Tống Thanh Thư sau khi rời khỏi phủ viện Đường phu nhân, liền vận lên khinh công Đạp Sa Vô Ngân, một đường chạy như bay hướng về cảnh nội Sơn Đông chạy đi, trước trong tửu điếm vội vàng cùng Hạ Thanh Thanh biệt ly, lâu như vậy cũng chưa đến hội mặt, sợ nàng đã gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng.
Dựa theo tình tình của Hạ Thanh Thanh, Tống Thanh Thư lo lắng trong tình thế cấp bách nàng sẽ làm ra chuyện điên rồ, cho nên mới không ngại đường xa bằng mọi cách đêm nay phải chạy đến gặp nàng.
Đuổi suốt không ngừng nghỉ, cuối cùng thì Tống Thanh Thư cũng đến nơi tử điếm đã ước hẹn trước đó với Hạ Thanh Thanh.
Đẩy cửa phòng ra, thấy Hạ Thanh Thanh một bộ y phục màu lục ngồi ở bên cạnh bàn, lấy tay chống cằm, mắt nhắm mắt mở ngủ gà ngủ gật, ánh nến chập chờn chiếu đến trên mặt nàng, đôi lông mày nhíu chặt biểu hiện đầy sự lo lắng.
Tống Thanh Thư nhìn tình huống trong phòng, liền biết nàng cũng không có lên giường ngủ, mà ngồi ở đây để đợi mình cả đêm, trong lòng không khỏi hổ thẹn ở bên kia ôm ấp đề huề, lại để cho nàng một mình ở chỗ này lo lắng sợ hãi, đúng mình vô liêm sỉ cực kì.
Đi tới một tay nâng phía sau lưng Hạ Thanh Thanh, một tay đỡ lên bắp chân nàng, định nhẹ nhàng ôm nàng đặt lên giường để cho nàng nghỉ ngơi.
Hạ Thanh Thanh vốn là nữa tỉnh nữa mê, Tống Thanh Thư vừa hơi cử động thì nàng lập tức giật mình tỉnh lại, phản ứng chụp lấy thanh Kim Xà kiếm bên cạnh bàn, thì nghe bên tai truyền tới một giọng nói quen thuộc:
- Hạ phu nhân…là tại hạ..
- Tống công tử!
Hạ Thanh Thanh thấy rõ hình dạng Tống Thanh Thư, vừa mừng vừa ngạc nhiên, ôm lấy cổ của hắn, đem toàn bộ mặt kê sát trên lồng ngực hắn,
- Ta đợi rất lâu rồi, ngươi cũng không quay trở về, cứ tưởng rằng ngươi... Ta rất sợ hãi, chúng ta trải qua thiên tân vạn khổ, thật vất vả mới cùng đi với nhau... i nếu như ngươi có xảy ra chuyện gì, ta cũng không có ý định sống.
Nghe được Hạ Thanh Thanh nỉ non, Tống Thanh Thư trong lòng tê rần, nhẹ nhàng vỗ thân thể nàng, ôn nhu nói:
- Là tại hạ không đúng, trên đường có việc trì hoãn, cho nên mới đến muộn như vậy.
- Đám cao thủ kia có phải là rất khó đối phó?
Nghĩ đến trong tửu điếm toàn là cao thủ, mỗi người võ công không ai dưới Viên Thừa Chí, thậm chí còn vượt qua, Hạ Thanh Thanh lòng vẫn còn sợ hãi hỏi.
- Bọn họ võ công tuy cao, nhưng luận về khinh công lại kém tại hạ xa tít tắp, cho nên tại hạ muốn thoát thân cũng không phải là việc khó,
Tống Thanh Thư do dự một chút, rồi vẫn quyết định nói thật,
- Chỉ có điều sau đó tại hạ bắt cóc một người, mới sinh ra vấn đề.
- Khẳng định đó là cô nương kia.
Hạ Thanh Thanh mỉm cười, trên mặt cũng nhận ra là nộ là hỉ.
- Làm sao Hạ phu nhân biết?
Tống Thanh Thư sững sờ.
- Còn phải đoán sao, lấy tính tình của ngươi, làm sao có khả năng lại bắt cóc một xú nam nhân, huống chi,….
Hạ Thanh Thanh ngửi ở trên bàn tay của Tống Thanh Thư,
- Trên tay của ngươi còn có mùi vị của nữ nhân.
Tống Thanh Thư xạm mặt lại, không nghĩ tới mũi nàng nào cũng nhạy cảm như vậy, đây là ngón tay của hắn khi đưa vào bên trong âm đ*o của Đường phu nhân vì vội vàng cũng chưa kịp tẩy rữa.
- Ừ…cô nương đó chính là quận chúa Mông Cổ của Nhữ Dương Vương Phủ.
Tống Thanh Thư đem Hạ Thanh Thanh mang tới trên giường, đang muốn đắp chăn cho nàng, thì Hạ Thanh Thanh nắm lấy hắn tay, khẽ lắc đầu:
- Cứ như vậy ôm ta…
Tống Thanh Thư ngẩn người, hắn cũng không có đần độn từ chối, liền ôm nàng vào trong ngực, tựa ở đầu giường, kể lại sự tình cho nàng nghe.
Nghe được lúc Triệu Mẫn bị chưởng lực Huyền Trừng gây thương tích, Hạ Thanh Thanh giật mình kinh hãi:
- A.. đại hòa thượng võ công rất là lợi hại, Triệu cô nương không có sao chứ?
- Tính mạng nàng bây giờ ngàn cân treo sợi tóc, tại hạ chỉ có thể tạm thời dùng chân khí bảo vệ tính mạng của nàng, cho nên mới mang nàng tìm đến Sát Nhân Danh Y Bình Nhất Chỉ.
Tống Thanh Thư lắc đầu nói.
- Triệu cô nương bây giờ thương thế ổn định chưa?
Hạ Thanh Thanh hỏi.
- Vẫn chưa, tại hạ dự định sáng ngày mai quay lại dẫn nàng đi bái phỏng Bình Nhất Chỉ.
Tống Thanh Thư liền kể tiếp với Hạ Thanh Thanh..
- Thì ra Tống công tử lát nữa vẫn còn muốn đi...
Hạ Thanh Thanh ánh mắt buồn bả.
- Xin thứ lỗi….
Tống Thanh Thư thấy bây giờ có giải thích như thế nào cũng khó mà suông được.
- Mạng người quan trọng, ta làm sao cản Tống công tử lại được…
Hạ Thanh Thanh ngón tay xoa lên khuôn mặt phong sương của Tống Thanh Thư, đau lòng nói rằng,
- Nơi này cách Hà Nam hơn trăm dặm đường, Tống công tử còn phải quay về. Vậy thì ta sẽ vẫn ở chỗ này chờ ngươi, sẽ không đi đâu cả.
- Tại hạ chỉ lo lắng Hạ phu nhân
suy nghĩ lung tung, làm ra việc gì ngốc nghếch…
Nghĩ đến lúc Viên Thừa Chí chết rồi, Hạ Thanh Thanh liều lĩnh bất chấp dùng mọi thủ đoạn báo thù cho hắn, Tống Thanh Thư trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nghe được Tống Thanh Thư trả lời, Hạ Thanh Thanh lập tức e thẹn nói:
- Trong mắt của Tống công tử, ta lỗ mãng ngốc nghếch đến thế sao?.
- Chỉ sợ Hạ phu nhân dẫm vào vết xe đổ khi trước, nên tại hạ phải phòng bị a.
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
Biết hắn nói về hành vi điên cuồng của mình trước n kia, Hạ Thanh Thanh mặt đỏ lên, vùi đầu ở trong lồng ngực của hắn, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nện trên lồng ngực hắn:
- Tống công tử chỉ biết biết chế nhạo ta.
- Aí…
Bị tay nàng đụng tới vết thương, Tống Thanh Thư hít vào một ngụm khí lạnh.
- Tống công tử làm sao vậy?
Nhìn thấy Tống Thanh Thư khác thường, Hạ Thanh Thanh vội vã đẩy ra y phục của hắn, nhìn thấy vết thương được băng lại, nước mắt lập tức liền trào ra,
- Bị thương có nặng không? Đến tột cùng ai ra tay độc ác như vậy?
Tống Thanh Thư mỉm cười:
- Địch nhân của tại hạ vẫn là rất nhiều.
Liền đem cùng việc Dương Diệu Chân giao thủ nói cho nàng nghe.
- Hồng Áo Quân Tư Nương Tử?
Hạ Thanh Thanh hiểu ra,
- Nữ nhân này thật sự lợi hại theo như lời đồn đãi trong giang hồ vậy sao?
- Thương pháp của Hồng Áo Quân Tư Nương Tử đúng là có một không hai.
Nhớ lại hoa thương xuất chiêu với ánh hòa quang sáng lạn, Tống Thanh Thư mặt nghiêm nghị.
- Hừ…không phải là Tống công tử thấy nàng xinh đẹp, không đành lòng nặng tay, nên thắng nhưng tự để cho mình bị thương để trở thành thua...
Hạ Thanh Thanh nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn.
- hạ phu nhân ghen sao?
Tống Thanh Thư cân nhắc nhìn nàng.
- Nào có,
Hạ Thanh Thanh đỏ mặt,
- Ta chỉ là muốn nhắc nhở Tống công tử phải bảo trọng chính mình, phải biết là còn có nhiều người quan tâm đến ngươi, tỷ như Chu chưởng môn phái Nga Mi thê tử của Tống công tử, còn có bên trong hoàng cung vị hồng nhan tri kỷ Đông Phương tỷ tỷ gì đó...
- Vậy còn hạ phu nhân?
Tống Thanh Thư cười nói.
- Ta... ta đương nhiên cũng có quan tâm đến ngươi…
Hạ Thanh Thanh dịu dàng nói.
- Hạ phu nhân nói tại hạ một thê tử, một hồng nhan tri kỷ, vậy tại hạ trong lòng hạ phu nhân thì xem là gì?
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng xoa xoa sau lưng nàng, tò mò hỏi.
- Ta sao?
Hạ Thanh Thanh đôi mắt hơi chuyển động, gượng cười nói,
- Ta xem Tống công tử là tình nhân bí mật thì được rồi.
- Tại sao?
Tình nhân cái từ này, mặc dù cỡ nào êm tai, nhưng lại có một loại giấu giếm không thấy được ánh sáng vậy, Tống Thanh Thư lo lắng nàng có điều gì khúc mắc, nên hỏi.
- Tống công tử cũng biết ta là thê tử của người khác, tuy rằng Viên đại ca đã qua đời, nhưng chung quy ta vẫn là thê tử của hắn.
Hạ Thanh Thanh thở dài, vốn kế hoạch trước đây của nàng, sau khi thay Viên Thừa Chí báo thù, thì sẽ gặp Tống Thanh Thư báo đáp bằng ân tình, sau đó tự sát xuống hoàng tuyền truy tìm vong phu, nhưng sau đó phát sinh chuyện Tống Thanh Thư bị Khang Hi lột da tróc thịt, làm cho nàng nhận rõ được trong lòng của mình, rõ ràng mình đã yêu sâu đậm Tống Thanh Thư, khi gặp hắn đã mở ra khúc mắc, nên nàng quyết định đến với Tống Thanh Thư, thế nhưng nàng cũng không muốn vì chuyện của mình chính mình để người trong giang hồ chế nhạo Viên Thừa Chí.
Tống Thanh Thư trầm mặc chốc lát, cảm khái nói:
- Tại hạ còn biết có một nguyên nhân trọng yếu hơn mà hạ phu nhân chứ có nói, nếu tại hạ muốn thu phục Kim xà doanh, nhất định phải thông qua Hạ phu nhân mượn lấy dư uy Viên Thừa Chí ngày trước, nếu như bị bọn họ biết đến quan hệ của tại hạ và Hạ phu nhân, bọn họ tuyệt đối sẽ không hàng phục tại hạ, đúng không?
Hạ Thanh Thanh ngón tay khẽ vuốt lên vết thương trên người hắn, nhạ nhàng nói:
- Tống công tử cần gì phải lưu ý đến những điều này, ta không để đến cái gì danh phận, có thể cùng ở với ngươi là ta đã hài lòng.
- Nhưng là như vậy thì quá oan ức cho Hạ phu nhân.
Tống Thanh Thư trầm giọng nói.
- Đây là tự ta cam tâm tình nguyện a.
Hạ Thanh Thanh giống như con mèo nhỏ dịu ngoan, cuộn mình nằm ở trong lồng ngực của hắn nói.