- À… vậy không biết nghe tên Cô Tô Mộ Dung Phục, các hạ có giết được hay không?
Bình Nhất Chỉ khà khà cười gằn.
- Mộ Dung Phục?
Tống Thanh Thư ngẩn ra, nhớ đến lúc trước khi mình kinh mạch đứt đoạn.cũng may được Mộ Dung Phục trợ giúp, mới có thể từ trong miệng Vương Ngữ Yên biết được tin tức về Thần Chiếu Kinh, lúc đó trong lòng mình đã từng tự hứa, một ngày nào đó, sẽ trả lại cho nàng một ân tình.
Tuy rằng sau đó bởi vì Cưu Ma Trí bắt đi Vương Ngữ Yên, một loạt trùng hợp dẫn đến việc hai người rút kiếm đối mặt, nhưng Tống Thanh Thư vẫn chưa ân tình của Vương Ngữ Yên.
- Vừa rồi nói khoác vang động trời, bây giờ muốn lùi bước?
Thấy Tống Thanh Thư ngẩn người, Bình Nhất Chỉ không nhịn được nói.
- Không biết Mộ Dung công tử đắc tội gì với Bình đại phu, đến nỗi Bình đại phu muốn giết hắn?
Tống Thanh Thư suy nghĩ nếu hai người trong có việc hiểu lầm gì đó, mình có thể giải quyết tốtt, nếu được thì không cần phải động thủ với Mộ Dung Phục.
- Chuyện này không cần ngươi nhọc lòng, đừng trách lão phu không nhắc nhở, nếu như khước từ, bằng hữu của ngươi chỉ sợ không kịp cứu.
Bình Nhất Chỉ không nhượng bộ, vì đoán rằng chắc chắc Tống Thanh Thư nhất định sẽ đáp ứng điều kiện của mình.
- Nhưng Mộ Dung công tử lại ở cách xa từ Cô Tô, cách nơi này ngoài ngàn dặm, làm sao đến kịp. Vậy hau là Bình đại phu cứ cứu trước bằng hữu của tại hạ, rồi tại hạ sẽ giúp Bình đại phu giết Mộ Dung Phục sau, không biết ý như thế nào?
Thấy Bình Nhất Chỉ không chút nào nhả ra, Tống Thanh Thư đành nghĩ biện pháp lấp liếm cho qua, chờ lão cứu Triệu Mẫn, thì mình tìm cách ứng phó.
- Khà khà,
Bình Nhất Chỉ tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ trong lòng hắn,
- Vậy thì đúng dịp, Mộ Dung Phục bây giờ chính đang cách nơi này chỉ ngoài ba mươi dặm, ở trong một miếu đổ nát, người nếu bây giờ đi ngay, thì tới vẫn tới kịp.
Làm gì mà trùng hợp như vậy chứ? Tống Thanh Thư cả kinh, trên mặt hiện ra vẻ do dự.
Triệu Mẫn nhíu mày, đang tính toán có nên công khai thân phận mình, đối phương có thể thế lực kiêng kỵ Mông Cổ, hẳn sẽ thấy chết mà không cứu, chỉ là sợ mình khó tránh khỏi bị bọn họ áp chế làm con tin, nếu không phải vì bất đắc dĩ, nàng không muốn lộ ra thân phận của mình.
- Người mà ngươi cứu là ta, muốn giết người thì cũng nên do ta tự đi giết, chỉ là một Cô Tô Mộ Dung mà thôi, chỉ cần ngươi chữa khỏi ta trọng thương, trong vòng một con trăng, ta bảo đảm đem đầu của Mộ Dung Phục cho người mang đến trước mặt ngươi.
Triệu Mẫn chắp hai tay, nhìn Bình Nhất Chỉ nói một cách lạnh lùng.
Bình Nhất Chỉ cười gằn không ngớt:
- Cô c nương khẩu khí thật là lớn, "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung" nổi danh trong chốn giang hồ, công phu Mộ Dung thế gia Đấu Chuyển Tinh Di xuất thần nhập hóa, Mộ Dung Phục tuy rằng luyện chưa đến cảnh giới cao nhất, nhưng cũng không phải là người mà cô nương có đủ khả năng để giết.
