Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Hắc y nhân thần bí


trước sau

- Lúc trước xem ánh mắt Tống đại nhân đờ đẫn, ngôn ngữ cuồng loạn, ta còn tưởng rằng đại nhân trúng tà thuật gì rồi chứ.

Dọc trên đường đi hai người trầm mặc không nói, Gia Luật Nam Tiên vốn đang muốn tìm hiểu tin tức, nên lên tiếng.

- Người khác cười tại hạ dở điên dỡ khùng, tại hạ lại cười người khác không nhìn thấu tâm tư của tại hạ.

Tống Thanh Thư cũng không có ý định giải thích, cười ha ha nói qua loa.

- Vậy bây giờ Tống đại nhân dự định giúp bên nào vậy?

Gia Luật Nam Tiên cũng không nói dông dài, trực tiếp hỏi.

- À…thì tỷ tỷ của tại hạ bên nào, thì tại hạ giúp bên đó.

Tống Thanh Thư đáp.

- Là Tô Thuyên sao?

Gia Luật Nam Tiên suy tư,

- Nếu là như vậy, xem ra chúng ta cũng không phải là kẻ địch.

- Cái gì?

Tống Thanh Thư tò mò nhìn nàng.

Gia Luật Nam Tiên cười nhạt:

- Không có gì.

- Xin hỏi Gia Luật cô nương đã có hôn phối chưa vậy?

Tống Thanh Thư cũng không biết nói cái gì, liền ba hoa hỏi.

- Chưa từng,

Gia Luật Nam Tiên dừng bước, bình thản nhìn hắn,

- Có gì không? Tống đại nhân có hứng thú với ta?

- Nếu làm chính thê thì không được rồi,

Tống Thanh Thư lắc đầu,

- Nhưng Gia Luật cô nương không ngại, thì có thể làm thiếp…

- Trên đời này tất cả các cô nương, nếu nghe được Tống đại nhân nói lời này, mười cô nương thì sẽ có chín cô nương tức giận, thật đáng tiếc ta lại là cô nương còn lại đấy.

Gia Luật Nam Tiên đáp.

- Cô nương còn trẻ tuổi mà tính toán lúc nào nên cười thì cười, lúc nào nên tức giận thì nổi giận, như vậy thì có vẻ thành thục quá trái lại không tốt đâu.

Tống Thanh Thư thần thái tự nhiên như là không có gì.

- Có thể là do ta trời sinh ra so với những cô nương khác thì thành thục hơn.

Gia Luật Nam Tiên cũng không để ý, hờ hững nở nụ cười.

- Tống đại nhân cùng với giáo chủ phu nhân Thần Long Đảo đến tột cùng là có quan hệ như thế nào?

Một lúc, Gia Luật Nam Tiên mở miệng hỏi.

- À…chỉ là quan hệ nam nhân và nữ nhân,

Tống Thanh Thư cười cợt,

- Làm sao cô nương cũng quan tâm đến những việc vặt phàm trần này sao?

- Hừ….chỉ hỏi qua một chút mà thôi.

Gia Luật Nam Tiên mặt trầm như nước, không nhìn ra tâm tình.

Bất tri bất giác hai người cũng đã trở lại nơi gian phòng mình, Tô Thuyên cùng Phương Di đã sớm trông mòn đôi mắt, nhìn thấy hắn trở về, hai nàng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ vẻ.

- Tống đại nhân làm ta nhớ đến con ngựa giống trên thảo nguyên của chúng ta.

Gia Luật Nam Tiên bất thình lình lặng lẽ bốc lên một câu nói.

- Đa tạ khích lệ khen ngợi.

Tống Thanh Thư không để ý trả lời.

- Hồng phu nhân, bây giờ trên đảo tình thế đối vớiphu nhân cực kỳ bất lợi, sao phu nhân không cân nhắc tìm cách rời khỏi đảo sao?

Gia Luật Nam Tiên nhìn thấy Tô Thuyên, không nhịn được nói.

- Thần Long Đảo chính là nhà của ta, nếu như rời đi thì ta có thể dung thân chốn nào đây?

