Tống Thanh Thư hối hận, bây giờ võ công của hắn cao thâm, nên khó tránh khỏi trong lòng ỷ thế. Lúc trước ở Ngũ Độc giáo gặp Tứ Đại Ác Nhân, lúc đó Đông Phương Mộ Tuyết đang bị trọng thương, võ công của hắn cũng bị mất hết, do đó vô cùng cảnh giác, nên luôn phòng bị đối phương thả ra độc khí Bi Tô Thanh Phong.
Bây giờ võ công có thể bức ép đối phương sau, Tống Thanh Thư lại không cẩn thận như trước đây, đã quên Tứ Đại Ác Nhân còn có tuyệt chiêu Bi Tô Thanh Phong cái này.
Bi Tô Thanh Phong là một loại độc khí vô sắc vô thanh, là loại độc vật thu thập trên Đại Tuyết sơn của Tây Hạ chế luyện thành độc thủy, bình thường để ở trong bình, lúc sử dụng mở ra nắp bình, độc thủy hóa khí bốc lên, tựa như làn gió nhẹ phất thể nên gọi là “ Thanh Phong “, mặc cho người có cơ linh cỡ nào cũng không thể phát hiện, đợi đến lúc toàn thân bủn rủn, thì độc khí đã xâm nhập vào cơ thể, người trúng độc lệ rơi như mưa, nên có tên là "Bi", toàn thân không thể động đậy, xưng là "Tô".
Tống Thanh Thư tu luyện Hoan Hỉ chân khí tuy rằng có thể miễn dịch bất kỳ mê tình chi dược nào trên đời, nhưng đối với những loại độc dược khác thì bất lực, tuy rằng hắn có nội công hộ thể, các loại độc dược tầm thường cũng có thể bức ra, nhưng loại độc dược Bi Tô Thanh Phong này vốn là nhằm vào cao thủ nội công, cho nên không có cách nào dùng nội lực bức độc.
"Không biết Thập Hương Nhuyễn Cân Tan của Triệu Mẫn đối với mình có tác dụng như loại độc này hay không, "
Đến mức độ này, Tống Thanh Thư vẫn còn có tâm trí đoán mò,
"Nguyên là Đoàn Dự ăn được Mãng Cổ Chu Cáp cho nên bách độc bất xâm, còn Trương Vô Kỵ luyện được Cửu Dương Chân Kinh, vì lẽ đó miễn dịch bách độc, chỉ có mình là thảm, không có con cóc giống như Mãng Cổ Chu Cáp để ăn, vì thế nội công không chống đỡ được độc vật, chỉ là duy nhất không sợ các loại xuân dược mê tình cái gì đó, để mà lừa gạt các hiệp nữ chủ động đến nhờ cứu giúp mà thôi. Kỳ thực chính mình cũng không tính quá thảm, Đoàn Dự ăn Mãng Cổ Chu Cáp, cả thân đều là kịch độc, không biết lúc hắn giao hoan có thể đem chất độc truyền qua cho nữ nhân cũa mình làm cho họ bị trúng độc mà chết hay không? Có bách độc bất xâm, khiến cho cả đời không thể gần gủi nữ sắc, thì mình cũng không còn muốn sống.
"Còn Trương Vô Kỵ luyện Cửu Dương Thần Công, tuy rằng có thể miễn dịch độc dược, nhưng lại không có làm nữ nhân sung sướng bằng với Hoan Hỉ Thiện Pháp trong quá trình tu luyện, tình đi tính lại, làm người cũng không thể quá tham lam."
Đoàn Duyên Khánh thấy Tống Thanh Thư trên mặt mang tựa như cười cợt, trong lòng nghi ngờ, lẽ nào đối phương không có trúng độc? Nếu như hắn xuất chiêu bây giờ, sợ kết cục của Tứ Đại Ác Nhân thảm đạm a...
- Tống công tử quả nhiên phong thái ung dung, thân trúng kịch độc mà trên mặt lại còn mỉm cười như thế….
Tứ Đại Ác Nhân thấy Tống Thanh Thư bình thản không ngã chổng vó, nên cũng không ai dám tiến lên.
- Bi Tô Thanh Phong cũng không phải là độc dược chết người, nó chỉ khiến người cả người vô lực mà thôi, thuốc giải thì ở trên người các ngươi, tại hạ vì sao lại tuyệt vọng chứ?
Tống Thanh Thư cao giọng nói, một mặt là trấn an Miêu Nhân Phụng cùng phu thê Thạch Thanh, mặt khác là nhắc nhở Hồ phu nhân bên trong cẩn thận, đồng thời tìm kiếm cơ hội cướp đoạt thuốc giải từ trên người của Tứ Đại Ác Nhân.
Bên trong không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, xem ra Hồ phu nhân lĩnh hội được ý đồ của mình.
Nghe được Tống Thanh Thư nói, Tứ Đại Ác Nhân còn tưởng rằng hắn muốn ra tay đoạt thuốc giải, liền lui về sau một bước, đề phòng nhìn hắn.
Một lúc lâu qua đi, thấy Tống Thanh Thư cũng không có di động mảy may, Đoàn Duyên Khánh cười ha ha:
- Thì ra Tống công tử đã trúng độc, nếu không thì lấy võ công của các hạ, muốn cướp đoạt thuốc giải cũng không phải là việc khó gì.
- Đoạn tiên sinh không hổ là một đời kiêu hùng, nhìn vấn đề thấu triệt như vậy, Tống mỗ khâm phục.. khâm phục.
Tống Thanh Thư nụ cười nhạt nhòa.
Nghe hắn thừa nhận, Đoàn Duyên Khánh lại hoài nghi, vẫn không dám tiến lên trước.
Vân Trung Hạc đứng một bên nham nhở cười nói:
- Lão đại, muốn thử tiểu tử này có trúng độc hay không, cũng rất đơn giản.
Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, Mẫn Nhu đang kinh
hoàng ngã nằm trên mặt đất, Đoàn Duyên Khánh trong lòng suy nghĩ: “ Theo tính tình của Tống Thanh Thư, nếu như không trúng độc, thì sẽ không bỏ mặc cho lão tứ khinh bạc nữ nhân xinh đẹp này mà không ra tay cứu giúp, để lão tứ thử xem cũng được, lão tứ khinh công cực nhanh, nếu đụng chuyện chạy trốn cũng không phải là việc khó gì, còn như nếu lỡ chết ở trong tay Tống Thanh Thư, cũng đỡ phải tự mình mạo hiểm…”
Thật ra Đoàn Duyên Khánh cũng biết, Tống Thanh Thư quá nửa là đã trúng độc, chẳng qua là kiêng kỵ Tống Thanh Thư võ công cao cường, sợ hắn chưa hề hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, chỉ là chờ đợi mình tới gần, tập trung sức lực còn lại đánh một đòn trí mạng, cho nên mới vẫn không dám lên trước. Vân Trung Hạc lại tham lam nữ sắc muốn đi thử một hồi, Đoàn Duyên Khánh đang cầu mà không được.
Thấy Đoàn Duyên Khánh khẽ vuốt cằm, Vân Trung Hạc liền hướng về phía Mẫn Nhu tới gần:
- Phu nhân, xem ra ngày hôm nay phu nhân vẫn chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ta, yên tâm, đợi lát ta sẽ thương yêu phu nhân thật tốt.
- Đồ vô liêm sỉ…ngươi dám…!
Thạch Thanh trợn mắt nhìn, hắn xưa nay một đời chính khí, bây giờ trúng độc trong người, vẫn còn có uy thế.
Vân Trung Hạc bị doạ nên bước chân hơi chậm lại, nhưng rồi rất nhanh phản ứng lại, thẹn quá thành giận:
- Ta có cái gì mà không dám? Vân Trung Hạc đời này chơi đùa nữ nhân không ít, có điều hành động làm ở trước mặt trượng phu của người, vẫn là đầu tiên đây, ngẫm lại hứng thú a. Thạch đại hiệp, ngày hôm nay sẽ để ngươi mở mang tầm mắt một phen, nhìn xem thủ đoạn của, làm sao đem phu nhân làm cho sung sướng thay nhau nổi lên…
Thấy hắn từng bước tới gần, Mẫn Nhu cả người run rẩy không ngớt, tuyệt vọng nhìn trượng phu:
- Sư ca!
Thạch Thanh miệng nghiến răng sắp nát, cũng không biết từ đâu sinh ra khí lực, đột nhiên nhảy lên dùng một chưởng hướng về trên đầu Vân Trung Hạc vỗ tới. Có điều hắn đã dùng hết sức lực toàn thân, xuất chưởng cực kỳ yếu ớt, không hề uy lực gì để mà nói.
Vân Trung Hạc một cước liền đá Thạch Thanh văng trở lại, nhìn Thạch Thanh nằm trên mặt đất miệng phun máu tươi, nói rằng:
- Nếu không vì muốn để cho các hạ thưởng thức lúc phu nhân nằm dưới thân ta sung sướng như thế nào, một cước vừa rồi đã đưa ngươi đi gặp Diêm vương rồi.
Trong lòng Vân Trung Hạc chợt thấy hiếu kỳ, không biết có trượng phu ở một bên quan sát, lát nữa thân thể của Mẫn Nhu sẽ phản ứng như thế nào
- Phụ thân… lão già kia là tên đại bại hoại, phụ thân mau đi cứu a di xinh đẹp đẽ kia đi..
Miêu Nhược Lan không biết phụ thân mình cũng trúng độc, nhìn thấy hành động Vân Trung Hạc, liền căm phẫn sục sôi.
Miêu Nhân Phụng sắc mặt giận dữ, hừ nói:
- Vân Trung Hạc, sư môn Hắc Bạch Song Kiếm là Thượng Thanh Quan, bên trong cao thủ lớp lớp, đồng thời cùng phái Võ Đang có rất nhiều mối quan hệ, các hạ hôm nay nếu xâm phạm đến Thạch phu nhân, ngày sau chắc chắn là Tứ Đại Ác Nhân các người sẽ bị phái Võ Đang cùng Thượng Thanh Quan truy sát đến tận chân trời góc biển.
- Khà khà, Thượng Thanh Quan thì Tứ Đại Ác Nhân không sợ, còn phái Võ Đang hả? Trương Tam Phong lão tạp mao đó đúng là võ công thần sầu, có điều lão tử ở Tây Hạ cách xa, cũng ngoài tầm tay với của bọn họ, ha ha ha….
Vân Trung Hạc phách lối cười,
- Đúng ra thì Miêu đại hiệp nên tự mình lo lắng mới đúng, Hắc Bạch Song Kiếm còn có phái Võ Đang và Thượng Thanh Quan làm chỗ dựa, còn Miêu đại hiệp chỉ có một thân một mình, thì ai sẽ báo thù cho ngươi? Lệnh thiên kim tiểu mỹ nhân này, đợi lát nữa ta cũng sẽ không có bỏ qua…
- Này, lão tứ…sao bại hoại như thế? Một tiểu cô nương mà ngươi cũng không buông tha à, ngươi có phải là người hay không vậy?
Nam Hải Ngạc Thần có chút bất mãn.
Đoàn Duyên Khánh lại nhìn chằm chằm không chớp mắt xem Tống Thanh Thư ứng đối ra sao.