- Lúc trước cứ tưởng rằng A Lý Bất Ca phái nhóm người Huyết Đao lão tổ, Tang Kết kéo đến trợ giúp một chút sức lực cho Hồng An Thông, nhưng cho tới bây giờ dường như không giống như vậy.
Gia Luật Tề cũng nghi ngờ nói.
- Có khi nào là A Lý Bất Ca phái bọn họ tới chỉ để quấy rối?
Gia Luật Nam Tiên nhíu lại đôi mi thanh tú nói.
- Chắc là không phải vậy đâu,
Gia Luật Tề không xác định nói,
- Thần Long đảo là một thế lực dùng để kiềm chế Mãn Thanh khá tốt, Mãn Thanh bây giờ mơ hồ đã trở thành đại địch với Mông Cổ, hai nước nhiều năm qua liên tục chinh chiến, thì không có lý do gì để mà Mông Cổ từ bỏ Thần Long đảo a.
- Chờ đã, đường ca vừa nói cái gì?
Gia Luật Nam Tiên cảm thấy trong đầu linh quang lóe lên.
- Ta nói Mông Cổ không lý do từ bỏ Thần Long đảo.
Gia Luật Tề nói lại một lần.
- Trước câu kia.
Gia Luật Nam Tiên hưng phấn hỏi tới.
- Mãn Thanh bây giờ mơ hồ trở thành đại địch với Mông Cổ, hai nước nhiều năm liên tục chinh chiến... Tiên muội đang nghĩ đến điều gì vậy?
Gia Luật Tề hỏi.
- Vấn đề nằm ở đây, hai nước nhiều năm liên tục chinh chiến….
Gia Luật Nam Tiên dòng suy nghĩ dần dần sáng rõ,
- Đường ca có còn nhớ hay không quãng thời gian trước Mông Cổ hình như đã cùng Mãn Thanh đình chiến?
- Hình như là có chuyện này, song phương mỗi người giao tranh có thắng có bại, nên đã tạm thời đình chiến, chuyện này rất bình thường, đánh rồi đình, ngừng lại đánh, có vấn đề gì không?
Gia Luật Tề cũng không có để ý chuyện này ở trong lòng.
- Dịch Ẩn Ty chúng ta nhiều năm qua đã tìm hiểu, tọa trấn Thịnh Kinh là Hoằng Lịch lâu nay đều muốn chính mình lên làm Hoàng Đế, còn ở tại kinh thành Khang Hi cũng vẫn hết sức kiêng kỵ thế lực mạnh mẽ của vị Vương gia này, bởi vì nhiều năm qua đại quân Mông Cổ áp cảnh, nên hai người bọn họ mới miễn cưỡng cùng nhau đối phó với ngoại nhân bên ngoài.
Gia Luật Nam Tiên nói.
Gia Luật Tề cũng không phải người ngu dốt, nên rất nhanh cũng hiểu ra:
- Vậy ý muội nói Mông Cổ lần này đình chiến, là vì đang chờ tọa thiền chờ ngư ông đắc lợi?
Gia Luật Nam Tiên gật đầu:
- Không sai, Mông Cổ lần này đình chiến có thể khá lâu, Mông Cổ vốn định ngồi chờ Hoằng Lịch cùng Khang Hi khai chiến, nào ngờ vừa rồi Thế tử Phúc Khang An lại bị giết, về chuyện công hay tư, Hoằng Lịch cũng sẽ vì là Phúc Khang An mà báo thù, có thể nếu cứ như vậy, chuyện Hoằng Lịch cùng Khang Hi khai chiến lại phải kéo dài thêm ra.
Gia Luật Tề sáng mắt lên, kế tục nói bổ sung:
- Đại hãn Mông Cổ Thiết Mộc Chân tuổi tác đã cao, A Lý Bất Ca là một trong các Vương gia có tham vọng nhất mưu quyền đoạt vị, Húc Liệt Ngột ở Cực Tây chi địa thế như chẻ tre, Hốt Tất Liệt tại Trung Nguyên chiến công cũng cực kỳ huy hoàng, A Lý Bất Ca thì không có chiến tích tương ứng, nếu như vậy thì tiền đồ có chút không ổn.
- Đúng vậy,
Gia Luật Nam Tiên nói,
- Nhưng nếu như A Lý Bất Ca có thể tiêu diệt được Mãn Thanh hùng mạnh, sẽ có phần công lao to lớn nhất, thì sau này vị trí đại hãn Mông Cổ ngoại trừ A Lý Bất Ca ra, thì không còn có thể là ai khác. Phỏng chừng A Lý Bất Ca bên cạnh có cao nhân chỉ điểm, nên mới có thể thả xuống lợi ích trước mắt, cùng Hoằng Lịch đình chiến, trước tiên để cho Mãn Thanh xảy ra nội chiến, hắn ngồi nhìn làm ngư ông đắc lợi.
Gia Luật Tề cau mày nói:
- Bên Mông Cổ thực sự là nhân tài đông đúc, cạnh Vương gia cũng có cao nhân cỡ bậc này.
- A Lý Bất Ca tuy rằng có thể tạm thời dừng tay đình chiến, nhưng vẫn phải nuôi mấy trăm ngàn đại quân án binh bất động, e rằng kiên trì cũng không được bao lâu.
Đều là xuất thân từ dân tộc du mục, nên Gia Luật Nam Tiên biết rõ ràng điều này, binh sĩ Mông Cổ vốn là dựa vào cướp bóc, nếu không đánh trận vẫn phải tự chăn nuôi sinh sống, những binh sĩ kia có thể không chịu được phần kham khổ, sau một quãng thời gian, mỗi bộ tộc sẽ hướng về A Lý Bất Ca tạo áp lực, vào lúc đó buộc A Lý Bất Ca dù không muốn cũng phải xuất binh.
- Cho nên khi A Lý Bất Ca biết Hoằng Lịch không có ngay lập tức cùng Khang Hi khai chiến như hắn suy nghĩ chờ đợi, đứng ngồi không yên nên mới huy động nhân sự đến Thần Long đảo. Mông Cổ biết người Thần Long Đảo hại chết nhi tử mà Hoằng Lịch thương yêu nhất, chắc chắn Hoằng Lịch sẽ ra tay, nhưng Mông Cổ lại lo lắng Hoằng Lịch mất quá nhiều thời gian ở Thần Long đảo, cho nên phái nhóm người Huyết Đao lão tổ đến đây, trên danh nghĩa là giúp đỡ Hồng An Thông, kỳ thực là tìm biện pháp trợ giúp cho Hoằng Lịch nhanh chóng nắm lấy Thần Long Đảo!
- Nhưng tại sao Mông Cổ lại không cho chúng ta biết kế hoạch này?
Gia Luật Tề nghi hoặc hỏi.
- Bọn họ tại sao lại phải cho chúng ta biết?
Gia Luật Nam Tiên cười lạnh,
- Mông Cổ tuy rằng trên danh nghĩa là liên bang với Đại Liêu chúng ta, nhưng dù sao cũng không
phải là cùng một nước, bọn họ lúc nào cũng âm thầm đề phòng…
- Vậy chúng ta bây giờ nên làm như thế nào?
Gia Luật Tề cảm thấy tâm tư hỗn loạn, đầu óc sắp nổ tung,
- Tô đại nhân phái chúng ta lại đây, ngoại trừ âm thầm bảo hộ Giáo Chủ phu nhân của Thần Long giáo, cũng không có bố trí nhiệm vụ cụ thể, nhưng hôm nay theo suy đoán của chúng ta thì Mông Cổ ở bề ngoài là giúp Thần Long Đảo, thực tế là giúp đỡ Hoằng Lịch, vậy chúng ta bây giờ đứng ở bên nào?
Gia Luật Nam Tiên suy nghĩ một chút, cuối cùng có quyết định:
- Chúng ta đi theo con đường cũ, cứ giúp đỡ Thần Long giáo, dù sao Mông Cổ không có thông báo cho chúng ta biết kế hoạch bên trong của họ, chúng ta cứ coi như là không biết.
…………………………………………………………………………………………
Hai người trầm mặc một hồi, Gia Luật Tề đột nhiên nói:
- Tiên muội, Tô đại nhân vì sao lại bảo chúng ta bảo vệ Giáo chủ phu nhân của Thần Long giáo? Tô đại nhân họ Tô, Giáo chủ phu nhân kia cũng họ Tô, muội thấy có trùng hợp không?
- Đừng đoán mò, Tô đại nhân là người Khiết đan, Giáo chủ phu nhân là người Hán, làm sao có khả năng quan hệ gì.
Lời nói tuy như vậy, nhưng Gia Luật Nam Tiên cũng không hiểu Tô Ẩn tại sao lại có mệnh lệnh cho bọn họ cổ quái như vậy.