Tô Thuyên ngạc nhiên, bất quá vẫn nhẹ giọng hồi đáp.

- Vị Tống đại nhân này đường làm quan thênh thang, ở Yến Kinh thành cũng có tòa phủ khá lớn, phu nhân có thể đi đến nơi đó tá túc tránh né qua lúc khó khăn, chắc chắn là Tống đại nhân đối với việc này hoan nghênh cực kỳ, có phải vậy không Tống đại nhân?

Gia Luật Nam Tiên nhìn Tống Thanh Thư, vẻ mặt có chút giễu cợt.

Tô Thuyên tuy rằng đã bị Tống Thanh Thư dùng tâm trí phản lại khống chế nàng, nhưng đã khôi phục lại tâm trí như cũ, chung quy vẫn chỉ là lưu lại một ít dấu ấn, đối với Tống Thanh Thư vẫn là thân cận, nghe được lời của Gia Luật Nam Tiên, Tô Thuyên nói:

- Ta cũng không dám làm phiền đến tiểu đệ của ta, sẽ ở lại đây giải quyết vấn đề cho dứt điểm, vậy thì mới có thể tốt hơn.

- Nếu phu nhân có suy nghĩ như thế, thì ta cũng không nói thêm gì nữa.

Gia Luật Nam Tiên cảm thấy chuyến này thu hoạch khá dồi dào tin tức, hài lòng nói,

- Tống đại nhân, ta không quấy rầy các người nghỉ ngơi nữa, cáo từ.

Nói xong cũng không đợi ba người trả lời, liền xoay người bồng bềnh đi xa.

- Phương Di, ngươi đi ra ngoài trước, ta có vài lời cùng với Tống Thanh Thư nói.

Thấy Gia Luật Nam Tiên rời đi, Tô Thuyên sắc mặt lập tức lạnh xuống.

Vốn là Phương Di dựa vào Tống Thanh Thư bây giờ không có xem Tô Thuyên là chủ nhân của mình nữa, nhưng thấy Tống Thanh Thư không có ý phản đối, đành ai oán chào rồi đi ra.

Khi Phương Di đóng cửa lại, Tô Thuyên trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư:

- Xú tiểu tử, ngươi đối ta bây giờ muốn làm gì?

- Tỷ tỷ thân là nữ nhân, thì cũng biết nam nhân đối với nữ nhân muốn làm gì, tỷ tỷ cũng không biết sao?

Tống Thanh Thư cười nói.

- Ta... ta không phải là hỏi ý đó,

Tô Thuyên giọng nói cứng lại, do dự một chút nói tiếp,

- Có phải là từ trước đến giờ người không có trúng Mê hồn đại pháp của ta…

- Tỷ tỷ muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?

Tống Thanh Thư duỗi hai tay ra.

Tô Thuyên sắc mặt biến ảo không ngừng, cuối cùng bất đắc dĩ nói:

- Lời nói dối….

Tống Thanh Thư mỉm cười tới gần thân thể nàng, chậm rãi ôm Tô Thuyên vào lòng, thân thể nàng run lên, nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, hắn ôn nhu nói:

- Tỷ tỷ dù chuyện xảy ra như thế nào, tiểu đệ cũng sẽ đứng sau lưng giúp đỡ cho tỷ tỷ.

Tô Thuyên âm tình biến hóa bất định, nàng đang cân nhắc rất nhiều, Tô Thuyên là một phụ nhân thành thục chứ không phải là một cô nương đối với ái tình tràn đầy ảo tưởng, nàng rất thực tế, hiểu rõ bây giờ tính mạng mình như ngàn cân treo sợi tóc, hy vọng duy nhất chính là ở trên người Tống Thanh Thư, nếu Tống Thanh Thư không muốn vạch trần, nàng cũng vui vẻ đóng vai nhân vật tương ứng, tựa người ở trong lòng đối phương, Tô Thuyên lại hoang đường sinh một cảm giác chỗ dựa vững chắc này, thất thần nói:

- Tiểu đệ…nhớ tuyệt đối đừng có gạt tỷ tỷ đấy.

