Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Âm mưu nhắm vào hoàng dung


trước sau

- Hừ, thật ra thì lão đã tính toán, chỉ là lo lắng nếu đem tỷ tỷ giao ra, nhỡ đại quân bên ngoài cũng sẽ không buông tha cho Thần Long Đảo, như vậy thì lão vừa tiền mất tật mang, vừa mất hết thể diện, cho nên trong lòng còn do dự, không dám dễ dàng đáp ứng.

Dù sao năm tháng đi theo Hồng An Thông đã lâu, hơn nữa có thân tín mật báo, Tô Thuyên rất rõ ràng tâm tư của Hồng An Thông lúc này.

Tống Thanh Thư chưa kịp trả lời, thì Âu Dương Phong đã giễu cợt:

- Tiểu tử, vị phu nhân này phong tao tận xương, mỗi cái phất tay nhấc chân đều mị thái mười phần, ta thật lo lắng cho ngươi ngày sau bị mê hoặc điên đảo tâm thần a.

- Hừ….nào có…

Tô Thuyên trên mặt đỏ ửng, nổi giận dậm chân,

- Âu Dương tiên sinh…tiền bối đức cao vọng trọng, tại sao lại chế diễu một nữ tử…

- Đức cao vọng trọng?

Âu Dương Phong khịt mũi phớt lờ,

- May là ta không đam mê nữ sắc, chứ không nhìn thấy ngươi phong tao như vậy, thì cũng sẽ bắt chước Khắc nhi chiếm đoạt ngươi đấy, trước cứ đem ngươi ra gian dâm rồi tính sau.

Nghĩ đến Âu Dương Khắc, Âu Dương Phong lại bùi ngùi thở dài.

Tống Thanh Thư nghĩ thầm Âu Dương Khắc chỉ biết cường đạo chà đạp nữ tử đàng hoàng, đúng là một sự sỉ nhục chon nam nhi, cuối cùng thì cũng tử vong, coi như là gieo gió gặt bão.

Âu Dương Phong đột nhiên rươm rướm nước mắt:

- Hừ… Khắc nhi bị Quách Tĩnh, Hoàng Dung hại chết, nếu không có Hoàng Dung xú nha đầu kia, Khắc nhi đâu đến nỗi hai chân bị đứt đoạn, cuối cùng phải vong mạng. Ta muốn đối phó với Quách Tĩnh, Hoàng Dung, ngươi có giúp ta một tay không?

- Hả?

Tống Thanh Thư sững sờ, không ngờ lúc này Âu Dương Phong lại tự nhiên nảy ra đến chuyện này, hắn nghĩ thầm phu phụ Quách Tĩnh Hoàng Dung được bách tính Tống triều ca tụng hình tượng hào quang cỡ nào, huống chi hai người võ công cao cường, sau lưng lại có Hồng Thất Công trợ giúp, còn Hoàng Dược Sư thuộc hạng cao thủ tuyệt đỉnh giúp đỡ, chính mình đầu óc não tàn mơi nhúng chân vào cũng nước đục này.

Thấy Tống Thanh Thư thần sắc khó xử, Âu Dương Phong rất nhanh khôi phục lý trí, rõ ràng cho dù bây giờ hắn đáp ứng vì mình ra sức, nhưng tiểu tử này e rằng sẽ không dám trêu chọc đến phu phụ Quách Tĩnh, Hoàng Dung đâu.

Đột nhiên trong đầu Âu Dương Phong linh quang lóe lên, tiểu tử này có khuôn mặt đào hoa, xem ra là hạng người i háo sắc, Hoàng Dung đang vào thời kì càng thêm xinh đẹp cực kỳ sau khi trở thành phu nhân, càng cuất ra bao nhiêu là phong tình vạn chủng, nếu như dùng Hoàng Dung để làm mồi câu lợi dụng tiểu tử này....

Trong nháy mắt trong đầu Âu Dương Phong đã lập ra kế hoạch, tìm biện pháp để cho Tống Thanh Thư đối phó với Quách Tĩnh, trên mặt lão nổi lên một bụ cười quái lạ ý:

- Việc này tạm thời không đề cập tới, có điều ta tin tưởng sau này ngươi sẽ đáp ứng…

Tống Thanh Thư không hiểu ra sao, thì lúc này trong đại sảnh truyền đến tiếng cãi vã, hắn liền vội vàng xoay người hướng về đại sảnh nhìn lại.

- Ý của ngươi thế nào?

