Thanh Thư nói như vậy, lại làm cho Chu A Cửu thêm hiếu kỳ.
- Công chúa đưa tai đến gần đây.
Tống Thanh Thư ngoắc ngoắc tay.
Chu A Cửu do dự, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn là chiến thắng rụt rè, đem thân thể đưa tới gần.
Nhìn lỗ tai trước mắt trắng nõn nà óng ánh, còn có đôi khuyên tai vàng tinh xảo khẽ đung đưa, liếc mắt thấy khe rãnh sâu hun hút của đôi bầu vú mập mờ, Tống Thanh Thư trong ngắn ngủi thần trí hoảng hốt, rồi rất nhanh khôi phục như cũ, ở bên tai nàng nói nhanh chóng vài chữ.
Không biết là từ trong miệng Tống Thanh Thư thở ra nhiệt khí, hay là nghe đến vài chữ kia, Chu A Cửu trên mặt ửng đỏ, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn:
- Loại bệnh này của nữ nhân ngươi cũng hiểu sao?
- Hiểu chút chút… hiểu chút chút..
Tống Thanh Thư cũng có chút lúng túng, chính mình là một đại nam nhân mà hiểu biết đến những thư như thế này, khó tránh khỏi cho Chu A Cửu cảm thấy hắn có chút hạ lưu.
- Được rồi, nếu ngươi hiểu được thì việc trị liệu ra sao chúng ta có thể thử một lần.
Chu A Cửu cũng không được tự nhiên.
- Vậy thì chúng ta đến nhanh lên một chút, coi chừng vậy không kịp...
Tống Thanh Thư lo lắng người của Thần Long giáo đã bắt đầu di chuyển, nếu mình đến quá muộn sợ rằng tiến vào không được bên trong Vương phủ.
Nhanh chóng cầm lấy một mặt nạ da người đã sớm chuẩn bị kỹ càng, sau đó hắn đính vài sợi râu ở phía trên, lại phủ thêm trên người một đạo bào mộc mạc, lúc này nhìn Tống Thanh Thư đã trở thành một lang trung, tiên phong đạo cốt tha phương.
Nắm thật chặt đai lưng, Tống Thanh Thư quay đầu lại thì thấy Chu A Cửu đang trợn mắt nhìn mình, hắn vội la lên:
- Cửu công chúa sao chưa thay đổi y phục và dịch dung đi?
- Ngươi ở đây… ta làm sao đổi?
Chu A Cửu tức giận dậm chân.
Tống Thanh Thư thấy mình lỗ mãng, liền vội vã xoay người,
- Hiện tại thời gian khẩn cấp, tại hạ còn phải chỉnh sửa cái mặt nạ da người cho hoàn chỉnh, để tránh khỏi lát nữa bị người trong vương phủ nhìn ra sơ hở, tại hạ không có nhìn trộm công chúa đâu..."
Chu A Cửu ngày trước đã từng gần gủi với nam nhân là Viên Thừa Chí, rồi những năm gần đây lưu lạc giang hồ làm cho nàng thay đổi rất nhiều, không có quá nhiều xấu hổ, nàng liền nói:
- Được, có điều ta không gọi ngươi, ngươi không được phép xoay lại...
Tống Thanh Thư tay cầm tấm gương đồng đanh chỉnh sửa dịch dung, âm thầm lặng lẽ điều chỉnh nhìn đến phương hướng phía sau lưng mình..
Từ phía sau âm thanh sột soạt thay y phục vang lên, liếc mắt nhìn nhanh trong tấm gương đồng trong tay, một thoáng nhìn thấy công chúa Chu A Cửu khom người xoay lưng cỡi ra bộ y phục của mình, thoáng cái nhìn thấy cái mông no tròn được bao bọc qua cái tiểu nội khố bằng lụa đỏ, nếp lụa mỏng cắn sâu vào trong rãnh mông vô cùng hấp dẫn, tuy rằng mới bắt đầu làm cho hắn như muốn chảy máu mũi, có điều Tống Thanh Thư rất nhanh tỉnh ngộ lại, hành động này quá nguy hiểm, vội cất tấm gương đồng, sự chú ý liền đặt vào trong kế hoạch của mình, tâm tình chậm rãi bình tĩnh lại.
- Được rồi…
Phía sau truyền đến giọng nói Chu A Cửu, Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, trước mắt không còn là một Cửu công chúa thanh lệ thoát tục, mà đã trở thành một nam dược đồng, da thịt mềm mại xinh xắn …
- Thật không tệ,
Tống Thanh Thư hài lòng gật gù,
- Đợi lát nữa công chúa cố gắng không cần nói chuyện, thì sẽ không có người nhìn ra là nữ cải nam trang,,,,
Chu A Cửu những năm qua hành tẩu giang hồ, thân phận nữ tử không tiện, vì lẽ đó nên thường cải trang thành nam tử thường xuyên qua lại, cũng đã quen rồi, bản lĩnh cũng luyện được được lô hỏa thuần thanh, nhìn Tống Thanh Thư hướng về chính mình đi tới, không khỏi ngạc nhiên.
Tống Thanh Thư cách nàng càng ngày càng gần, Chu A Cửu theo bản năng liền muốn lùi về sau, vậy mà bên tai truyền đến một câu
- Đừng cử động!
Chu A Cửu cũng tin tưởng đối phương không đến nỗi đối với mình gây rối, nên yên lòng đứng yên tại chỗ, khi nàng nhận ra được bàn tay của Tống Thanh Thư bàn tay đưa đến lỗ tai mình, thìn hiểu được hắn muốn làm gì, thì ra mình nhất thời bất cẩn, đã quên đem đôi khuyên tai lấy xuống.
Rất nhanh vành tai Chu A Cửu truyền đến cảm giác nhột nhột khi bàn tay của hắn chạm vào, Tống Thanh Thư giọng nói lại vang lên:
- Nữ giả nam trang có hai sơ hở lớn nhất, một là yết hầu, mà là lổ tai, cổ áo của công chúa đã rất cao, che lấy yết hầu nên không thành vấn đề, nhưng thùy tai thì quá rõ ràng, tại hạ dùng dịch dung ở phía trên, trong thời gian ngắn sẽ không bị nhìn ra.
Nói xong Tống Thanh Thư nhẹ nhàng nhào nặn thùy tai êm dịu của nàng.
- Cửu cô nương, đôi khuyên tai của công chúa đây.
Xử lý xong vấn đề lổ tai, Tống Thanh Thư tay mở ra, đem đôi khuyên đưa tới trước mắt Chu A Cửu.
Chu A Cửu đôi mắt dịu dàng, mỉm cười từ tốn nói:
- Ngươi cứ giữ lấy đi, đồ vật của ta nếubị nam nhân chạm qua, ta không muốn lấy lại.
Tống Thanh Thư sững sờ, nghĩ thầm lỗ tai của ngươi mới vừa rồi cũng bị ta chạm vào thì sao?
- Nếu Cửu cô nương có làng hậu tặng, tại hạ từ chối thì bất kính.
Nói xong liền thu hồi cất vào
trong ngực.
Chu A Cửu liếc mắt nhìn hắn, trong lòng lại thấy là lạ, sao giống như mình đưa cho hắn tín vật đính ước như thế...
Nàng đánh trống lãng liền vội vàng hỏi:
- Nhất định phải đem ta cải thành cái nam dược đồng? tại sao không giả làm nữ dược đồng không phải càng thuận tiện hơn?
- Đúng là cải trang thành nữ dược đồng thì dễ dàng hơn một chút, chỉ là Hoằng Lịch, Phúc Khang An bọn chúng đều là sắc quỷ, nếu Cửu công chúa xuất hiện xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, khó tránh khỏi sẽ làm nổi lên sắc tâm, nói không chắc sẽ lại thêm rắc rối.
Tống Thanh Thư cười khổ nói..
Nghe được hắn tự nhiên ca ngợi mình, Chu A Cửu hơi đỏ mặt, nắm lên trên bàn hòm thuốc, mở miệng nói:
- Chúng ta đi nhanh đi.
……………………………………………………………………………………….
Thời gian uống cạn chén trà qua đi, phụ cận Vương phủ xuất hiện một đạo sĩ tha phương, phía sau theo một tiểu dược đồng tuấn tú, đạo sĩ nhìn trên tường đang dán bố cáo cần y, liền bước lên xé xuống, một tên thị vệ đưng gần đó vừa giận vừa sợ:
- Ngươi... ngươi!
- Ngươi cái gì ngươi?
Tống Thanh Thư ngáp một cái,
- Ta nếu dám xé lấy yết bảng, đương nhiên là có bản lĩnh chữa khỏi bệnh này, đừng nói nhảm, mau vào trong thông báo đi.
Bọn thị vệ do dự, cuối cùng vẫn phái một tên đi vào bẩm báo, còn lại thì mắt nhìn chằm chằm hai người, nếu lát nữa trong phủ truyền đến mệnh lệnh trị tội, thì có thể ngay lập tức đem hai người khống chế lại..
Phúc Khang An đang ở trong phủ cùng Hoằng Lịch thương nghị việc cứu hai nhi tử của mình, đột nhiên có thị vệ đi vào bẩm báo bên ngoài có người đến xé yết bảng cần y, Phúc Khang An sững người, Hoằng Lịch lên tiếng nói:
- Ngươi trước tiên cứ đi ra xem thử sao, ta sẽ cùng bọn chúng trao đổi một hồi, rồi khi trở sẽ thông báo ngươi biết.
Phúc Khang An gật đầu, vội vã đi ra ngoài đại sãnh, thông báo thủ hạ đem Tống Thanh Thư hai người mời vào.
Nhìn thấy Phúc Khang An, Tống Thanh Thư lại nghĩ đến chuyện ở Sơn Hải quan, trong lòng lặng lẽ thở dài, trong lúc hắn đánh giá Phúc Khang An, thì Phúc Khang An cũng đồng thời đang quan sát hai người Tống Thanh Thư.
Qua ánh mắt của Phúc Khang An xem ra, Tống Thanh Thư một bộ tiên phong đạo cốt, hy vọng thật là có mấy phần bản lĩnh, lúc tầm mắt chuyển qua trên người Chu A Cửu, trong lòng đột ngột nảy sinh hoài nghi, người này sao lại quá tuấn tú, Phúc Khang An thân là một tay lão luyện chơi khóm hoa, nữ giả nam trang bình thường rất khó thoát quá pháp nhãn của hắn, hắn quả nhiên theo bản năng liếc mắt nhìn đến vành tai Chu A Cửu xúc, thấy không có tồn tại dấu vết thùy tai, lúc này mới bỏ đi nghi hoặc.
- Trước đây trong phủ cũng tới không ít cái gọi là danh y, nhưng không có ai hữu dụng cả. Bản Soái không muốn lãng phí thời gian, tiên khảo qua tiên sinh thử xem, sau đó nếu thật sự chữa khỏi..., bản soái không chỉ có dâng ngàn lạng bạc thù lao, còn sẽ đích thân xin lỗi vì đã đắc tội.
Tống Thanh Thư cảm thấy Phúc Khang An quả nhiên cũng không đơn thuần là hoa hoa công tử, liền hỏi ngược lại:
- Bẩm đại soái, người bệnh trong quý phủ có phải là nữ nhân đang trong thời kỳ cho con bú sữa?
Phúc Khang An ngạc nhiên, gật đầu:
- Đúng vậy…
- Trên người của nữ nhân đó có phải là rất nóng, trước ngực có vài khôi u cứng rắn….
Tống Thanh Thư tiếp tục hỏi.
Phúc Khang An thần sắc mờ mịt, đáp:
- Vấn đề này ta cũng không rõ ràng, nghe nàng trước đây nói ngực bị đau, cũng giống như là ý này,
Phúc Khang An rất nhanh phản ứng lại, vui mừng khôn xiết nhìn Tống Thanh Thư:
- Tiên sinh quả nhiên thần y, vẻn vẹn dựa vào bên ngoài yết bảng trên dăm ba câu, mà đã đoán ra ra bệnh tình.
Tống Thanh Thư cười nhạt nói:
- Bẩm đại soái quá khen..
Phúc Khang An hưng phấn đứng lên,
- Tiên sinh hãy đi theo ta, đi xem nhìn nàng."
Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn Chu A Cửu, thấy nàng lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, càng là mỉm cười đắc ý.
- Bẩm chào đại soái.
Đi ngang qua trước cửa, thì Bạch Chấn cung kính hướng về Phúc Khang An thi lễ.
Phúc Khang An gật đầu không trả lời, vội vàng đi trước, Tống Thanh Thư hai người khẩn trương đi theo sát, bởi vì Phúc Khang An tự mình dẫn đường, Bạch Chấn đương nhiên không dám hỏi đến.
Đi tới xuyên qua một tiểu viện bài trí tao nhã, bước vào trong nhà Phúc Khang An đẩy cửa phòng ra:
Tiên sinh mau mời tiến vào
Đồng thời phất tay để các nha hoàn đang hầu hạ lui ra.
Cách tấm bình phong, Tống Thanh Thư nhìn thấy một nữ nhân đang nằm ở trên giường, trán vẫn đổ mồ hôi, trong miệng thỉnh thoảng phát sinh tiếng rên nhẹ thống khổ, dựa theo thị lực của hắn, có thể thấy rõ nữ nhân đó chính là Mã Xuân Hoa mà hắn đã gặp trong tòa miếu đổ nát kia..
Tống Thanh Thư giả xem mạch, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi:
- Bệnh này trị không được, trị không được, thảo dân xin được cáo lui.
Phúc Khang An sững sờ:
- Tiên sinh vừa rồi không phải là đoán không có sai lệch chút nào, bây giờ làm sao lại nói trị không được chứ?
Đừng nói Phúc Khang An, Chu A Cửu nghe được lời nói của hắn cũng là đứng chết trân tại chỗ.
- Nếu là sớm chữa mấy ngày, tôn phu nhân bệnh tình vẫn còn có thể thông qua dược vật trị liệu, đáng tiếc đến bây giờ... thì dược vật đã không còn có khả năng trị.
Tống Thanh Thư lắc lắc đầu.
Phúc Khang An đâu phải là người tầm thường, liền phát giác trong lời nói Tống Thanh Thư kỳ lạ, liền vội vàng đáp:
- Dược vật không thể trị, vậy chắc còn có những phương pháp khác có thể trị a, xin tiên sinh nhất định phải cứu nàng một mạng.
Phúc Khang An rất khó nói đối với bây giờ là có tình cảm loại gì với Mã Xuân Hoa, có điều thân thể thanh xuân xinh đẹp của nàng thực sự làm cho hắn khó có thể quên, hơn nữa nàng là người duy nhất sinh ra nhi tử cho Phúc Khang An, ở trong lòng hắn so với trước lại có thêm vài ba phân lượng.
- Trị thì cũng thực sự có thể trị được, có điều sợ rằng đại soái không có cách nào tiếp thu được phương pháp trị liệu theo cách như thế này.
Tống Thanh Thư ngập ngừng nói.