- Tỷ tỷ yên tâm đi, tiểu đệ cùng với Hồng An Thông khác nhau, phu thê đầu phải là chim rừng, khi gặp tai vạ đến từng con vội bay lo tự thoát thân, việc như vậy thì tiểu đệ không thể làm được.

Tống Thanh Thư đem đầu đưa tới, chậm rãi hướng về đôi môi của nàng áp sát.

Tô Thuyên theo bản năng sau này co rụt lại, nhưng cánh tay Tống Thanh Thư vững vàng chặn đầu nàng lại, mắt thấy không thể tránh khỏi, Tô Thuyên thở dài một hơi, chậm rãi khép đôi mắt lại.

Trước ngực Tô Thuyên hai bầu vú chồng chất theo hơi thở cao thấp run run, kéo lê duyên dáng đường vòng cung, hắn chịu không được sức hấp dẫn khiêu gợi của nàng, ôm lấy bờ eo của phu nhân xinh đẹp này, để tay phải tại trên cái bụng bằng phẳng rắn chắc không chút thịt thừa của nàng, nhẹ nhàng ở phía trên xoa xoa lấy, Tô Thuyên thân thể một hồi run rẩy, tay trái của hắn nắm bắt lấy bầu vú đầy đặn kiên quyết đại lực nắn bóp, khiến cho đôi bầu vú mềm mại nàng không ngừng biến hình, tay kia thì tại chúng quanh eo bụng nàng vỗ về sờ soạng.

Tô Thuyên mặt mũi tràn đầy đỏ ửng, đỏ đến mức như muốn chảy ra huyết, bỗng dưng thân thể run lên nổi da gả toàn thân, thì ra Tống Thanh Thư đang hôn lên cổ của nàng, đầu lưỡi xảo diệu liếm dọc trên làn da mịn màng, nhẹ nhàng liếm đến phía sau cái cổ trắng nõn, cái cảm giác tê dại nhột ngứa làm cho nàng toàn thân mềm yếu, trong nội tâm một hồi rung động.

Tống Thanh Thư chậm rãi từ sau cổ Tô Thuyên dời đến bên tai của nàng, dùng đầu lưỡi liếm láp vài cái nơi vành tai, đột nhiên hắn hé miệng ngậm lấy vành tai của nàng, nàng lập tức khẽ rên lên, thanh âm mang theo vẻ run rẩy.

………………………………………………………………………………………….

Bây giờ thì Tống Thanh Thư đã vén cái yếm của nàng lên, một bên hôn mút lấy trong bầu vú của Tô Thuyên, một bên đem bàn tay tay trượt vào bên trong cái tiểu nội khố của nàng, lập tức đụng phải một thảm rừng rậm nham nhám, Tô Thuyên lập tức một tiếng thét kinh hãi, lúc bị Tống Thanh Thư ôm nàng, mới đầu cũng không có để ý đến động tác Tống Thanh Thư, nhưng hắn về sau tiến thêm một bước vuốt ve của nàng vào vùng cấm, làm nàng cũng không thể thản nhiên khi phát giác được Tống Thanh Thư đối với mình có ý đồ:

- Đừng, tiểu đệ…. đừng như vậy!

Tô Thuyên không nghĩ tới nàng kia nàng phản kháng, lại càng thêm kích khởi dục vọng Tống Thanh Thư, bàn tay của hắn bị tay của Tô Thuyên duỗi xuống gò mu mình chận lại lôi ra, nhưng bàn tay còn lại của hắn lại đưa xuống bụng dưới của nàng tiếp tục làm ác, bị Tống Thanh Thư một hồi đùa bỡn, Tô Thuyên mặt mày như tơ, thân thủ đã ôm lấy cổ Tống Thanh Thư, nửa người trên hơi ngửa ra sau, mái tóc mây đen như thác nước tản ra, tư thái hấp dẫn bày ra không bỏ sót chỗ nào.

Đối với việc Tống Thanh Thư xâm phạm, Tô Thuyên vốn là ỡm ờ, chuyện hắn đột nhiên xâm nhập bên dưới hạ thể thậm chí là trong nội tâm nàng cũng có chút ẩn ẩn chờ đợi, chỉ là nàng xấu hổ đối với Tống Thanh Thư thân cận có chút không biết làm sao, vì vậy biểu hiện của nàng giống như vừa cự còn nghênh.

Tô Thuyên thở gấp môi son hé mở, lộ ra rất mê người, đầu lưỡi Tống Thanh Thư rất nhanh liền xông vào trong miệng của nàng, tùy ý quấy lấy, cái lưỡi của nàng cũng chủ động vươn ra, cùng hắn một hồi mút hút, hương tân ám độ, hai cái đầu lưỡi càng không ngừng quấn quanh, xoay tròn cùng một chỗ, Tô Thuyên mấp máy lấy mũi, thỉnh thoảng phát ra say lòng người nhu nị tiếng hừ lạnh, trong đôi mắt phượng bắn ra diễm quang, hắn đem nửa người trên chăm chú mà đặt ở trên người nàng, lại để cho hai bầu vú của nàng cùng bộ ngực của mình dán sát cùng một chỗ, cơ bắp kiên cố của hắn đè xuống hai bầu vú dựng thẳng của nàng, khéo léo đưa đẩy ma sát lấy bầu thịt non mềm, toàn thân Tô Thuyên bủn rủn mệt mỏi xụi lơ tại thân dưới của hắn, từng lúc phát ra một tiếng yêu kiều.

…………………………………………………………………………………………

Tống Thanh Thư hơi nhô lên trên thân, đôi mắt tỏa ánh sáng chằm chằm vào hai bầu vú trắng noãn kiều nộn của Tô Thuyên đang vô cùng kiêu ngạo đứng thẳng mê người, toàn bộ hương phong no đủ nở nang, hoàn mỹ không tỳ vết trên thân thể trơn bóng, làm cho tâm trí Tống Thanh Thư chập chờn, hắn cúi đầu xuống vùi đầu vào khe ngực thật sâu kia, nàng cảm giác được lửa nóng đôi môi Tống Thanh Thư ấn đến trên bộ ngực kiều nộn của mình, bây giờ Tô Thuyên bị hắn khơi mào trong đáy lòng chôn dấu nhiều năm dục vọng, nàng không khỏi ưỡn lên bộ ngực sữa kiêu ngạo của mình, để cho cả cái đầu của hắn đều chôn vùi thật sâu vào hai bầu vú, tựa như múm vú cho hài tử của mình bú sữa vậy, để cho hắn tận tình hôn liếm lên bộ ngực sữa của mình.

Tống Thanh Thư không ngừng vuốt ve lè lưỡi cẩn thận liếm láp trên mỗi một tấc da thịt của bầu vú Tô Thuyên, giống như là hắn đang tìm kiếm bảo tàng, sau đó lại hết lần này tới lần khác tập trung bú mút vào hai đầu núm vú đỏ hồng rồi dùng đầu lưỡi lượn vòng chung quanh hai quầng vú đỏ tươi. Tô Thuyên lập tức cảm thấy trong thân thể khoái cảm dâng lên mãnh liệt như sóng triều ba
đào bành trướng, trước ngực từng đợt từng đợt khuếch tán đến tứ chi bách hài, toàn thân lửa nóng dục vọng phát đến không chịu nổi, đầu núm vú trướng sưng tràn đầy, nhô thẳng đầu núm giống như xung yếu phá da thịt dựng đứng lấy, sâu trong âm đ*o của nàng bay lên một cảm giác hư không khó nhịn khi hắn bú mút trên bầu vú nàng càng lúc lực càng lớn, còn dùng hàm răng nhẹ nhàng mà nhây lấy cặp núi non cao ngất, làm Tô Thuyên nhẹ nhíu lấy đôi lông mày, trong miệng vô ý thức phát ra "um…um.." thở dốc.