Hồng An Thông nhìn chằm chằm Hứa Tuyết Đình, điềm nhiên hỏi.

Hồng An Thông uy danh đã có đã lâu, Hứa Tuyết Đình từng bị lão trừng phạt, do đó liền hoảng sợ cảm thấy hai chân như nhũn ra, nhưng lại nghĩ đến lần này có đông đảo người giúp đỡ, cố lấy lại tin thần:

- Nếu Bảo thân vương có ý tứ như vậy, chỉ cần chúng ta giao phu nhân ra, bọn chúng liền liền lui binh, so với cơ nghiệp Thần Long giáo cùng mấy ngàn giáo chúng đang an nguy, chỉ là một người đàn bà thì đáng là gì.

Hứa Tuyết Đình trong lòng hiểu rõ ràng, Hồng An Thông đang bị nhiều người bức đến mức độ như vậy, cứ cho là trước đây không có ý nghĩ hi sinh Tô Thuyên, thì hiện tại cũng tuyệt đối cũng bắt buộc phải đáp ứng rồi. Dù sao nếu Hồng An Thông chủ động giao ra Tô Thuyên, giáo chúng còn đối với lão cảm kích, uy vọng có thể lại tang thêm, còn nếu bị giáo chúng buộc giao Tô Thuyên, thì ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, coi như sau khi ứng phó xong đại quân bên ngoài, uy vọng Hồng An Thông cũng ầm ầm sụp đổ…

- Đúng là muốn chết!

Hồng An Thông sao lại không hiểu, nhìn trong mắt giáo chúng mong chờ, lão biết nếu như không lập tức giết gà dọa khỉ, để cho toàn bộ bọn họ còn chưa kịp nảy sinh ý nghĩ phản bội, e rằng ngày hôm nay lành ít dữ nhiều.

Hồng An Thông liền ngồi xuống ghế, chụp lấy đoạn gỗ tay cầm của cái ghế tựa, vận nội lực hướng về phía Hứa Tuyết Đình bắn tới, Hứa Tuyết Đình võ công tuy rằng trong Thần Long giáo được cho là cao thủ hạng nhất, nhưng làm sao chống đỡ được một chiêu của Hồng An Thông trong lúc thịnh nộ, mắt vừa nhìn thấy thì thấy trước ngực sắp bị đâm thủng xuyên qua, bất chợt một cây phất trần đột nhiên quét tới, đánh trung đoạn gỗ làm thay thay đổi phương hướng, nhờ thế mà cứu được Hứa Tuyết Đình một mạng.

Hứa Tuyết Đình vẫn chưa hết sợ hãi, cảm kích nhìn Ngọc Chân Tử.

- Ngọc Chân Tử…đây là chuyện bên trong giáo, ngươi làm vậy là có ý gì!

Hồng An Thông vừa giận vừa sợ.

Ngọc Chân Tử lúc này đang muốn bên trong Thần Long giáo xảy ra nội chiến, đương nhiên không thể đứng nhìn Hồng An Thông nổi cơn lôi đình lập uy bên dưới, nghe vậy cười nói:

- Quý giáo bây giờ nhân tài không còn nhiều, Hồng giáo chủ cần gì phải dựa vào một lời không hợp ý, liền lấy mạng thuộc hạ dưới trướng mình.

Ngọc Chân Tử phảng phất chân thêm lửa vào sôi dầu, lập tức liền khiến cho giào chúng Thần Long giáo bị ngột ngạt đã lâu càng thêm oán khí.

Hứa Tuyết Đình nổi giận mắng:

- Lão thất phu này chỉ quan tâm đến hồ ly tinh kia, có khi nào quan tâm đến những thuộc hạ chúng ta. Các anh em, Hồng An Thông không muốn hi sinh hồ ly tinh, xem ra là chuẩn bị thí mạng chúng ta. Chúng ta chi bằng liều mạng một lần, trước giết Hồng An Thông, sau đem Tô Thuyên nắm bắt giao cho Ngọc Chân Tử đạo trưởng, mối họa của Thần Long Đảo tự khắc giải quyết xong.

………………………………………………………………………………………………

Ngoài cửa sổ Tống Thanh Thư nghiêng người nhìn qua vành tai mềm mại của Tô Thuyên, nhẹ nhàng thổi làn hơi nhẹ:

- Hồ ly tinh …

Tô Thuyên xoay người lại, trên mặt khẽ cáu giận tái đi:

- Ngươi mới là hồ ly tinh…

- Nếu như hồ ly tinh cũng có nam tử, thì tiểu đệ sẵn sàng nhận lấy..

