- Vấn đề lớn nhất?
Tống Thanh Thư bị lão hỏi khó rồi, nghĩ lại tình huống hôm nay, tựa hồ khắp nơi đều có vấn đề.
- Có thể vấn đề của vãn bối là làm việc cho triều đình Mãn Thanh, hiện giờ có chút tiến thối không được..
Tống Thanh Thư thở dài một hơi, ngày xưa kinh mạch toàn bộ bị đứt đoạn, võ công mất hết, lại còn đối nghịch với Trương Vô Kỵ võ công cái thế dưới trướng hơn mười vạn giáo chúng. Ngày xưa Tống Thanh Thư ngộ sát sư thúc Mạc Thanh Cốc, lại còn trong đại hội Đồ Sư giết hai chết hai trưởng lão Cái Bang, hai phần nồi đen này làm cho hắn cũng phải cõng đeo, đến lúc Chu Chỉ Nhược phái Nga Mi cũng truy tìm đuổi giết hắn, đến lúc ấy Tống Thanh Thư mới thấy dù cho võ lâm rộng lớn, nhưng bản thân hắn cũng không có được miếng đất cắm dùi.
Nếu cam tâm làm một người dân bình thường, tìm một chỗ mai danh ẩn tích sống nốt quãng đời còn lại thì cũng tạm được, đáng tiếc ngày đó Tống Thanh Thư trong lòng tràn ngập vô tận oán hận phẫn nộ, tự thề coi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào cũng phải tìm Trương Vô Kỵ báo thù, nên về sau mới mưu đồ gia nhập triều đình Mãn Thanh.
Sau này Tống Thanh Thư thực lực càng ngày càng cao, nhân sinh của hắn mục tiêu không còn giới hạn trong chuyện báo thù, đồng thời sinh ra thêm nữa ý định càng lớn hơn. Thời điểm này hắn lại phát hiện thân phận mình tại Mãn Thanh thật sự là bị trói buộc, Mãn Thanh tuy rằng không giống Mông Cổ hoặc Kim quốc, cùng Tống quốc có mối thâm cừu đại hận, nhưng dù sao cũng đã tiêu diệt Minh triều, vì thế trong lòng người Hán tại Trung Nguyên có ấn tượng không tốt.
Nếu Tống Thanh Thư muốn làm trung thần của Mãn Thanh, thì cũng không sao cả, nhưng hắn còn có khát vọng càng lớn, ngày sau thiên hạ sẽ mắng hắn là một Hán gian, bản thân sẽ không có biện pháp giải thích, tuy rằng Tống Thanh Thư cũng xếp đặt tốt kế sách để lấy lại sự trong sạch cho bản thân mình, nhưng quá trình không tránh khỏi quá mức hung hiểm...
- Ngươi tiến thối không được, là bởi vì ngươi suy nghĩ quá nhiều,
Âu Dương Phong đánh giá,
- Lão phu sống lâu như vậy, từ vương công quý tộc, cho tới thảo dân bần hàn, đều tiếp xúc qua không ít, tuy rằng lão phu cùng ngươi tiếp xúc không nhiều, nhưng trước kia cũng nghe được một ít tin đồn về ngươi, nên cũng có thể biết được phần nào tính cách của ngươi. Ngươi mặt ngoài tuy rằng khiêm tốn, nhưng nội tâm lại cực độ tự đại.
Không cho Tống Thanh Thư cơ hội giải thích, Âu Dương Phong nói tiếp,
- Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, trong lòng của ngươi, cứ cho rằng chỉ có một mình ngươi mới có thể cân nhắc đầy đủ các phương diện lợi hại về các mối quan hệ, để lựa chọn lợi ích phù hợp nhất, còn những người khác thì chưa đủ thông minh, hoặc là chưa đủ lý trí để ngươi nghe theo, vì vậy ngươi cứ luôn muốn dẫn dắt bọn họ dựa theo ngươi mà làm việc...
Tô Thuyên đứng bên cạnh nghe được như lọt vào trong sương mù, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Thư, thấy hắn im lặng, trong lòng thất kinh:
"Chẳng lẽ thực sự là như thế này."
Âu Dương Phong cười lạnh:
- Nhưng đâu có dễ như vậy, ngươi muốn đạt tới tình huống hoàn mỹ, chính ngươi tất nhiên cần phải hi sinh tương ứng, ví dụ như ngươi vừa rồi lo lắng ta liều lĩnh, sẽ cùng ngươi đại chiến một trận, cho nên lúc nói chuyện cũng phần khép nép.
Tống Thanh Thư gượng cười, đang muốn nói, thì Âu Dương Phong đưa tay ngăn cản nói:
- Ngươi rất giống với một người mà trước kia lão phu đã từng biết đến.
Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động,
- Là ai?
- Triệu vương Hoàn Nhan Hồng Liệt của Kim quốc, Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng là người thông minh,
Âu Dương Phong ánh mắt trở nên có chút phiêu hốt nhớ lại,
- Hắn tuy rằng không nói ra, nhưng lão phu biết rõ tất cả mọi người trong mắt hắn bất quá chỉ là một quân cờ mà thô, hắn diễn xuất chiêu hiền đãi sĩ, lúc kéo lão phu gia nhập vào Triệu vương phủ, ta thì không có giống như đám người của Linh Trí Thượng Nhân kia đối với Hoàn Nhan Hồng Liệt luôn tìm cách nịnh hót, lão phu đối với hắn sắc mặt không chút thay đổi, đến nỗi cuối cùng, Hoàn Nhan Hồng Liệt hạ mình giống như là nô tài của lão phu vậy, ngươi biết là vì sao không?
Âu Dương Phong nhìn Tống Thanh Thư hỏi.
- Vì cái gì?
Âu Dương Phong tuy rằng thân là một trong Ngũ Tuyệt của Trung Nguyên, nhưng Hoàn Nhan Hồng Liệt đường đường là một Vương gia đế quốc, hoàn toàn không cần phải tự hạ mình đối với Âu Dương Phong như vậy
- Bởi vì hắn cùng ngươi giống nhau, cân nhắc được mất quá nhiều, trong lòng hắn, cho lão phu là một giang hồ có bản tính kiêu căng, không chịu được lễ nghi, nếu lấy thân phận Vương gia dọa lão phu, thì sợ nhất định lão phu sẽ không hợp tác, trở mặt bỏ đi. Mà hắn thì đang có chỗ cần dùng đến bản lãnh của lão phu, vì vậy dù trong lòng tức tối oán giận, cũng phải biểu hiện ra mặt tôn trọng lão phu, vì thế hắn so với ngươi giống nhau, chỉ cần là đại cục thì dựa theo bản thân có ăn chút thiệt thòi cũng không quan tâm đến….
Âu Dương Phong cười ha ha,
- Do hai người địa vị chính là như vậy, ngươi mạnh mẽ thì hắn liền yếu, ngươi yếu hắn liền mạnh mẽ, mà lão phu lại xem thấu ý của kẻ thông minh ý này, dĩ nhiên là phải chiếm lấy thượng phong.
Nghĩ đến quan hệ của mình và Khang Hi, Tống Thanh Thư sắc mặt trầm xuống.
Âu Dương Phong cũng nhìn thấy, cười khẩy nói:
- Tình huống của ngươi lão phu cũng đã được nghe nói rồi, tuy rằng Khang Hi đối với ngươi không tệ, nhưng vẻn vẹn cũng xem ngươi là một nô tài mà thôi. Cái gì gọi là đệ nhất cao thủ Mãn Thanh, cuối cùng cũng chẳng khác gì giống như con chó
cắn người cho hắn, lần này chỉ sợ chắc cũng là do Khang Hi "hạ lệnh" cho ngươi đến Thần Long đảo này a.
Thấy Tống Thanh Thư mặt xám xịt gật đầu, Âu Dương Phong liền biểu lộ:
- Nếu như lão phu là ngươi, đừng nói là Khang Hi phải nể trọng, mà mỗi lần hắn muốn lão phu làm chuyện gì, thì phải cung kính dùng câu "mời", về phần lão phu có nguyện ý giúp hắn làm việc hay không, thì còn phải dựa vào tâm tình lúc đó mới quyết định đấy…
Tống Thanh Thư lập tức mồ hôi rơi như mưa,
- Tiền bối đoán xem Khang Hi có xem thấu tâm tư của tại hạ không?
- Bởi vì cái gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, bất quá điều này cũng không có thể hoàn toàn trách ngươi.
Âu Dương Phong gật đầu,
- Bởi vì cái gọi là không muốn lại được, lúc lão phu cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt hợp tác, thi lão phu được chủ động, còn ngươi cùng Khang Hi, chỉ sợ hắn đã chú ý tới ngươi, chắc hẳn cũng có thể biết được ngươi ẩn núp đã có liệu định toan tính, dĩ nhiên là hắn sẽ không bởi vì vấn đề trên mà trở mặt, cho nên trong vấn đề lễ tiết đãi ngộ hắn mạnh mẽ chủ động hơn ngươi trong mối quan hệ. Ngươi tin hay không nếu như ngươi ngay từ đầu biểu hiện cương quyết bướng bỉnh ngang ngược càn rỡ, thì địa vị của ngươi ngày hôm nay tại bên người Khang Hi đã cao hơn rồi?