Tống Thanh Thư đột nhiên lại há miệng, đem bầu vú bên phải Tô Thuyên ngâm vào trong miệng, hàm răng cắn nhẹ lấy đầu đầu v*, một tay lại chen chúc vân vê đầu v* bên kia, động tác này làm thân thể yêu kiều Tô Thuyên lại run lên, khí lực toàn thân tựa hồ cũng không cánh mà bay, duyên dáng rên rỉ, nghiêng đầu, tóc đen rối tung, bả vai không ngừng rung động…

Tống Thanh Thư tay kia cũng không có nhàn rỗi, thừa dịp Tô Thuyên ý loạn tình mê, lại lần nữa trượt xuống dưới tiểu nội khố của nàng, sờ đến giữa đùi bí cảnh của nàng, âm hộ của nàng đã ướt một mảng lớn, những ngón tay tại nơi ẩm ướt đó khều sờ qua lại, một ngón tay cong cong dò xét ngay cửa miệng âm đ*o nàng.

Tô Thuyên thân thể đồng thời đã bị cao thấp trên dưới giáp công, nóng rực tình diễm trong lòng nàng hừng hực thiêu đốt, Tống Thanh Thư lại đột nhiên đem hai ngón tay cắm vào bên trong âm đ*o Tô Thuyên quấy móc, bị những đầu ngón tay của hắn quấy hạ, giữa đùi của hàng liền giống bị hỏa thiêu, thân thể đã khó chịu không ngừng vặn vẹo, chỉ có thể miễn cưỡng thở gấp nói:

- Tiểu bại hoại.. ngón tay của tiểu đệ đừng loạn...

Tô Thuyên đã là thất hồn lạc phách, đầu trống rỗng, eo thon vặn vẹo, chỉ có thể liên thanh rên rỉ, thần trí dần dần bị đánh mất cả người cảm thấy mê muội, khoái cảm nóng hổi thành luồng sóng theo giữa háng truyền khắp toàn thân, làm nàng thở ra một hơi thật dài, mắt phượng mê ly, hơi thở mùi đàn hương từ cái miệng hé mở, thân thể kéo căng thẳng tắp, trên mặt, phần cổ, đôi nhũ phong, hai nách đều tươm chảy ra mồ hôi.

- Um…um…ui…ui….a….

Tô Thuyên lúc này tinh mâu mơ mơ màng màng, tao mị tận xương, trên mặt, trên người phát ra màu hồng đào dâm mỹ đẹp đẽ, một đôi đùi ngọc kéo dài thẳng tắp, rồi đầu gối uốn lượn, tiếp tục bắp chân lần nữa duỗi thẳng, cứ như thế qua lại không ngừng, cuối cùng thân thể mệt mỏi rơi xuống, ngọc thể tuyết trắng hơi run lên, dưới hai ngón tay của Tống Thanh Thư liên tục dùng kỷ xảo chọc ngoáy, âm tinh ở cổ tử cung cơ hồ không chịu nỗi, chuẩn bị sắp sửa giản nở phún ra, thì đúng lúc này thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng la to làm tan nát tâm can:

- Tống đại nhân, cứu mạng a!

Hai người lập tức thức tỉnh, không khỏi có chút sợ hãi, Tống Thanh Thư vội vàng đem tay từ bên trong âm hộ của nàng rút ra, Tô Thuyên cũng đem hắn đẩy ra vội vàng chỉnh sửa y phục, Tống Thanh Thư thì tức xạm mặt lại, hắn đã nghe ra là tiếng nói của Ngọc Chân tử, nghe được bước chân của lão rất là hốt hoảng, hắn liền bước đến mở cửa để xem hư thực chuyện gì.

Chỉ thấy búi tóc trên đầu của Ngọc Chân tử đã sút ra, tóc tai bù xù, dáng dấp khá là chật vật.

- Tống đại nhân, nhanh cứu ta.

Ngọc Chân tử vừa nhìn thấy hắn, giống như là gặp cứu tinh, vội vã lẫn trốn đến sau lưng của Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư đang muốn hỏi hắn chuyện gì xảy ra, lời còn không ra khỏi miệng, liền ngừng lại, bởi vì hắn đã biết chuyện gì xảy ra rồi, chỉ thấy một lão nhân tóc tai bù xù cũng đang theo sau vọt tới, chính là Tây Độc Âu Dương Phong chứ còn ai khác.

- Tống đại nhân mau cứu ta, Hồng An Thông phái Âu Dương Phong đến giết ta.

Ngọc Chân hoang mang hoảng loạn nói.

Tống Thanh Thư nhướng mày, mới vừa đáp ứng bảo vệ lão chu toàn, nếu vào lúc này bỏ mặc kệ, thì chắc chắn là Ngọc Chân tử nhất định sẽ mất mạng.

Nhìn thấy Tống Thanh Thư, Âu Dương Phong cũng sững sờ, liền cười ha ha nói:

- Cũng đúng lúc gặp tiểu tử ngươi, ta vắt hết tâm trí suy nghĩ mấy canh giờ, đã có cách phá kiếm pháp của ngươi rồi.

Tống Thanh Thư cả kinh, ngoài miệng cười lạnh nói:

- Nói khoác mà không biết ngượng.

- Thử xem chẳng phải sẽ biết sao…

Âu Dương Phong cũng không nói nhiều, liền huy động chưởng lực công tới.

Lúc này Tống Thanh Thư cho dù không muốn đếm xỉa đến chuyện của Ngọc Chân tử cũng không thể nào, đành phải chống đỡ, từ phía sau Ngọc Chân tử thấy vậy vội vàng bỏ trốn mất dạng, Âu Dương Phong lúc này lực chú ý đã dồn hết về phía Tống Thanh Thư, nên cũng không quan tâm đến Ngọc Chân tử chạy đi, trong chớp mắt Tống Thanh Thư cùng Âu Dương Phong đã giao thủ hơn mười chiêu, thừa dịp hai người chạm chưởng tránh ra, Âu Dương Phong cả giận nói:

- Tiểu tử ngươi không xuất ra kiếm pháp, thì không phải là đối thủ của ta.

Tống Thanh Thư biết rõ lão nói thật, đành phải rút ra tuyệt kỹ Ly kiếm thuật, bất quá còn thăm dò Âu Dương Phong sâu cạn, bởi vậy ra chiêu y như trước đã từng giao thủ.

Âu Dương Phong cười ha ha, trên mặt đất thân thể cuồn cuộn đứng lên, tuy rằng nhìn xem chật vật, nhưng đã tránh khỏi chiêu thức kiếm pháp uy hiếp của Tống Thanh Thư, lập tức Tống Thanh Thư đã rơi vào thế hạ phong.

"Không hổ danh xưng là Tây Độc trong Thiên hạ ngũ tuyệt!

Tống Thanh Thư thầm khen, ngay lập tức hắn vung kiếm không theo quy luật như trước nữa, mỗi lần chiêu thức đều dứt khoát thay đổi treo góc.

- Ồ?

Âu Dương Phong ngạc nhiên kêu một tiếng, hai người công thủ xoay chuyển, Âu Dương Phong vừa rồi đã trải qua mấy canh giờ suy nghĩ, đã khác với lần đầu khi đụng phải Ly kiếm thuật thì bị chật vật, tuy rằng dần dần thế hạ phong lại rơi về phía Âu Dương Phong, nhưng dựa vào vài chục năm nay kinh nghiệm giao đấu trong chốn giang hồ nên vẫn duy trì cục diện bất bại.

Hai người công thủ xê dịch tránh né trong không gian càng lúc càng lớn, rất nhanh trong khoảng sân đã không còn thích hợp đánh nhau nữa, hai người không hẹn mà vừa đánh tới vừa di chuyển đến phía trong rừng rậm, Tô Thuyên lo lắng sự an toàn của Tống Thanh Thư, cũng liền vội vàng bám theo, Phương Di vốn cũng muốn theo sau, nhưng võ công của nàng quá kém, không bao lâu thì đã mất dấu của ba người.