Tống Thanh Thư cười cười nhìn nàng.

- Nghe hai người các ngươi nói chuyện yêu đương quả thật ta nghe không chịu nỗi,

Âu Dương Phong hắng giọng nhẹ một tiếng, sắc mặt quái lạ,

- Nơi này cũng không cái gì đáng để quan tâm, ta đi trước đây."

Tô Thuyên bị lão nói thì xấu hổ trên mặt nóng lên, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác không trả lời, Tống Thanh Thư ngạc nhiên hỏi:

- Tiền bối không báo thù việc bị ám hại sao?

- Chỉ là mưu mẹo nham hiểm của lũ tôm tép mà thôi, ta không thèm quản đến,

Âu Dương Phong nhìn
phía bầu trời phía tây,

- Huống chi nhân họa đắc phúc, ta đã đã khôi phục lại thần trí thì cũng tốt rồi... Rời nhà lâu, ta phải quay về xem qua một chút.

- Bạch Đà Sơn Trang?

Tống Thanh Thư tò mò hỏi.

Âu Dương Phong gật đầu:

- Phải.. sẵn thuận đường ta ghé qua Kim Quốc, cũng phải bái phỏng vài cố nhân, tiểu tử… ngày sau hữu duyên sẽ gặp lại, bây giờ tạm biệt.

Nói xong cũng không chờ Tống Thanh Thư trả lời, lão nhún người nhảy một cái, liền biến mất ở xa xa.

Không biết lần sau gặp lại là địch thủ hay là bằng hữu? Tống Thanh Thư thở dài một hơi, thấy Tô Thuyên đang nhìn chằm chằm bên trong đại sảnh đang tranh đấu, hắn liền đưa tay vuốt lấy bờ mông của nàng:

- Có phải là tỷ tỷ đang lo lắng cho sự an nguy của phu quân mình?

Cảm nhận được sức nóng trên nhưng ngón tay của hắn đang miết lấy dọc theo rãnh mông của mình, Tô Thuyên cả người run lên, trong lòng biết cứ để yên như vậy là không thích hợp, nhưng lại có một loại cảm giác không muốn chống cự, đôi mắt đẹp quay nhìn đánh giá Tống Thanh Thư.

- Tiểu đệ tuy rằng dung mạo so với phu quân của tỷ tỷ thì tuấn tú hơn nhiều, nhưng tỷ tỷ cũng không cần nhìn chằm chằm vào tiểu đệ như vậy chứ.

Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói.

Tô Thuyên lắc đầu,

- Tỷ tỷ chỉ cảm thấy ngươi so với trước đây có chút không giống.

- Không giống nhau chỗ nào?

Tống Thanh Thư sửng sốt.

- Ví dụ như ngươi sờ soạng ta rất tự nhiên ta, lúc trước thì ngươi không như vậy..

Tô Thuyên vốn là bình thường đã quyến rũ tự nhiên, lúc này mặt lại đỏ bừng, càng thêm đặc biệt mê người.

Nghe được nàng nói, Tống Thanh Thư đăm chiêu:

- May mắn là tiểu đệ được Âu Dương Phong chỉ điểm sai lầm, nên mới biết mình trước đây tự gò bó lấy mình bao nhiêu..

- Hừ…bây giờ thì tự tại nên đến khinh bạc nhân gia sao.

Tô Thuyên hé miệng u oán nói khi cảm thấy bàn tay của hắn đang đưa sâu xuống mé dưới hạ bộ của mình, bây giờ nào giống như một thành thục phụ nhân, rõ ràng tựa như một tiểu cô nương đang bị oan ức vậy.

……………………………………………………………………………………………..

Vô Căn Đạo Nhân cùng Trương Đạm Nguyệt đã cùng Hứa Tuyết Đình thương lượng trước đó rồi, thêm vào lại có Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết âm thầm trong bóng tối giúp đỡ, trong lòng tự nhiên có niềm tin, vừa nghe vậy liền song song tiến lên một bước, phụ họa với Hứa Tuyết Đình, môn nhân của từng người cũng nhân cơ hội phất cờ hò reo.