- Nghe vua nói một buổi, bằng đọc sách mười năm.
Tống Thanh Thư cung kính bái Âu Dương Phong, trong lòng liền vận chuyển, nếu như lúc trước nói như vậy bất thì Khang Hi đã đã nhận ra bản thân hắn âm thầm mưu đồ phát triển thực lực, vì thế hắn bây giờ phải xuất kỳ bất ý..
Âu Dương Phong gật đầu nói, tuy rằng hắn không rõ ràng lắm Tống Thanh Thư đang chuẩn bị âm mưu gì, nhưng cũng ý thức được Tống Thanh Thư vẫn đang nằm trong tầm khống chế của Khang Hi, đang lâm vào một loại tiềm ẩn nguy cơ.
- Lần này lão phu chỉ điểm ngươi, coi như lão phu trả lại cho ngươi ân tình đã hổ trợ lão phu giải độc.
Âu Dương Phong đứng lên, toàn thân xương cốt kêu khanh khách rung động, nhìn qua thân ảnh của lão, Tống Thanh Thư biết rõ hình ảnh lão độc vật điên dại ngày nào đã biến mất không thấy gì nữa, Tây Độc ngày xưa hoành hành thiên hạ lại đã quay trở về.
- Lão phu lần này khôi phục thần trí, nói như thế nào cũng có một phần công lao của ngươi. Vốn lão phu cũng không phải là loại người có ân phải báo, chỉ là ngày hôm nay rất cao hứng, sau này nếu như ngươi có chuyện gì cần muốn giúp đỡ, lão phu sẽ hết sức nỗ lực…
Âu Dương Phong năm xưa được Hồng Thất Công cứu, rồi lại lập tức ra tay ám toán lão khất cái, sự tình như vậy cũng làm được, đương nhiên không phải là người giữ lời hứa, chỉ là hôm nay dường như đại mộng mới tỉnh lại, hơn nữa nhìn thấy Tống Thanh Thư lại nhớ đến nhi tử Âu Dương Khắc của mình, mới nhất thời cao hứng, buông ra lời hứa.
- Bất cứ chuyện gì cũng có thể sao?
Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động, lập tức hỏi.
Âu Dương Phong biểu lộ như cười mà không phải cười:
- Tiểu tử, ta Tây Độc từ trước đến giờ chưa bao giờ xem lời hứa đáng giá nghìn vàng, vì thế còn phải xem ngươi tìm ta để nhờ làm chuyện gì, đến lúc đó ta có cao hứng thì được, còn nếu mất hứng thì lời hứa này sẽ hết hiệu lực.
Âu Dương Phong cả đời kiêu hùng, đương nhiên sẽ không chịu vì một lời hứa mà bị trói buộc tay chân.
- Đây mới đúng là phong thái của Tây Độc..
Tống Thanh Thư rong lòng hiểu rỏ, nếu như sau này mình chạy đến cửa tìm Âu Dương Phong, nhờ liên thủ cùng lên trên Quang Minh đỉnh chém giết, đoán chừng sẽ ăn ngay một cước của lão. Xem ra chỉ có thể ngày sau khi đụng phải một vấn đề mà liên quan đến lợi ích chung của cả hai người, thì mới có thể mời đến Âu Dương Phong xuất thủ được...
Bọn họ đi đến cửa động, nhìn xem cửa đá nặng nề trầm trọng, Âu Dương Phong nhíu mày:
- Ngươi muốn hai người chúng ta hợp lại để đẩy ra cánh cửa đá này à?
Lão vừa bức xong độc, chân khí trong cơ thể còn tổn hao nhiều, đây là lúc lão đang suy yếu nhất. Vì vậy Âu Dương Phong vừa rồi làm như hảo tâm chỉ điểm Tống Thanh Thư, cũng là mượn cơ hội tranh thủ thời gian để khôi phục công lực, để tránh khỏi nếu như Tống Thanh Thư có dụng ý bạo khởi.
- Cửa đá này nặng đến nghìn cân, dùng chưởng lực nhất định là đẩy không ra, chỉ có thể dùng xảo kình mà thôi…
Tống Thanh Thư dừng một chút, thấy hai người đang nhìn mình, tiếp tục nói,
- Hiện tại có hai cái biện pháp, một là theo bên tường đào ra một đường hầm, nơi này cách cửa động không xa, chắc hẳn đào tầm vài trượng thì có thể lại thấy ánh thái dương rồi.
Hang động Linh xà vốn là không phải là dựa vào cánh cửa đá để nhốt kẻ thù..
- Còn biện pháp thứ hai?
Dựa vào tính tự ngạo của Âu Dương Phong, bảo lão giống như con dế trũi chổng mông lên đào hang, thật sự lão có chút khó mà chịu nổi. …