Những nơi đi qua hai người giao thủ đi qua, cương khí phát bay tứ tán, làm cho cát đá văng mù mịt, toàn bộ cây cối ảnh hưởng chưởng phong đều bị gãy, gây nên động tĩnh tiếng vang rất lớn, bọn họ cũng chẳng có lo lắng có người xuất hiện, đương nhiên lúc này Tống Thanh Thư cũng đang hết sức chăm chú gặp chiêu thì phá chiêu, nên cũng không tâm tư chú ý những tác động bên ngoài.

Hai người cho tới bây giờ, đã đấu qua mấy trăm chiêu, Tống Thanh Thư đối với bản lĩnh võ học của Âu Dương Phong cực kỳ bội phục, có những chiêu khi hắn phóng ra thì có cảm giác đối phương cũng không còn đường nào né tránh, nhưng Âu Dương Phong lại có thể sử dụng các loại biện pháp quỷ dị đều tránh thoát được, rồi liền phản kích cũng là sắc bén vô cùng.

Tống Thanh Thư sở học thì hỗn tạp, trong đó có Cửu Âm Chân Kinh là thâm ảo khó lường, chính hắn thiên phú đặc thù, nhìn một lần Cửu Âm Chân Kinh tuy rằng có thể học được cấp tốc, nhưng liên quan đến kinh nghiệm thì lại bất lực, bây giờ cùng với Âu Dương Phong cấp bậc cao thủ bậc này so chiêu, Tống Thanh Thư từ trong thực tiễn cũng lĩnh ngộ thêm được một ít cao thâm huyền ảo của Cửu Âm Chân Kinh.

- Tiểu đệ, lão độc vật điên khùng này võ công rất cao, mau nghĩ biện pháp đừng có đánh nữa.

Tô Thuyên tại cách đó không xa lo lắng nhắc nhở Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư thì đang chìm thấm trong một loại cảnh giới kỳ diệu ở bên trong võ học, làm sao cam lòng dừng tay như vậy, còn Âu Dương Phong tuy khùng điên nhưng vốn cũng là sau đó vốn cũng là vũ si, khó mà gặp được cao thủ cỡ như Tống Thanh Thư, cho nên cũng sẽ không dễ dàng dừng tay.

- Chính là ngươi….

Đột nhiên Âu Dương Phong trợn đôi mắt tròn xoe, nhìn vào hướng rừng cây cách đó không xa.

Tống Thanh Thư cảnh giác liếc qua, thấy một bóng đen chợt lóe lên, Âu Dương Phong nổi giận gầm lên một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Tống Thanh Thư ngạc nhiên vô cùng, không ngờ Âu Dương Phong cứ như vậy bỏ qua cuộc giao đấu này, hiếu kỳ cũng phóng theo, Tô Thuyên không kịp ngăn hắn lại, lo lắng dậm chân một cái, đành phải men theo dấu vết của hai người mà đi.

- Chạy đi đâu…

Âu Dương Phong thanh âm gào lên tiếng sét đánh, phía trước đang tại tẫu thoát, thân hình hắc y nhân ngừng lại một chút, liền lập tức bị Âu Dương Phong đuổi theo kịp, ngay tức khắc hai người chạm nhau một chưởng, hắc y nhân kêu lên một tiếng đau đớn, rõ ràng đã bị nội thương, rồi lại mượn nhờ lực phản chấn chưởng phong, nhảy một cái bay vào bên trong cái hang đá.

Âu Dương Phong không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo, Tống Thanh Thư vốn cố kỵ, nhưng tự nghĩ ở trên đảo trong lúc này cũng không có ai võ công có thể uy hiếp được mình, liền cũng đi vào theo.

- Đừng vào trong đó…

Đằng sau Tô Thuyên vội vàng kêu lên, nhưng với khinh công của Tống Thanh Thư, sớm đã không thấy bóng dáng hắn đâu, nhìn xem trong góc tối có ba chữ “ Động Linh Xà “ Tô Thuyên âm thầm kêu khổ, do dự trong chốc lát, rồi nàng cắn răng cũng phóng vào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện