- Phương tỷ, nhìn thấy tỷ không có chuyện gì muội quá cao hứng!
Song Nhi vui mừng chạy đến nắm chặt hai tay Phương Di.
- Phương phu nhân, làm sao từ đại lao Thuận Thiên phủ trốn ra ngoài được vậy?
Tống Thanh Thư cũng thở phào nhẹ nhõm,
- Trước đó tại hạ đã đến để cứu phu nhân, nào ngờ đã không gặp.
- Thật không?
Phương Di nhàn nhạt đáp lời,
- Là người của Mộc Vương Phủ đem muội cứu ra.
Song Nhi nghe vậy hớn hở:
- Các vị anh hùng Mộc Vương Phủ cũng tới sao?
- Bên trong kinh thành gần đây tin tức loan truyền rất nhanh, nên nhóm người của Tiểu vương gia cứu ta xong liền ra khỏi thành rồi.
Phương Di nói không được tự nhiên lắm, có điều Song Nhi và Tống Thanh Thư đang vui mừng vì nàng bình an không việc gì, nên cũng không để ý đến tiểu tiết tiết này.
Tống Thanh Thư đưa các nàng vào đến trong phủ dàn xếp xong xuôi, liền cáo từ rời đi, dù sao hắn chuyện của hắn và Song Nhi cũng không thể nào để lộ ra bên ngoài được.
Trở lại Niêm Can Xử, hắn đem Trương Khang Niên Triệu Tề Hiền triệu tập lại:
- Hai vị huynh đệ, ta có một việc muốn nhờ các ngươi.
Trương Triệu hai người vỗ ngực, cùng nói:
- Huynh đệ ty chức từ khi đến Niêm Can Xử, vẫn chưa có việc gì làm, trong lòng đang bất an đây, Tống đại nhân có việc gì xin cứ phân phó.
- Hai vị huynh đệ thực sự là khách sáo, chúng ta đều xuất thân từ đại nội thị vệ, cùng trải qua nhiều lần vào sinh ra tử...
Tống Thanh Thư lôi ra cảm tình cùng nhau một hồi, mới nói tiếp,
- Ta muốn hai người tra xét tung tích một nhân vật trong giang hồ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng vui vẻ, luận về võ công thì bọn họ không thạo, nhưng điều tra tung tích một người đối với bọn họ thì cũng không quá khó, nên vội vã nói:
- Tống đại nhân cứ việc nói ra, chỉ cần nhân vật này còn tới lui ở trên chốn giang hồ, chúng ta nhất định sẽ tra ra được.
Tống Thanh Thư gật gù, hài lòng nói:
- Nhân vật trong giang hồ này rất có tiếng tăm, các ngươi muốn tra ra tung tích của nàng thì cũng không khó lắm.
- Xin hỏi Tống đại nhân, người này danh xưng là gì vậy?
Triệu Tề Hiền hỏi.
- Người này tên là Lý Mạc Sầu, còn có cái biệt hiệu gọi là “ Xích Luyện Tiên Tử “
Tống Thanh Thư đáp.
Trương Khang Niên khẽ gật đầu, trong tâm trí mơ hồ đã từng nghe qua cái tên này, liền vội vàng hỏi:
- Không biết nàng là bằng hữu của Tống đại nhân hay là...
- Có cần phải biết đến mối quan hệ của ta sao?
Tống Thanh Thư trầm giọng nói..
- Nếu như là bằng hữu của Tống đại nhân, ty chức sẽ lấy lễ để tiếp đón, còn nếu là kẻ địch của Tống đại nhân, ty chức mặc kệ cứ trực tiếp bắt nàng mang tới trước mặt đại nhân là xong.
Trương Khang Niên cười nói.
Tống Thanh Thư hơi nhướng mày, lắc đầu nói:
- Ta chỉ là muốn tra ra tung tích của nàng, đến lúc đó ta tự mình đi gặp nàng. Người này võ công cao cường, hơn nữa giết người không chớp mắt, các ngươi một khi không cẩn thận, thì sẽ bị mất mạng dễ dàng, vì vậy không được manh động.
Niêm Can Xử đang cần gấp thiếu người, nhưng nhân vật có bản lĩnh trên giang hồ thì không thích triều đình Mãn Thanh, chỉ ngoại trừ một số ma đầu có nhiều kẻ thù bên ngoài là có thể sẽ chiêu dụ được, Niêm Can Xử trong giai đoạn mới thành lập, có thể không quản không được những vấn đề chính tà như vậy, mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần có thể bắt được chuột thì đều là mèo hay..
Tống Thanh Thư có chủ ý nhắm tới nhóm người ma đầu này, do đó mới phái Trương Triệu hai người âm thầm điều tra tung tích, ngoại trừ Lý Mạc Sầu, Tống Thanh Thư còn có lưu ý đến hai người nữa là Đinh Bất Tam và Đinh Bất Tứ.
