- Đệ chuyến xuôi nam này nguy cơ trùng trùng, ta đâu thể nào làm hao phí công lực của đệ được.
Trầm mặc một hồi, Đông Phương Mộ Tuyết lắc đầu.
- Cũng có đạo lý a..
Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ, đồng dạng bắt đầu trầm mặc.
- Hai người các ngươi làm gì mà người thì đỏ mặt, một kẻ mặt trắng, cuối cùng là đang chơi trò bí hiểm gì vậy?
Hạ Thanh Thanh nghe qua không hiểu ra sao, nhịn không được mở miệng hỏi.
- Không có gì.
- Không có gì.
Hai người vừa mới mở miệng, gặp đối phương đều nói lời giống nhau như vậy, đành nhìn nhau mỉm cười.
Trong nháy mắt đó, Tống Thanh Thư thấy mình đã hiểu được sự băn khoăn của Đông Phương Mộ Tuyết, nàng không muốn đem sự quan hệ giữa hai người biến thành một cái cọc giao dịch, vì vậy cự tuyệt ám hiệu của hắn về việc trị thương.
Tống Thanh Thư tỉnh ngộ ra, nếu đơn thuần chỉ dựa vào mối quan hệ da thịt chi thân, mà tưởng đã thu phục được Đông Phương Mộ Tuyết thì thật sự vô cùng ngây thơ, dựa theo tính tình của Đông Phương Mộ Tuyết chính ra thì nàng đúng là Đông Phương Bất Bại sát phạt quyết đoán.
- Được rồi, vậy thì lúc nào Tuyết tỷ tỷ cần chữa thương, cứ mở miệng, đệ sẽ nguyện ý dốc sức khuyển mã, cúc cung tận tụy, đến chết thì mới dừng lại.
Sau khi tính toán cẩn thận hết thảy, Tống Thanh Thư cũng không hề xoắn xuýt tơ tưởng với Đông Phương Mộ Tuyết nữa, nếu như lúc trước hay vừa rồi, nàng nguyện ý để cho hắn thăm dò trên thân thể của nàng tại những khu vực mà tất cả nam nhân trong thiên hạ đều thèm muốn, nàng đã chứng tỏ đầy đủ thái độ của mình rồi, hắn cũng không cần phải được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
- Nói bậy bạ gì đó …
Nghe được câu nói ‘’…cúc cung tận tụy đến chết thì mới dừng lại…’’ Đông Phương Mộ Tuyết đương nhiên hiểu rõ ràng Tống Thanh Thư ám chỉ về chuyện gì, nên lườm hắn một cái.
Hạ Thanh Thanh nghe qua tuy rằng không hiểu mật hiệu giữa hai người, nhưng nữ nhân trời sinh linh cảm, nên nàng cũng rất nhanh phát giác được mối nguy cơ từ Đông Phương Mộ Tuyết, vì thế liền thúc giục Tống Thanh Thư sớm ngày lên đường xuôi nam.
Tống Thanh Thư tuy rằng luyến tiếc trong hoàng cung có bao nhiêu là Phi tử xinh đẹp phong tình, nhưng cũng hiểu giờ bên cạnh mình có Đông Phương Mộ Tuyết cùng với Hạ Thanh Thanh hai nữ nhân này, sợ rằng đã không còn giống như lúc trước hưởng thụ lấy, huống chi hắn cũng rõ ràng việc chính sự thì quan trọng hơn, nên vài ngày sau ba người cùng đẩy nhanh tốc độ bàn tính, đem chi tiết kế hoạch cân nhắc hoàn tất, sau đó Tống Thanh Thư cùng Hạ Thanh Thanh lên xuôi nam lên đường đi đến Sơn Đông, để lại Đông Phương Mộ Tuyết cải trang thành Hoàng đế Khang Hi..
- Tống công tử, Tuyết tỷ tỷ kia đến tột cùng thì lai lịch như thế nào vậy?
Hạ Thanh Thanh đối với thân phận thần bí của Đông Phương Mộ Tuyết trong lòng rất tò mò, vừa rời khỏi Yên Kinh thành vài ngày, nàng nhịn không được nữa trong lòng nghi hoặc, mở miệng dò hỏi.
- Tuyết tỷ tỷ? Đó là một nữ nhân nhưng mang chí lớn hiếm thấy…
Tống Thanh Thư cũng không biết làm như thế nào để nói ra thân phận Đông Phương Mộ Tuyết, chẳng lẽ nói cho Hạ Thanh Thanh biết Đông Phương Mộ Tuyết chính là Đông Phương Bất Bại kẻ đã giết chết phu quân Viên Thừa Chí của nàng?
- À…thì ra nàng ta lại có ân tượng tốt trong lòng Tống công tử như vậy.
Hạ Thanh Thanh trong giọng nói đầy ghen tuông.
- Hạ phu nhân, phu nhân cùng Tuyết tỷ tỷ thì khác nhau nhiều đấy, với tại hạ mà nói, Tuyết tỷ tỷ giống như là một kẻ địch, nhưng cũng là bằng hữu hợp tác, còn tín nhiệm nhất thì chính là Hạ phu nhân đấy.
Tống Thanh Thư không có nói dối, giữa hắn và Hạ Thanh Thanh đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, mối quan hệ của bọn họ đã không có thể so sánh như những nữ nhân bình thường khác, tuy rằng hiện nay bọn họ phải xưng hô nghiêm túc theo vị trí của mỗi người để che mắt những ánh mắt nhòm ngó tới.
- Tống công tử..
Trong lòng Hạ Thanh Thanh ngọt ngào, nhìn Tống Thanh Thư bằng ánh mắt tràn ngập chi tình..
- Chúng ta đã đi lâu như vậy, đến phía trước kiếm một tửu điếm ăn uống chút gì rồi nghỉ ngơi đi.
Tống Thanh Thư nắm lấy bàn tay mềm mại Hạ Thanh Thanh, chỉ vào cách đó không xa có một tửu điếm nói ra.
- Ừ…cũng được.
Hạ Thanh Thanh gật đầu.
- Khách quan, muốn ăn móm gì? Ở đây có rượu và thức ăn nổi danh nhất trong vòng chung quanh trăm dặm nơi này đấy.
Hai người mới vừa vào cửa, tiểu nhị liền ân cần chạy ra đón chào, theo kinh nghiệm nhiều năm, hắn liếc nhìn qua thấy hai người thì biết nhất định là khách hàng lớn, nam khí vũ hiên ngang, nữ nhiều vẻ vũ mị, y phục thì tinh xảo và phú quí..
Tống Thanh Thư thật cũng không làm cho tên tiểu nhị thất vọng, đến bên góc cửa sổ u tĩnh ngồi xuống, liền gọi mấy món thức ăn cùng rượu ngón nhất, không phải là Tống Thanh Thư sĩ diện, mà là hắn đã có thói quen sinh hoạt ăn uống sung sướng trong hoàng cung rồi, tùy tiện gọi thức ăn cũng là bình thường.
Hai người ngồi xuống không bao lâu, bên ngoài cửa ra vào đột nhiên truyền đến tiếng xôn xao, một đội ngũ chia hai bên nối đuôi nhau vào, đi đầu là mấy tên trang phục võ sĩ, mỗi người trên lưng mang một cây cung, bên hông một túi đựng tên, vừa vào trong, liền tản ra đứng canh gác tại từng nơi yếu hại.
Một Cẩm y công tử dìu lấy một phu nhân mỹ mạo xinh đẹp, phu nhân tầm qua tuổi ba mươi, dấu vết năm tháng không hề lưu lại, phương nhan thanh thuần tú lệ, trong suốt như ngọc, khuôn mặt tràn ngập mỹ cảm, đôi mắt trong suốt quyến rũ, bên cạnh Cẩm y công tử dung mạo cũng tuấn mỹ dị thường, hai mắt hắc bạch phân minh, ánh mắt thanh tịnh, bàn tay dìu lấy phu nhân trắng nõn như bạch ngọc, ai cũng có thể nhìn ra nàng là nữ cải nam trang.
- Hừ.. nữ cải nam trang mà lại lộ liễu như vậy..
Hạ Thanh Thanh ngày trước hành tẩu giang hồ, để cho tiện cho công việc, nàng thường xuyên cải nam trang, rất ít người có thể nhìn thấu, ngay cả đường đường giáo chủ Ngũ Độc giáo Hà Thiết Thủ cũng mất phương hướng si tình với vẻ ngoài anh tuấn của nàng. Bởi vậy Hạ Thanh Thanh nhìn qua thấy vậy thì chướng mắt tên Cẩm y công tử nàng, hé miệng cười khẽ.
- Đó là do nàng ta không tận lực giấu giếm mình là nữ nhân..
Tống Thanh Thư thở dài, nhưng trong lòng thì kinh ngạc, tại sao nàng lại xuất hiện tại nơi này?
- Cô cô,…cứ cả ngày buồn bực không vui, điệt nữ nhìn thấy cũng đau lòng. Lần này đi Giang Nam, điệt nữ đã năn nỉ Đại Hãn cho cô cô đi ra ngoài để giải sầu, cô cô sẽ không trách điệt nữ chứ.
Cẩm y công tử dìu lấy mỹ mạo phu nhân đến góc trong quán rồi ngồi xuống, khóe miệng ẩn hiện nổi lên lúm đồng tiền.
- Toàn bộ
thảo nguyên ai mà không biết tâm tư ngươi nhanh nhẹn hoạt bát, cô cô cũng không tin là ngươikhông biết đến chuyện của ta,
Mỹ mạo phu nhân hừ một tiếng, nhìn ra mé ngoài cửa sổ có những nhà cây xanh biếc, nhàn nhạt nói,
- Giang Nam là nơi chi địa gây cho cô cô nhiều thương tâm, ta vốn ý định cả đời cô đơn ngoài đại mạc, thề mãi mãi không đặt chân vào Trung nguyên, không ngờ trải qua thời gian, bây giờ cô cô đã phá hủy lời thề ngày đó rồi.
- Cô cô..trên thảo nguyên có bao nhiêu là hảo nam tử, cô cô cần gì phải sa vào tự làm khổ mình, chuyện năm xưa, điệt nữ cũng có nghe qua, Đại Hãn đối với hắn có ân trọng như núi, đã vậy còn đem cô cô gả cho hắn, nào biết hắn dứt tình ưu luyến, còn tránh né hôn ước chạy đến Đào Hoa Đảo cầu thân, thật sự là loại người thay lòng đổi dạ, đã vậy hắn còn tiếp nhận cái gì đại hiệp do người Tống trao cho, hừ.
Cẩm y công tử trong lòng thấy đáng thương cho cô cô vì chuyện không đáng, càng nói càng thêm tức giận.
Mỹ mạo phu nhân nhẹ lắc đầu, ngăn lại tên Cẩm y công tử nói tiếp:
- Hắn vốn là người Tống, vì triều đình người Tống đối nghịch cùng Đại Hãn thì cũng không gì đáng trách. Huống chi năm xưa cô cô nhất thời hồ đồ, gián tiếp hại chết mẫu thân của hắn, nếu đúng ra thì ta còn có lỗi với hắn thêm nữa.
Việc này đã qua rất lâu rồi, lúc này nhấp lên trong nội tâm của nàng vẫn còn đau thương.
Nhìn thấy cô cô hai đầu lông mày sầu khổ, Cẩm y phẫn nộ nói:
- Hắn là người Tống không sai, thế nhưng Mông Cổ là nơi cưu mang mẫu tử hắn lúc đến bước đường, vất vả khổ cực nuôi dưỡng hắn, nếu không sinh thì cũng có dưỡng, thế rồi hắn lại giúp đỡ người Tống đối phó với Mông Cổ, thật sự là lang tâm cẩu phế!
- Những cái gọi là đại nghĩa dân tộc ta cũng không hiểu lắm, hắn nếu lựa chọn làm như vậy, chắc hẳn có hắn đạo lý của mình.
Mỹ mạo phu nhân thần sắc buồn bã,
- Chuyện phát sinh ra tất cả có thể vì mình chủ của mình mà thôi, Mẫn Mẫn ngươi chắc cũng thấu hiểu rõ.
Cẩm y công tử cười khổ:
- Chúng ta đều đã yêu người Hán, không may, bọn họ ai cũng đều cùng với Mông Cổ chúng ta thủy hỏa bất dung.
Mỹ mạo phu nhân vỗ nhè nhẹ tay Cẩm y công tử..
Lấy công lực Tống Thanh Thư lúc này, hai nữ nhân này mặc dù đàm luận rất thấp giọng, nhưng hắn nghe được rành mạch, Cẩm y công tử đương nhiên là Triệu Mẫn, còn vị kia phu nhân chính là Hoa Tranh công chúa năm xưa cùng Quách Tĩnh có hôn ước.
Hắn đã từng gặp qua Triệu Mẫn một lần, nhớ lại lúc trước thiên chi kiều nữ rực rỡ như hoa hồng, hôm nay lại mang theo khí sắc hơi tiều tụy, Tống Thanh Thư hồi tưởng lại ánh mắt trở nên có chút mờ mịt.
- Tống công tử, ngươi làm sao vậy?
Hạ Thanh Thanh thấy lạ nhìn hắn,
- Chẳng lẽ Tống công tử nhận thức được các nàng?
- Từng có gặp mặt qua một lần, không tính là nhận thức."
Tống Thanh Thư lắc đầu, nghĩ đến bản thân còn có kế hoạch chinh phục Triệu Mẫn để báo thù Trương Vô Kỵ, âm thầm mỉm.
- Không biết các nàng lần này xuôi nam với mục đích gì đây?
Tống Thanh Thư lâm vào trầm tư.
- Quốc sư cùng Quách Tĩnh nhiều lần giao thủ, theo nhận xét của quốc sư, con người của Quách Tĩnh có phải là một là ngụy quân tử?
Triệu Mẫn đột nhiên quay người nhìn Phiên Tăng mặc đạo bào màu vàng đang bên cạnh hỏi.
Tống Thanh Thư thấy Triệu Mẫn ngữ khí cung kính, không khỏi hiếu kỳ nhìn lại, chỉ thấy thân hình phiên tăng kia cao giống như cây gậy trúc, sau ót hơi trũng xuống, tay cầm một binh khí hình dáng cái vòng, trong lòng cả kinh: ‘’ Chẳng lẽ là Kim Luân Pháp Vương? Lão đang là đệ nhất cao thủ dưới trướng Hốt Tất Liệt, như thế nào lại cùng nhi nữ của Nhữ Dương Vương đi cùng một chỗ?
Cũng không trách Tống Thanh Thư sinh nghi, Thiết Mộc Chân tuổi tác đã cao, nhưng vẫn chưa định đoạt ai sẽ làm Đại Hãn, thế lực lớn nhất trong mấy vương gia không có ai qua được Hốt Tất Liệt nhiều mưu đồ, tây chinh Húc Liệt Ngột, lưu thủ đại thảo nguyên A Lý Bất Ca, còn có chính là kinh lược Tây Vực: Nhữ Dương Vương. Đối với nhiều vương gia tranh chấp để được làm Đại Hãn, chuyện xem xét ai sẽ là Đại Hãn vẫn còn duy trì thái độ trung lập, hiện tại người của Hốt Tất Liệt cùng với Triệu Mẫn cùng một chỗ, Tống Thanh Thư liền hoài nghi Nhữ Dương Vương đã âm thầm cùng Hốt Tất Liệt kết thành liên minh.
Thật ra thì Tống Thanh Thư quá lo lắng, Kim Luân Pháp Vương chuyến đi này là vì bảo hộ Hoa Tranh chứ không phải là vì Triệu Mẫn. Thiết Mộc Chân tuy rằng nhi tử rất nhiều, nhưng đích tử chỉ có bốn người: Thuật Xích, Sát Hợp Thai, Khoát Oa Thai, Thác Lôi.
Trong quá trình Mông Cổ chinh chiến, tất cả lần lượt chết trận, các thế hệ tử tôn con cháu bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng, đến bây giờ chí còn có Thác Lôi một một nhà độc nhất có quyền thế nhất, Hốt Tất Liệt, Húc Liệt Ngột, A Lý Bất Ca đều là nhi tử của Thác Lôi.
Hoa Tranh là đích nữ của Thiết Mộc Chân, hơn nữa từ trước đến nay có quan hệ với Thác Lôi tốt nhất, địa vị thân phận cao cả. Khi biết được nàng muốn xuôi nam, Hốt Tất Liệt liền lập tức phái ra đệ nhất cao thủ dưới tay là Kim Luân Pháp Vương bảo hộ sự an toàn của nàng..
- Bẩm báo quận chúa, về con người của Quách Tĩnh, hoàn toàn chính xác được người thiên hạ cho là người chính nhân quân tử.
Nghe Triệu Mẫn hỏi đến, Kim Luân Pháp Vương do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra.
- Quốc sư thân là địch nhân của hắn, nếu đã nói thế là không đánh giá lầm rồi. Người này tinh thông binh pháp, võ công cao cường, lại đắc nhân tâm thâm sâu, thật sự là đại họa cho Mông Cổ.
Triệu Mẫn trầm mặc một lát, đôi môi đỏ mọng mở ra,
- Xin hỏi quốc sư, võ công của Quách Tĩnh so sánh với quốc sư thì như thế nào?