- Như vậy đi, bây giờ muội đến nơi của Tống Thanh Thư thăm dò xem có tin tức gì không, sẵn dịp Tô Thuyên cũng đang ở đó.
Gia Luật Nam Tiên cũng thấy kỳ lạ, giáo chủ phu nhân này không trở về với phu quân của mình, mà lại ở cùng với Tống Thanh Thư...
………………………………………………………………………………………….
Lại nói nhóm Tống Thanh Thư ba người đi ngang qua sân trở về phòng mình, Phương Di không nhịn được nữa mở miệng hỏi:
- Phu nhân, lần này trở về tại sao thuộc hạ không thấy Tiểu quận chúa ở đâu?"
Tô Thuyên sắc mặt không dễ nhìn, đáp:
- Ta vừa rồi có hỏi giáo chúng, vì chuẩn bị đón đánh địch xâm lấn, nên trong giáo giáo đã phái nhiều người đến mấy đảo nhỏ chung quanh đây trấn thủ, để tạo thành thế liên thủ đối chọi, Mộc Kiếm Bình e rằng cũng nằm ở trong số người đó.
- Tiểu quận chúa võ công... yõ công thấp kém, nếu có đại chiến chắc sẽ lành ít dữ nhiều.
Phương Di lòng rối như tơ vò.
- Ngươi cũng không nên hốt hoảng, hiện tại cũng là chưa đánh tới mà?
Tô Thuyên không nhịn được hừ một tiếng,
- Ta cũng đang khó chịu nhất chính là tại sao những kẻ thân tín của ta đều bị phái đi đây.
- Lẽ nào là Giáo chủ muốn động thủ đối với phu nhân là thật?
Phương Di ngẩn người ra.
- Rỏ ràng như thế còn phải hỏi…
Tô Thuyên liếc nàng,
- Do bởi vì ý thức được chuyện này, nên ta mới quăng đi danh tiết ngay ở trước mặt nhiều người như vậy, mà cùng với Tống Thanh Thư ở cùng một chỗ.
- Phu nhân… có phải là Tống đại ca đã bị trúng Mị công của phu nhân?
Phương Di chần chờ một thoáng, vẫn là lấy dũng khí hỏi.
Phương Di vốn tưởng rằng mình chỉ đoám mò, nào ngờ Tô Thuyên thoải mái thừa nhận:
- Không sai, hắn đã trúng Mê hồn đại pháp của ta rồi.
- Vậy từ nay về sau hắn lúc nào cũng bị như vậy?
Phương Di nhìn Tống Thanh Thư đần độn ngồi ở bên cạnh, trong lòng căng thẳng.
- Ngươi quan tâm đến hắn làm cái gì?
Tô Thuyên đột nhiên ám muội cười lên,
- Chỉ mới có một đêm gần gủi, ăn trong tủy mới biết vị ngon phải không?
Phương Di vội vã lúng túng xua tay:
- Không phải….không phải…
- Lúc hắn ở trên giường thì khả năng như thế nào?
Lời vừa ra khỏi miệng Tô Thuyên cũng ngạc nhiên với chính mình, không hiểu tại sao mình lại đột ngột hỏi ra vấn đề như thế này.
Phương Di thì không cảm thấy có đột ngột, nhưng vẫn xấu hổ không chịu nổi, không biết đáp lại như thế nào, nhưng lại sợ ánh mắt của Tô Thuyên đành nói:
- Hắn rất khỏe mạnh…làm rất tốt, vừa ra xong thì rất nhanh…lại..tiếp …tục.
Tô Thuyên không khỏi chậc lưỡi trong miệng, nghĩ thầm đêm đó chính mình ở ngoài cửa sổ nghe lén biết hắn làm lâu như vậy, nghe được tiếng va chạm cùng giọng rên rỉ sung sướng của Phương Di làm cho nàng hai chân cũng đều mềm nhũn…
Vừa đi qua sân, chuẩn bị đến trong nhà bái phỏng, Ngọc Chân chợt vừa nghe xong vài câu nói của hai nàng, trong lòng kinh hoàng:
"Bên trong hai nữ nhân lại đang thảo luận về công phu trên giường của Tống Thanh Thư?"
Trong đầu hiện ra thân thể của Tô Thuyên chín rục như quả đào mật, liền thầm mắng một tiếng, “ Cẩu tặc Tống Thanh Thư, ngươi thật là diễm phúc không cạn!..”