Hồng An Thông vẻ mặt khẽ biến đổi, không ngờ tới Ngũ Long kỳ khiến cho tất cả đều muốn phản, trên mặt hiện lên sát khí, lão biết rằng trên đương trường phải xử lý mấy kẻ cầm đầu, giáo chúng bên trong tự nhiên sẽ yên ổn lại, Hồng An Thông quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

Trong ba người, thì Trương Đạm Nguyệt có võ công yếu nhất, Hồng An Thông giương đông kích tây, nhìn về phía Hứa Tuyết Đình nhào tới, lúc Hứa Tuyết Đình ngưng thần phòng thủ, lão liền né người sang một bên, hữu chưởng hướng về phía đỉnh đầu Trương Đạm Nguyệt chém xuống.

Trương Đạm Nguyệt hoảng hốt, tay cầm lấy Uyên ương song đao, trong lúc đó hướng lên trên liền đâm bảy đao, bình sinh đó là tuyệt chiêu của hắn, bảy đao đâm vào mau lẹ ác liệt cực điểm, hữu chưởng của Hồng giáo chủ biến hóa, ở trước ngực trái nhẹ nhàng đẩy một chưởng, thân hình Hồng An Thông mượn thế vọt ra, Trương Đạm Nguyệt hét to một tiếng, lộn nhào dưới đất một cái, rồi vươn mình đứng lên, sắc mặt tái xanh, rất nhanh hai chân liền mềm nhũn, ngã nằm xuống đất, mắt thấy là không sống nỗi.

Hứa Tuyết Đình cùng Vô Căn Đạo Nhân sợ nứt vỡ mật, theo bản năng nhìn qua Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết, vậy mà thấy đối phương cũng không có ý ra tay hổ trợ, bọn họ thầm mắng, đành liều mạng, đối mặt với Hồng An Thông đang công kích đến mãnh liệt.

- Lời thật thì khó nghe, ba vị Ngũ Long cũng là vì mấy ngàn giáo chúng Thần Long giáo, Hồng giáo chủ không đồng ý thì thôi, cần gì phải ám hạ sát thủ, bần đạo nhìn thấy không được mắt, nên đành phải tiếp đón Hồng giào chủ.

Ngọc Chân Tử làm ra vẻ căm phẫn sục sôi, chính lảo cũng muốn người Thần Long giáo lưỡng bại câu thương, có điều tình hình bây giờ, đám người Hứa Tuyết Đình rất khó thương tổn đến Hồng An Thông, Ngọc Chân Tử quyết định dùng vũ lực để cân bằng song phương.

Hồng An Thông thấy sẽ có thể giải quyết Hứa Tuyết Đình cùng Vô Căn Đạo Nhân, nào ngờ Ngọc Chân Tử đột nhiên xen vào, không khỏi kinh sợ.

Ngọc Chân Tử một thân võ công không dưới Hồng An Thông, thêm vào lại có Thần Hành Bách Biến bổ trợ, thân pháp cực kỳ quỷ mị, lúc này lão xem đúng thời cơ, liền công kích xuất chiêu vô cùng tàn nhẫn.

Có Ngọc Chân Tử trợ giúp, Hứa Tuyết Đình cùng Vô Căn Đạo Nhân tinh thần đại chấn, liều mạng bám lấy làm vướng bận tay chân Hồng An Thông, để cho Ngọc Chân Tử có cơ hội xuất đòn trí mạng.

Mắt thấy Hồng An Thông ngàn cân treo sợi tóc, Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết liếc mắt nhìn nhau, trong miệng cùng hô to:

- Hồng giáo chủ, chúng ta đến giúp giáo chủ một tay đây.

Hồng An Thông là hạng người lão luyện, sở dĩ đang bị nguy hiểm là do phân một phần tinh lực ra phòng bị mấy người này có thể cũng đánh lén, lúc này thấy hai người Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết lại thật sự giúp mình kền giữ Hứa Tuyết Đình và Vô Căn Đạo Nhân, nên mới yên lòng.

- Các ngươi…..!

Hứa Tuyết Đình cùng Vô Căn Đạo Nhân thấy Huyết Đao lão tổ và Tang Kết không dựa ước định từ trước, vừa giận vừa sợ, muốn mở miệng chất vấn, vậy mà Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết cũng không để cho bọn họ có cơ hội, vừa ra tay đánh chiêu nào chiêu nấy trí mạng.

Hứa Tuyết Đình cùng Vô Căn Đạo Nhân tuy rằng được cho là cao thủ, nhưng làm sao so bì được với hai gã hắc đạo cự bá này, nên rất nhanh bị bức ép tánh mạng thật mỏng manh..

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện