Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Phu nhân hồ Mị


trước sau

Triệu Mẫn mặt vui mừng, cho là thủ hạ dưới tay mình một đường truy tìm mà đến, nhưng rất nhanh nhớ ra, khinh công Tống Thanh Thư quỷ thần khó lường, đám người Kim Luân Pháp Vương không có khả năng đuổi theo nhanh như vậy được.

Tuy rằng trong lòng biết rõ không có khả năng, nhưng tự đáy lòng vẫn ôm ý niệm cầu may trong đầu.

Cũng không lâu lắm, Triệu Mẫn trên mặt thất vọng, xuất hiện ở trước mắt nàng chính là một chiếc xe ngựa,có mười tên kỵ sĩ hộ vệ chung quanh, ánh mắt sáng ngời, tràn đầy bưu hãn, nhìn qua liền biết là cao thủ.

- Xuỵt…phía trước là người phương nào!

Tên đi đầu ghìm cương ngựa, dừng lại cảnh giác nhìn hai người.

Triệu Mẫn thần sắc biến đổi, phát hiện tất cả đều là trang phục Kim quốc. Lúc nay Kim quốc cùng với Mông Cổ đang là thù sâu như biển, nếu là bị bọn họ phát hiện thân phận mình, kết cục thê thảm như thế nào cũng biết, nàng nghĩ tới liền không rét mà run, đã là như vậy, chi bằng tiếp tục cứ rơi vào trong tay Tống Thanh Thư.

Trong lòng nghĩ vậy, Triệu Mẫn luôn luôn chán ghét Tống Thanh Thư giờ thì tâm trạng thấy hắn thuận mắt hơn nhiều.

- Phía trước xảy ra chuyện gì?

Tống Thanh Thư chưa trả lời, từ trong xe ngựa truyền tới một giọng nói ngọt ngào kéo dài của nữ nhân, loáng thoáng có một loại ma lực làm rung động tâm hồn. Thì ra bên trong xe ngựa có quý nhân thấy lạ vì sao dừng lại, nên mở miệng hỏi.

Tống Thanh Thư khẽ giật mình, trên đời lại có một giọng nói dụ hoặc như vậy, không cần thấy hình dáng, chỉ nghe thanh âm kia, thì có thể xác định bên trong chiếc xe ngựa là một vưu vật nữ nhân làm điên đảo chúng sinh rồi.

- Nữ nhân này vừa mở miệng đã lộ ra làm dáng, chắc chắn không phải là nữ nhân đứng đắn rồi..

Triệu Mẫn đã bất động thanh sắc dời đến bên cạnh Tống Thanh Thư, dường như như vậy nàng mới có cảm giác an toàn. Vừa vặn nhìn thấy biểu lộ của Tống Thanh Thư, nàng liền đỏ mặt phun nói:

- Nam nhân quả nhiên không có phải là thứ tốt.

- Xem ra nữ nhân xinh đẹp quả nhiên trời sinh khi đối với mặt với nữ nhân xinh đẹp khác thì luôn có địch ý.

Tống Thanh Thư cười nói.

Nghe hắn nói mình xinh đẹp, trong lòng Triệu Mẫn cũng cực kỳ hưởng thụ, hừ lạnh nói:

- Ngươi không thấy được bộ dạng nữ nhân trong xe, tại sao lại biết rõ là xinh đẹp?

Bất quá ngay cả nàng cũng biết câu nói này không xác định có bao nhiêu phần đúng, một nữ nhân có giọng nói êm tai như vậy, hà cớ gì mà không xinh đẹp.

- Bẩm báo chủ nhân, phía trước có hai nam tử trẻ tuổi ngăn chính giữa đường.

Kỵ sĩ cầm đầu giục ngựa đi đến bên cạnh chiếc xe ngựa, giọng nói cung kính.

- Bẩm báo phu nhân, tại hạ vốn mang theo đệ đệ vào Khai Phong thành tìm đại phu, nhưng sắc trời đã tối, cửa thành đóng cửa, không có chỗ nghỉ qua đêm, cũng không phải là cố ý ngăn trở đường đi, mong phu nhân thứ lỗi.

Tống Thanh Thư suy đoán người trong chiếc xe ngựa có thể là một người có quyền thế của Kim quốc, bây giờ mau chóng tìm cách trị liệu cho Triệu Mẫn quan trọng hơn, nên không muốn phức tạp, vì vậy giọng nói rất là khách sáo, cũng may là trước đó đã phụ giúp Triệu Mẫn cải lại nam trang.

- Ngươi ngay cả khuôn mặt của ta cũng chưa có thấy qua, vậy sao biết rõ ta là phu nhân, mà không phải là tiểu thư vậy.

Trong xe ngựa truyền đến một tiếng cười khẽ.

Tống Thanh Thư nghẹn lời, nghĩ thầm cũng không thể nói ra chân thật ý nghĩ của mình, nếu là một thiểu thư khuê các thì đâu có giọng nói quyến rũ mê người giống như phu nhân vậy, nếu mà quả có tiểu thư như thế, thì cha mẹ của nàng còn không tức chết mới lạ..

- Phu nhân vừa mở miệng liền có một khí chất ung dung cao quý, cái loại chi ý ung dung mây trôi nước chảy này, không phải tiểu thư bình thường có thể có được, vì vậy ca ca của tại hạ mới dám cả gan suy đoán.

Thấy Tống Thanh Thư do dự ngập ngừng, Triệu Mẫn vội vàng nói, nàng trọng thương chưa lành, ngữ khí có chút suy yếu, nhưng thanh âm thanh thúy trong trẻo, làm cho người nghe cực kỳ thoải mái.

- A vậy sao?

Một đầu ngón tay trắng nõn như ngọc vén một góc rèm xe, người ngồi trong xe tựa hồ đang lặng lẽ dò xét hai người.

- Vị công tử này, lệnh đệ bị thương rất nặng, nếu đợi đến ngày mai cửa thành mới mở vào thành tìm y, nói không chừng sẽ chậm trễ việc trị liệu. Các ngươi đến trong xe ngựa, ta nhân tiện mang bọn ngươi vào thành.

Tống Thanh Thư sững sờ, trên đời này nào có đạo lý nữ nhân chủ động mời hai nam tử xa lạ ngồi chung một xe? Thấy đám hộ vệ chung quanh trên mặt cũng bình thản, hắn thấy càng là kỳ quái, ngượng ngùng nói:

- Chuyện này chỉ sợ không..tiện lắm..

Triệu Mẫn trong mắt thì hiện lên vẻ giảo hoạt, kéo cánh tay Tống Thanh Thư lhướng về phía xe ngựa đi đến,

- Ca ca, khó mà có được một vị phu nhân tâm địa Bồ Tát như vậy, cần gì phải chối từ chứ.

Triệu Mẫn làm nũng nói câu "Ca ca" làm cho Tống Thanh Thư thiếu chút nữa nổi da gà, hắn là kẻ gan cũng lớn, cũng có chút hiếu kỳ muốn nhìn xem hình dạng nữ nhân trong xe, liền ôm quyền đối với chủ nhân xe ngựa nói:

- Đa tạ phu nhân, như vậy đành làm phiền phu nhân vậy.

- Chậm đã!

Lúc hai người đi đến trước mặt chiếc xe ngựa, kỵ sĩ cầm đầu ngăn cản hai người lại,

- Vì sự an toàn của chủ nhân, mong hai vị công tử để cho chúng ta kiểm tra.

Triệu Mẫn âm thầm kêu khổ, vốn muốn nhân cơ hội này để điều tra nữ nhân trong xe ngựa là đại nhân vật nào của Kim quốc, có khả năng là ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, tự đưa mình lâm vào hoàn cảnh lúng túng.

Nhìn qua thần sắc Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư biết tâm tư của nàng, có chút hả hê nói:

- Được rồi, cứ đến kiểm tra đi.

Nói xong giơ hai tay lên, một bộ không thèm để ý đến chút nào.

Triệu Mẫn hung hăng trừng mắt liếc hắn, nghĩ thầm nếu thật sự có người lục soát thân thể mình, vì tính mạng cho dù là không muốn, cũng phải kéo tên đầu sỏ này xuống nước.

Thấy Tống Thanh Thư phối hợp như thế, tên kỵ sĩ cũng bất ngờ, ra hiệu dưới tay, một tên hộ vệ khác gật đầu, nhảy xuống ngựa, đi đến trước người Tống Thanh Thư, cẩn thận lục lọi tại trên người hắn.

- Đại nhân, lục soát được một thanh kiếm gỗ.

Tên hộ vệ đem cây kiếm nâng đến trước mặt kỵ sĩ.

Nhìn cây kiếm gỗ sơ sài, tên kỵ sĩ cười ha ha, xem thường nhìn Tống Thanh Thư:

- Đây cũng gọi là kiếm?

- Bẩm.. thôn phu hương dã, lúc rảnh rỗi thì làm để cùng tiểu hài tử vui đùa đấy.

Tống Thanh Thư cũng không tức giận, bình tĩnh nói.

Kỵ sĩ nhướng mày, đưa tay đem cây kiếm ném trả cho hắn, nói:

- Lúc soát đệ đệ của hắn.

Tống Thanh Thư vừa đem cây kiếm thu hồi trong tay áo, thấy Triệu Mẫn bừng bừng sắc giận, sợ nàng gây chuyện, liền vội vàng giữ lại bả vai nàng, cười hì hì nhìn tên kỵ sĩ:

- Đại nhân …
đệ đệ của tại hạ đang bị trọng thương trong người, chỉ sợ chịu không được lực đạo quan gia. Như vậy đi, tại hạ thay các quan gia tìm kiếm, các người mắt sáng như đuốc, có thể nhìn thấy rõ được.

Nói xong cũng không đợi tên kỵ sĩ từ chối, đôi tay rất nhanh tại trên thân Triệu Mẫn sờ soạng nhè nhẹ.

Cảm giác được bàn tay Tống Thanh Thư liên tục tại trên người mình lần mò, còn lướt nhẹ qua trước ngực, rồi lưng eo đến cả dưới mông mình, Triệu Mẫn khuôn mặt đỏ bừng, may mắn là Tống Thanh Thư chỉ lướt qua, nên Triệu Mẫn miễn cưỡng đè nén bản thân bạo khởi có ý muốn giết người.

- Nhìn kỹ chưa, không có gì cả..

Tống Thanh Thư lục soát giống như hành động vừa rồi của tên hộ vệ kiểm tra hắn, thấy không có dấu vết đao kiếm, tên kỵ sĩ gật đầu, phất tay để bọn họ vào trong chiếc xe ngựa.

Tống Thanh Thư cẩn thận đỡ Triệu Mẫn lên xe ngựa, vén rèm cửa, bàn tay Triệu Mẫn bàn tay nhỏ bé giữ lấy trên lưng hắn, níu lấy khối thịt mềm véo lên, nghiến răng nhỏ giọng nói:

- Ngươi thật là một tên hỗn đản!

Tống Thanh Thư tại bên tai nàng nhẹ nói:

- Đa tạ đã khích lệ…

Vừa vào trong thùng xe ngựa, liền ngửi được một làn hương ngọt truyền đến, hai người cũng không tiện cãi nhau nữa, nghiêm trang đang định bái kiến chủ nhân, đến khi thấy rõ một bộ dáng trước mắt, liền ngây người tại chỗ.

Thùng xe trang trí xa hoa, bên trong không gian cực kỳ rộng lớn, dọc chân bốn vách thùng xe đều phủ lên đệm mềm mại, một cung trang mỹ nhân nằm nghiêng giống như ngủ, thân thể nửa nằm, trên thân đang đắp một tầng sa mỏng mờ mờ, không che đậy được đường cong đẫy đà uyển chuyển, mặt hàm xuân tựa như mỉm cười quan sát hai người, chậm rãi nói:

- Một đôi huynh đệ tuấn tú..

Triệu Mẫn cảm thấy đối phương có một mắt câu hồn đoạt phách, đôi lông mày nàng cau lại, trong tiềm thức liền có chút không thích nữ nhân này. Bất quá Tống Thanh Thư thì hai mắt tỏa sáng, tán thán nói:

- Mặt như hoa đào khó giấu nước mắt, lông mày lá liễu nhỏ dài đượm buồn, không ngờ Kim quốc cũng có một phu nhân uyển chuyển duyên dáng như vậy.

Cung trang mỹ nhân hơi hơi hé miệng, ánh mắt vui vẻ:

- Miệng ngươi rất ngọt đấy, nghe trong lời nói, thì các ngươi không phải là người Kim?

Triệu Mẫn tim đập thình thịch, sợ Tống Thanh Thư bị hồ ly tinh này mê hoặc, để lộ ra bản thân nàng là người Mông Cổ, âm thầm bấm lấy bắp đùi của hắn, nhưng lại bị chân khí trong cơ thể Tống Thanh Thư phản ứng bắn ngược, làm cho đầu ngón tay mơ hồ đau nhức.

Tống Thanh Thư cười khổ nói:

- Các nước mấy năm nay liên tục giao chiến, các nơi thay nhau đổi chủ, tại hạ giờ cũng không biết mình thuộc về người nước nào.

Cung trang mỹ nhân hiển nhiên chỉ là thuận miệng hỏi, đối với vấn đề người nước nào cũng không quan tâm, ôn nhu nói:

- Hai vị chẳng lẽ trước không giới thiệu qua một chút sao?

Tống Thanh Thư thi lễ, nói ra:

- Là tại hạ thất lễ, huynh đệ tại hạ họ Tống, tên Tịch Dương, còn đệ đệ là Thu Thảo, nhân sĩ Tung Châu.

- À.. các ngươi danh tự cũng là rất khác biệt, có bài thơ:

"Niên niên mạch thượng sinh thu thảo,

nhật nhật lâu trung đáo tịch dương,

nhĩ môn giá danh tự đảo dã biệt trí, "

Đọc xong cung trang mỹ nhân nhẹ chau lại đôi mày,

- Đáng tiếc là cái họ không được tốt lắm.

Kim quốc cùng Tống quốc là kẻ thù truyền kiếp, nàng nghe được chữ Tống này, tự nhiên có chút không thích.

Tống Thanh Thư ngoài ý muốn nhìn nàng, không có ngờ tới nàng là người nước Kim lại đọc thuộc lòng thi từ người Hán, hai cái tên giả này hắn chỉ là thuận miệng mà nói, nào biết được bị đối phương nói toạc ra lai lịch cái tên.

- Không dối gạt phu nhân, tại hạ cũng rất chán ghét cái họ Tống này.

Triệu Mẫn thấy Tống Thanh Thư bị cung trang mỹ nhân chê bai danh tự, âm thầm khoái trá,

- Chỉ là tại hạ đến giờ vẫn chưa biết phương danh phu nhân là gì, có thể cho biết được không?

Nàng càng hiếu kỳ thân phận nữ nhân này, hy vọng có hiểu rõ nắm thêm tin tức của một nhân vật quan trọng của Kim quốc, có thể sử dụng cho kế hoạch sau này.

- Công tử sao lớn mật như thế, người Hán cũng biết rõ về chuyện này, phương danh của của một cô nương sau khi đã trở thành phu nhân, chỉ có thể phu quân của mình mới được biết sao.

Cung trang mỹ nhân thấy Triệu Mẫn cải nam trang phong lưu tuấn tú, đã có hảo cảm, tuy nói như vậy, nhưng trong giọng nói cũng không có ý trách, ngược lại còn sóng mắt lưu chuyển có vẻ khiêu khích mị hoặc, Tống Thanh Thư ngây người nghĩ thầm: “ Không phải chứ, nữ cải nam trang lộ liễu như vậy mà cũng nhìn không ra?..”

Tống Thanh Thư không biết là cung trang mỹ nhân này là một nhân vật có thân phận cao quý của Kim quốc, nàng đâu có thường xuyên tiếp xúc bên ngoài giang hồ mà biết được trong giang hồ có những thủ đoạn, ví như là bây giờ Triệu Mẫn đang nữ cải nam trang.

Với lại lúc trước Tống Thanh Thư đã lấy một cái khuyên tai của Triệu Mẫn, còn lại một cái, Triệu Mẫn cũng lấy xuống cất đi, kể từ đó, ngoại trừ dung mạo tuấn tú trắng như tuyết bề ngoài, trên thân cũng không có sơ hở gì khi đôi bầu vú cũng đã được quấn chặt lại cùng với cái áo choàng bên ngoài phủ vào trên thân, đối phương không nhận ra cũng là bình thường.

Đồ hồ ly lẳng lơ!

Triệu Mẫn thầm mắng một tiếng, nhưng trên mặt lại vui tươi:

- Chẳng qua là do tại hạ chưa từng thấy qua nữ nhân nào xinh đẹp như phu nhân vậy, nên nhất thời thất thố, đem khát vọng trong lòng nói ra, mong phu nhân thứ lỗi.

- Chuyện tên của ta không cần đề cập tới cũng được, các người cứ gọi ta Đường phu nhân là được rồi.

Nghe Triệu Mẫn tán thưởng, cung trang mỹ nhân sắc mặt vui vẻ, vỗ bên người cái đệm, mời Triệu Mẫn đến bên cạnh mình ngồi xuống,

- Một công tử phong lưu tuấn tú như thế, mà lại bị người phương nào tâm địa tàn nhẫn làm tổn thương đến mức như vậy?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện