Hồ phu nhân vẫn phòng bị có người gây bất lợi với Tống Thanh Thư, vừa thấy thế cây Thiết Tiên run lên, roi dài liền đánh bạt ám khí của Diệp nhị nương đáng tập kích rơi xuống, hóa ra là một vòng tay bằng bạc của hài nhi.
Có điều vì thế mà bị phân tâm, sơ hở trong chiêu thức của Hồ phu nhân liền lộ ra, Đoàn Duyên Khánh nhìn thấy khe hở liền dùng Nhất Dương chỉ phóng trung trên vai Hồ phu nhân.
Hồ phu nhân hét to một tiếng, vội vàng lùi tới bên người Tống Thanh Thư, nàng cảm thấy nửa người tê rần, bất định té ngã vào trong lòng Tống Thanh Thư.
Hồ phu nhân vừa rồi biểu hiện ra tiên pháp tinh diệu, khinh công trác tuyệt, Diệp nhị nương lo lắng xảy ra bất ngờ, liền thừa thắng xông lên, lập tức điểm lấy các đại huyệt của Hồ phu nhân.
- Diệp nhị nương, có muốn biết nhi tử của mình bị cướp đi hiện giờ ở nơi nào không?
Tống Thanh Thư thừa dịp lúc nàng tới gần, nhanh chóng thấp giọng nói.
Diệp nhị nương trong mắt lóe lên ngạc nhiên, nhưng không có biểu hiện ra, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, liền lui qua một bên.
Vân Trung Hạc mặt mày hớn hở,
- Haha… ngày hôm nay Vân Trung Hạc ta thật đúng là vô cùng có diễm phúc."
Nhìn Hồ phu nhân ngã vào trong lòng Tống Thanh Thư, Vân Trung Hạc trong mắt sát khí hiện qua,
- Trước tiên phải giải quyết tên tiểu tử này rồi tính sau.
Mấy lần suýt chút nữa chết vào trong tay của Tống Thanh Thư, còn bị hắn bắt phát độc thề, Vân Trung Hạc đối với hắn có thể nói là hận thấu xương tủy, bây giờ có cơ hội, đương nhiên không chút khách sáo
- Keng keng..!
Binh khí tương giao, ánh lửa văng tung toé.
Vân Trung Hạc kinh ngạc nhìn Diệp nhị nương:
- Nhị tỷ, làm gì mà ngăn ta giết hắn? Đừng nói là nhìn trúng tên tiểu bạch kiểm này chứ? Trước giờ không nghe nói nhị tỷ yêu thích nam nhân a..
Diệp nhị nương hơi đỏ mặt, nổi giận mắng:
- Cút đi.. ta chẳng qua là thấy từ từ hãy xử trí hắn, lão đại còn chưa lên tiếng, ngươi gấp làm gì?
Nhạc lão tam ở một bên thêm mắm dặm muối nói rằng:
- Không sai, ngay cả lão đại cũng không để vào mắt, có phải là muốn làm lão đại không hả?
Hai người xưa nay không hợp nhau, Vân Trung Hạc hầm hầm lườm Nhạc lão tam một cái, vội vàng hướng đến Đoàn Duyên Khánh giải thích:
- Lão đại, ta tuyệt không ý đó, xử trí như người này thế nào, mong rằng lão đại chỉ bảo cho biết.
Đoàn Duyên Khánh hơi gật gù, chống thiết trượng đi tới trước mặt Tống Thanh Thư:
- Tống công tử, có lẽ không nghĩ tới mình sẽ có ngày rơi vào tình thế như vậy chứ?
Tống Thanh Thư nhàn nhạt thở dài:
- Ta thật ra còn nghĩ rằng ngày nào đó có thể sẽ chết vào tay của Thiết Mộc Chân hoặc là Trương Vô Kỵ, nào nghĩ đến hôm nay lại nằm trong tay bọn đạo chích tiểu nhân..
Đoàn Duyên Khánh mặt chuyển qua sắc xanh, lạnh giọng nói:
- Nể tình ngày xưa ngươi và ta cũng xem như là có giao tình, trước khi lâm chung, ngươi có tâm nguyện gì làm chưa xong, nói nghe qua, nếu lão phu cao hứng, nói không chắc sẽ đáp ứng giùm cho ngươi.
Nói xong lão nhìn Hồ phu nhân.
Đoàn Duyên Khánh ý tứ rất rõ ràng, nếu như Tống Thanh Thư nói lão chừa cho Hồ phu nhân một con đường, lão dù sao cũng khâm phục Tống Thanh Thư xem như là một anh hùng, sẽ không để cho Vân Trung Hạc ô nhục người đàn bà của hắn.
- Lão đại, nữ nhân này...
Vân Trung Hạc thấy vậy, liền vội vàng kêu lên.
- Im miệng….
Đoàn Duyên Khánh trong mắt lóe lên, Vân Trung Hạc câm như hến.
Tống Thanh Thư cười cợt, trên mặt cũng không có chút hoảng sợ:
- Hay là Đoạn tiên sinh trước hết nghe tại hạ nói một câu, có thể sẽ không còn có ý muốn giết tại hạ…
Đoàn Duyên Khánh không quan tâm lắm:
- Cứ nói nghe một chút, có điều mặc dù Tông công tử vô cùng dẻo miệng, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Vậy cũng chưa chắc,
Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, đọc lên một bài, thơ không phải là thơ, vần không phải là vần, nhưng Đoàn Duyên Khánh hoàn toàn biến sắc,
" Thiên long tự ngoại
bồ đề thụ hạ,
khiếu hoa lạp tháp,
quan âm trường phát."
Trong phòng mọi người nghe qua như rơi vào trong sương mù, chỉ có Đoàn Duyên Khánh nghe mới có thể hiểu, ánh mắt dịu lại nhu tình hồi tưởng, đột nhiên chuyển thành tàn nhẫn, trừng mắt với Tống Thanh Thư hỏi:
- Ngươi biết tung tích của nàng?
- Tại hạ không những biết tung tích của Quan Âm nương nương, mà còn biết nàng sau đó sinh một nhi tử.
Tống Thanh Thư từ tốn nói.
Trong phòng mọi người nghe đến đó đều thấy kỳ lạ,
không hiểu hai người có chuyện gì bí hiểm, Quan Âm nương nương tại sao lại có nhi tử?
- Nhi tử…. nhi tử?
Đoàn Duyên Khánh suýt chút nữa không đứng vững được, ngôi vị hoàng đế của lão bị đoạt, sinh sống ở nơi bên trong bóng tối đầm lầy, cũng may lúc trước ở ngoài Thiên Long tự, được vị Quan Âm nương nương bố thí thân thể cho, bây giờ nghe được chính mình rất khả năng còn có nhi tử, trong lòng nhất thời đủ mùi vị hỉ nộ ái ố lẫn lộn, vừa mừng rỡ lại vừa mờ mịt.
- Lão đại…..lão đại?
Còn lại ba đại ác nhân thấy Đoàn Duyên Khánh đột nhiên ở tại nơi đó ngẫn ngơ xuất thần, liền vội vàng kêu lên.
Đoàn Duyên Khánh giật mình tỉnh lại, nhìn Tống Thanh Thư:
- Bọn họ đang ở nơi nào?
Tống Thanh Thư lắc đầu:
- Bây giờ tại hạ nói cho Đoàn tiên sinh biết, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Đoàn Duyên Khánh biết được Tống Thanh Thư định dùng bí mật này cùng mình làm giao dịch, sắc mặt âm tình bất định, hiển nhiên trong lòng đang tính toán, một mặt vừa muốn biết vị tiên phi kia là nhân vật như thế nào, tung tích đang ở đâu? Một mặt lại e ngại võ công Tống Thanh Thư, lần này đã đắc tội với hắn, sau này nếu hắn phục hồi như cũ, thì Từ Đại Ác nhân nào có đường sống.
Diệp nhị nương do dự một hồi, đột nhiên tiến lên nói:
- Lão đại, chúng ta cùng Tống công tử xưa nay cũng không có thù hận, chuyện hắn thích khách Khang Hi qua đi, bây giờ ở trong chốn võ lâm danh tiếng cực cao, chúng ta hà tất làm chuyện buôn bán không có lời này?
Nguyên là Diệp nhị nương nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tống Thanh Thư, hắn biết được tăm tích nhi tử mất tích ngày xưa của mình, vì thế nàng lo lắng Đoàn Duyên Khánh giết chết hắn, thì mình có thể cả đời cũng không tìm tới nhi tử, còn chuyện Tống Thanh Thư sau này có phục hồi võ công như cũ có tìm đến bọn họ thì tính sau, sức mạnh của tình mẫu tử thì những chuyện khác đã không còn đáng nhắc tới.
- Này Nhị nương.… chuyện này không giống tính tình của ngươi a, chẳng lẽ đúng như tứ đệ nói, ngươi coi trọng tên mặt trắng nhỏ này?
Nam Hải Ngạc Thần thì thẳng ruột ngựa, nghĩ gì nói đó.
- Đúng vậy lão đại… nếu buông tha tên tiểu tử này, võ công của hắn cao như thế, ngày sau không chừng chúng ta sẽ chết thê thảm a.
Vân Trung Hạc cũng kinh hoảng, trong Tứ Đại Ác Nhân, thì hắn là kẻ đắc tội với Tống Thanh Thư sâu nhất, vì thế nào dám để Tống Thanh Thư chạy trốn.
Đoàn Duyên Khánh do dự một lúc lâu, rốt cục quyết đoán, cười lạnh nói:
- Tống công tử, võ công của ngươi quá cao, lão phu cũng không dám thả hổ về rừng lưu lại hậu hoạn, còn vị Quan Âm nương nương kia, nếu biết chuyện năm xưa là thật chứ không phải nằm mơ, lão phu sẽ có biện pháp tra ra được nàng là ai, nên không cần đến các hạ nhọc lòng, nể tình trước khi Tống công tử nói cho lão phu tin tức này, trước khi ngươi lâm chung, lão phu sẽ giết vị phu nhân này chôn cùng với Tống công tử, bảo đảm thân thể nàng sẽ không bị ô nhục.
- Vậy thì phải cám ơn các hạ.
Việc đã đến nước này, Tống Thanh Thư không muốn nói thêm gì, quay đầu lại nhìn Hồ phu nhân, thấy nàng cũng nhu tình mật ý nhìn mình, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Đoàn Duyên Khánh giơ lên thiết trượng, chỉa vào trước ngực Tống Thanh Thư:
- Các hạ còn có di ngôn gì thì nói…
- Làm phiền Đoàn tiên sinh truyền khẩu tín đến phái Nga Mi, nói cho chưởng môn biết, đừng có vì tại hạ mà tuẫn tình.
Tống Thanh Thư cười hì hì nói.
- Phi…..ai sẽ vì ngươi mà tuẫn tình…..
Ngoài cửa lập tức truyền đến một giọng nói lanh lảnh.