- Ta nói có thể giết, thì sẽ có cách giết, còn thế giết hắn như thế nào là vấn đề của ta, không cần Bình đại phu bận tâm.
Triệu Mẫn đã quen điều hành các cao thủ, lời nói ra tự nhiên có một sự ảnh hưởng làm cho người tin phục.
Tống Thanh Thư đương nhiên tin tưởng, Triệu Mẫn có thể làm được, cao thủ của Nhữ Dương Vương Phủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Mộ Dung Phục võ công tuy cao, nhưng nếu Triệu Mẫn thật sự muốn giết hắn, hắn có muốn chạy lên trời cũng khó mà thoát khỏi cái chết.
Bình Nhất Chỉ không rõ ràng thân phận của Triệu Mẫn, bởi vậy mặc dù có chút ý động, nhưng vẫn lắc đầu:
- Thời gian gần đây Tống công tử danh tiếng võ công được người trong giang hồ đồn đại xuất thần nhập hóa, có hắn ra tay giết Mộ Dung Phục, thì mới nắm chắc, lão phu tại sao phải bỏ gần cầu xa, đi tin tưởng một cô nương?
Triệu Mẫn giận dữ, còn muốn nói điều gì, Tống Thanh Thư lôi tay nàng, khẽ lắc đầu,
- Hãy để cho tại hạ đi.
Nếu hắn tự mình ra tay, Mộ Dung Phục còn có con đường sống, mếu quả thật để cho cao thủ của Nhữ Dương Vương Phủ động thủ, Mộ Dung Phục sẽ lành ít dữ nhiều. Nể ân tình ngày trước, Tống Thanh Thư không muốn nhìn thấy Mộ Dung Phục rơi vào tử cục.
Thấy Tống Thanh Thư thái độ kiên quyết, Triệu Mẫn chần chờ, nói rằng:
- Nếu như ta nhớ không lầm, trước đây ngươi đã từng nói, cũng có thể trị được trọng thương trên người của ta, nếu bây giờ không được, thì hãy dùng biện pháp chữa khỏi của ngươi.
- Nếu biết phương pháp của ta cụ thể là cái gì, quận chúa chắc chắn là sẽ không muốn.
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
Triệu Mẫn trừng đôi mắt mắt hạnh, thấp giọng nói:
- Không phải chỉ là muốn cởi y phục ra sao, chuyện gấp phải tòng quyền, chỉ cần... chỉ cần ngươi đem đôi mắt bịt kín, ta... ta cũng không ngại.
Bởi vì tối hôm qua cùng Đường phu nhân cọ xát giao hoan, một thân y phục ngổn ngang, sáng sớm lúc tỉnh thì Tống Thanh Thư có thể đã nhìn thấy toàn bộ thân thể trần truồng của mình rồi, nghĩ đến đây, Triệu Mẫn cảm thấy nếu để cho Tống Thanh Thư trị thương cho mình, thì cũng đâu có gì mà khó tiếp nhận.
- Đó chỉ là bước thứ nhất mà thôi.
Tống Thanh Thư xạm mặt lại, nào ngờ Triệu Mẫn hiểu lầm chỉ là cỡi y phục ra là chữa thương được.
- Vậy bước kế tiếp là cái gì?
Triệu Mẫn nghi hoặc liếc mắt hắn, trong lòng đã có chút suy đoán không ổn.
Tống Thanh Thư hơi đỏ mặt, dù là hắn da mặt dầy, cũng không tiện ngay ở trước mặt nhiều như vậy người nói ra loại độc môn tuyệt kỹ này, hơn nữa trong lòng còn đang giữ lấy một Thánh Cô ma giáo, đành tiến đến bên tai Triệu Mẫn, nói nhỏ.
Rất nhanh sắc mặt tái xanh Triệu Mẫn cũng phải đỏ ửng, tức tối nhìn hắn:
- Ngươi đi chết đi.
- Tại hạ đã nói tuyệt đối quận chúa sẽ không đồng ý mà,
Tống Thanh Thư thở dài,
- Nếu không phải là bởi vì phương pháp này quá mức làm khó dễ, tại hạ cần gì phải xa xôi mang theo quận chúa đến đây để cầu Bình Nhất Chỉ.
Triệu Mẫn hai bầu vú chập trùng, hiển nhiên trong lòng cực không bình tĩnh, vừa tứ tức Tống Thanh Thư, vừa cảm thấy hắn tuy rằng ba hoa, một bộ dáng vẻ bất cần đời, nhưng cũng không phải là loại người dâm tà. Nhớ đến hắn tối hôm qua cự tuyệt Đường phu nhân đầu hoài tống bão, rồi dọc theo đường đi, hắn cũng không có nhắc đến cái loại phương pháp kia cứu mình...
Đương nhiên, trong lòng nàng dù không có chân chính tức giận Tống Thanh Thư, Triệu Mẫn cũng tuyệt đối không đồng ý loại phương pháp kia.
Nghe được Tống Thanh Thư có biện pháp trị
liệu Triệu Mẫn, Nhậm Doanh Doanh trong lòng cả kinh, nên khi Tống Thanh Thư tiến đến bên tai Triệu Mẫn, thì vội vểnh tai lên muốn thám thính đến tột cùng là biện pháp gì.
Nào ngờ Tống Thanh Thư lo lắng bí mật bị tiết lộ, tuy rằng tựa ở bên tai Triệu Mẫ, vẫn dùng truyền âm nhập mật, Nhậm Doanh Doanh làm gì nghe được, thấy Triệu Mẫn phản ứng giật mình như vậy, nàng càng lại thêm hiếu kỳ.
- Các ngươi thì thầm, bàn tính cái gì đây? Bây giờ có muốn đi giết Mộ Dung Phục hay không, thì nhanh lên quyết định, nếu không đến lúc hắn rời khỏi căn miếu đổ nát, có muốn tìm tung tích hắn thì không dễ như vậy.
Bình Nhất Chỉ không nhịn được lên tiếng.
- Được, ta đi giết.
Tống Thanh Thư trầm giọng nói,
- Có điều trong lúc tại hạ đi, Bình đại phu nhất định phải trị thương bằng hữu của tại hạ vì kéo dài không kịp, tại hạ cũng không muốn việc sau khi giết Mộ Dung Phục trở về, thì phát hiện nàng đã chết rồi.
- Không thành vấn đề, chỉ cần vào tay của lão phu, dù cho gần tới Quỷ Môn Quan, ta cũng có thể cứu quay trở về, có điều...
Bình Nhất Chỉ vuốt chòm râu dê, mắt nhỏ nheo lại phóng ra sắt bén,
- Nếu ngươi dùng thủ đoạn gì với lão phu, khà khà, lão phu cứu được nàng, tự nhiên cũng có thể dễ dàng thu hồi tính mạng của nàng.
Tống Thanh Thư cũng biết dựa vào bản lĩnh của Bình Nhất Chỉ, chữa khỏi cho Triệu Mẫn đồng thời ở trong cơ thể nàng gieo xuống một loại độc vật để ngừa vạn nhất, cũng không phải việc khó gì, có điều chuyện đến nước này, hắn cũng không cố được nhiều hơn, trước tiên cứ cứu mạng của Triệu Mẫn rồi tính sau.
- Được…
Tống Thanh Thư mặt trầm như nước, bàn tay để ở bên hông Triệu Mẫn nhẹ nhàng đẩy một cái, một tiếng thở nhẹ, nàng liền nhẹ nhàng bay đến bên người Bình Nhất Chỉ.
Tống Thanh Thư giơ tay nhấc chân rất là nhẹ nhàng, lại có phương pháp khống chế người cực kỳ tinh diệu, khiến cho một đám cao thủ kinh hãi, Bình Nhất Chỉ vừa vuốt râu dê, ánh mắt lại xa xăm, không biết lão đang đang suy nghĩ cái gì.
- Tại hạ gửi nàng ở lại chỗ này, nếu lúc tại hạ quay trở lại, nàng có bất cứ chuyện gì bất trắc, ta không những chỉ giết sạch các ngươi, ngay cả Nhật Nguyệt thần giáo một con chó một con gà cũng không tha.
Tống Thanh Thư điềm nhiên nói.
Giữa trường giáo chúng nhìn nhau, đã thấy khinh công của hắn cùng với thủ pháp vừa rồi, biết võ công của hắn cao siêu tận thế nào, nghe hắn uy hiếp, trên mặt tất cả đều tin là thật không có nghi ngờ gì cả..
Chỉ có Bình Nhất Chỉ mặt không hề cảm xúc, bình tĩnh nói:
- Ngươi chuyến này là đi giết người, Mộ Dung Phục cũng không phải là hạng người dễ dàng chịu chết, ngươi lại mang theo Thánh Cô ở bên người, bó tay bó chân trở thành gánh nặng của ngươi, với lại nếu không cẩn thận gây nên thương tổn trên thân thể nàng, thì bằng hữu của ngươi cũng không sống nổi. Tống công tử chi bằng để Thánh Cô lưu lại, ta lấy danh tiếng của mình trên giang hồ đảm bảo, chỉ cần ngươi mang về đầu Mộ Dung Phục, ta nhất định đem vị cô nương này hoàn hoàn chỉnh khỏe mạnh trả lại cho ngươi.
- Tống Thanh Thư, ngươi nếu như nghe theo lời của hắn, thì chúng ta chỉ có nước mặc cho người xâu xé.
Tống Thanh Thư chưa kịp trả lời, Triệu Mẫn đã cướp lời mở miệng trước. Nàng tuy rằng người đang ở trong hiểm cảnh, nhưng rõ ràng chỉ cần Tống Thanh Thư vẫn còn nắm bắt tính mạng Thánh Cô, thì sự an nguy có thể còn được bảo đảm, nàng lo lắng Tống Thanh Thư nhất thời hồ đồ, sẽ giao lại Nhậm Doanh Doanh cho bọn họ.
- Yên tâm, tại hạ không ngốc vậy đây,
Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, vẫn không chế Nhậm Doanh Doanh,
- Bình đại phu, bằng hữu của tại hạ cũng giống như tại hạ tính tình đa nghi, Thánh Cô có thể tạm thời không thể thả ra được.
Bình Nhất Chỉ thấy không ngoài dự đoán dáng vẻ, nhàn nhạt nói:
- Tống công tử phải cẩn thận, nếu trên người Thánh Cô có tổn thương gì, ta sẽ trả lại gấp mười lần trên người bằng hữ của ngươi.
- Bình Nhất Chỉ, nếu như may mắn ta không chết, ngày sau chắc chắn nơi này của người ta sẽ san thành bình địa.
Triệu Mẫn lạnh lùng nói.
Đối với Triệu Mẫn uy hiếp, Bình Nhất Chỉ quan tâm đến, cười nhạo nói:
- Xem cô nương làm ra dáng vẻ, nhưng cũng là kẻ ngốc. Uy hiếp lão phu là người chữa thương cho ngươi, không sợ ta nhỡ tay run lên, trên mặt người rạch trung đường dao sao?
Triệu Mẫn mày liễu dựng đứng, đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn Tống Thanh Thư nói:
- Nếu thấy việc không thể làm được, ngươi cứ quay trở về, cứ dùng cái biện pháp kia cứu ta là được rồi.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên, cười cổ quái:
- Không sợ tại hạ cố ý làm việc không thành, chỉ vì để dùng phương pháp kia sao?
- Ngươi tuy rằng rất đáng ghét, nhưng hiện tại có người so với ngươi còn chán ghét hơn nhiều lắm.
Triệu Mẫn từ tốn nói,
- Huống chi, ta biết ngươi không phải là loại người như vậy."
- Ai, đừng xem tại hạ tốt như thế chứ..
Tống Thanh Thư sờ mũi,
- Tại hạ đối với mình cũng không đủ tự tin như thế. Được rồi…để không phụ lòng lần này tín nhiệm, tại hạ sẽ mau quay trở lại.
Nói xong hắn nắm lấy bả vai Nhậm Doanh Doanh rất nhanh biến mất, hướng về phía căn miếu đổ nát chạy đi.
- Nha đầu, thương thế của người bây giờ, thiên hạ có thể cứu được sẽ không vượt qua ba người, Tống Thanh Thư có tài cán gì, mà hắn lại có biện pháp cứu chữa khỏi ngươi khỏi thương thế?
Thấy Tống Thanh Thư rời đi, Bình Nhất Chỉ không kiềm chế nổi hiếu kỳ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Triệu Mẫn hỏi.