- Một kẻ giết người không quá ba, một kẻ giết người không quá bốn trong ngày?
Triệu Tề Hiền lấy làm kỳ lạ,
- Những nhân vật trong giang hồ này quả thật là tàn nhẫn đến cực điểm.
Triệu Tề Hiền đột nhiên nhớ tới, liền nói rằng:
- Tống đại nhân, hoàng thượng phái người đến Niêm Can Xử truyền khẩu dụ, hỏi Tống đại nhân bao giờ chuẩn bị khởi hành đến nơi mà hoàng thượng đã phân phó?
Tống Thanh Thư giật mình cả kinh, nghĩ thầm Khang Hi đang thúc hắn chuyện đi Thần Long đảo, vội vàng gật đầu, nói rằng:
- Hai ngươi hồi báo hoàng thượng, hai ngày nữa thì ta sẽ xuất phát.
Đương nhiên, Tống Thanh Thư muốn âm thầm bồi dưỡng thực lực của mình như là Tang Phi Hồng Ngũ Hồ môn, Dược Vương trang Trình Tố Linh, chưa kể đến mấy vị hồng nhan tri kỷ Ngũ Độc Giáo...
"Tương lai sắp tới của Niêm Can Xử, chắc chắn là có chính tà vàng thau lẫn lộn, do đó cần phải có thủ đoạn để khống ch, thủ đoạn tốt nhất không có gì sáng bằng Sinh Tử Phù của Thiên Sơn Đồng Mỗ, đáng tiếc chính mình không đủ năng lực để lấy Sinh Tử Phù từ tay lão yêu bà kia.
- Tam Thi Não Thần Đan của Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng được, nhưng tiếng tăm quá tàn nhẫn xấu xa, với lại đang nắm giữ ở trong tay của Đông Phương Mộ Tuyết và Nhâm Ngã Hành, chính mình bây giờ cùng Đông Phương Mộ Tuyết tuy rằng tạm thời xem là bằng hữu, nhưng về sau tình huống sẽ như thế nào, khó mà nói trước được..”
" Báo Thai Dịch Cân Hoàn của Thần Long Giáo từ danh tiếng mà nói, có thể so với Tam Thi Não Thần Đan thì êm tai hơn nhiều, với lại chuyến này đi đến Thần Long đảo cố gắng mưu tính, không phải là không có thể…”
Tống Thanh Thư suy tư nửa ngày trong lòng ý nghĩ hỗn độn, nhìn màn đêm buông xuống, hắn mỉm cười, liền đứng dậy hướng về trong Tử tước phủ đi đến.
Trên đường đi suy nghĩ lung tung, rốt cuộc Tống Thanh Thư cũng đã đi tới bên ngoài Tử Tước phủ, hắn không
dám từ vào cổng chính, mà tìm tới một góc tường viện vắng vẻ, vận lên khinh công, nhẹ nhàng phóng vào trong phủ.
Rất nhanh tìm thấy gian phòng của Song Nhi, bên trong ánh nến lay động, Song Nhi đang cùng Đào Hồng, Liễu Lục hai nha đầu đang ngồi trên giường tán gẫu.
- Hai nha đầu này, làm vướng chân vướng tay…
Tống Thanh Thư thầm mắng một tiếng, liền vận lên nội công, đem âm thanh của mình ép lại, cẩn thận dùng truyền âm mật nhập truyền tới bên tai Song Nhi.
- Cùng hai tiểu quỷ này có gì đâu mà nói chuyện phiếm, muốn nói chuyện, tại hạ cùng thiếu phu nhân nói…
Nghe được tiếng của Tống Thanh Thư, Song Nhi cả người run lên, hai má hiện lên một tầng đỏ ửng, nhẹ nhàng tằng hắng một cái:
- Đào Hồng, Liễu Lục, ta có chút mệt mỏi, buồn ngủ, các ngươi cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi.
Nói xong còn giả vờ ngáp một cái.
- Thiếu Phu nhân còn chưa kể tới ngày đó cùng Tống đại nhân phát sinh như thế nào..
Đào Hồng bất mãn mà quệt mồm, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ,
- Bây giờ vẫn còn sớm mà.
- Không phải là đã nói rồi sao, cái gì cũng không có phát sinh.
Biết Tống Thanh Thư đang ở bên ngoài nghe trộm, Song Nhi hận không thể bóp miệng của nha hoàn này lại,
- Mấy ngày vừa qua ta có nhiều lo lắng sợ hãi, đến hôm nay mới thanh tĩnh trở lại, đôi mắt có chút không mở ra được.
Liễu Lục ở một bên nói rằng:
- Cũng đúng, thiếu phu nhân trong khoảng thời gian vừa rồi thực sự là thao nát tâm can, chúng ta đừng quấy rầy thiếu phu nhân nghỉ ngơi nữa.
Nói xong nàng lền lôi kéo Đào Hồng cáo lui.
Hai nha hoàn chân vừa mới bước đi, Tống Thanh Thư liền từ một bên cửa sổ phi thân vào, trong ánh mắt kinh ngạc Song Nhi, hắn lập tức nhảy lên giường ôm nàng.
Tiện tay sờ soạng một cái, cảm thấy thân thể mềm mại mỹ nhân có một luồng nhàn nhạt hương thơm cánh hoa, Tống Thanh Thư ôm nàng hôn lên một cái, cười nói:
- Có phải là biết tại hạ đếm nay sẽ đến, nên tắm rửa sạch sẽ thơm ngát phải không?"
Song Nhi tu đỏ mặt, ở bên hông hắn nhéo một cái, ai thán nói:
- Tống đại ca lá gan làm sao lớn như vậy! Nếu như bị người phát hiện thì làm sao?
- Lần trước ái ân vui sướng, làm tại hạ trong đêm lăn lộn khó ngủ, khó có thể ức chế trong lòng nỗi khổ tương tư, nên mới đến tìm thiếu phu nhân đây này..
Tống Thanh Thư còn chưa nói hết, một bàn tay biệt lại miệng của hắn.
- Không cho nói nữa..
Nghĩ đến chuyện lần đó giao hoan cuồng nhiệt, Song Nhi cả người có chút như nhũn ra, hơi tức giận nói,
- Lần đó…. nhân gia nhẹ dạ, nên mới đáp ứng..., nhưng là... nhưng là không được mỗi ngày lại đến a!
Trong thanh âm có chút nức nở.
- Thiếu phu nhân..là do tại hạ không tốt..
Tống Thanh Thư vội vã ôm nàng dỗ ngọt,
- Nếu như thiếu phu nhân không thích, tại hạ lập tức đi ngay bây giờ.
- Đừng đi……!
Song Nhi lập tức liền kéo hắn lại, vội vã giải thích,
- Tông đại ca đừng có hiểu lầm, muội chỉ là lo lắng ngươi một vào một ra, dễ dàng kinh động đến hạ nhân... sau này đêm khuya để các nàng ngủ say thì hãy đến cho an toàn…
- Được
Tống Thanh Thư cầu cũng không được, liền dứt khoát đồng ý.
- Tống đại ca nằm đàng hoàng xuống đi... Á….đại ca cởi quần áo ra làm gì a?
Song Nhi kinh hãi, nhưng nàng lo lắng kinh động gian ngoài Đào Hồng, Liễu Lục đang ở, vội vã dùng tay che miệng mình lại.
Dựa vào ánh nến nhìn ngón tay nàng xanh như ngọc, Tống Thanh Thư không nhịn được liền đưa tay vuốt nhẹ lên.
- Phu nhân, xảy ra chuyện gì?
Chính vào lúc này, gian ngoài vang lên tiếng nói của Đào Hồng, nghe tiếng bước chân tựa hồ là đang chạy vào…
Song Nhi kinh hãi đến biến sắc, nếu như bị Đào Hồng nhìn thấy Tống Thanh Thư ở trên giường mình, vậy thì không còn mặt mũi gặp người, nên tái mặt run rẩy cả người.
Dưới tình thế cấp bách Song Nhi bật ngồi nhổm dậy, đè đầu Tống Thanh Thư xuống dưới hạ thể của mình, rồi đem cái chăn phủ kín lên.
Tống Thanh Thư ngược lại cũng rất nghe lời xứng hợp, nghe trong chăn từ hạ thể của nàng truyền đến mùi vị không phải mùi cánh hoa dùng để tắm, lại cảm nhận được Song Nhi từ nơi âm hộ của nàng truyền tới từng tia từng tia nhiệt khí, hắn chi tâm bướng bỉnh nổi lên, duỗi ra móng vuốt bàn tay...
Bằng phẳng dưới bụng là một thảm cỏ tùng lâm rậm rạp, cái khe nứt âm hộ bị mấy đầu ngón tay vừa chạm vào thì cũng hiểu ngay là Song Nhi rất thiếu thốn về chuyện tính dục, dưới những ngón tay của hắn gây nên xích mích, ngay lập tức hạt tròn âm hạch đã liền nhô đầu ra, tựa như mọng nước run rẫy vậy.
- Không có gì, Đào Hồng, ngươi ra ngoài đi.
Song Nhi cầm chặt lấy tấm chăn, lo lắng nhìn ra Đào Hồng đang đứng trước cửa, đột nhiên cảm nhận được động tác Tống Thanh Thư, cả người nàng căng thẳng, suýt chút nữa kêu ra thành tiếng.