-À..thì ra là Mộc tiểu vương gia,
Tống Thanh Thư chắp tay đáp lễ,
-Tại hạ so với nỗ lực Phản Thanh Phục Minh của Mộc Vương Phủ nhiều năm qua, về điểm này thực sự không đáng giá nhắc tới.
-Ai…Tống huynh thân ở Thanh Đình có địa vị cao, lại không lưu luyến vinh hoa phú quý, điểm ấy tại hạ rất bội phục,
Mộc Kiếm Thanh đột nhiên vẻ mặt vẻ áy náy,
-Nói ra thật xấu hổ, trước đây hiểu lầm các hạ vẽ đường cho hươu chạy, sau lưng còn chửi bới Tống huynh.
-Nếu có thể giết được Khang Hi, hi sinh một chút vinh hoa phú quý thì há là cái gì, chỉ đáng tiếc lại thất bại trong gang tấc...
Tống Thanh Thư nói như vẻ tiếc hận.
Mộc Kiếm Thanh trấn an vài câu, chợt nghĩ đến lời Tống Thanh Thư nói mới rồi, vội hỏi:
-Chẳng lẽ Tống huynh ám sát Khang Hi cũng là vì Phục Minh?
Tống Thanh Thư nghĩ thầm: “ Đối với việc Phục Minh đương nhiên là ta không có hứng thú, bất quá lúc này chuyện Phản Thanh Phục Minh vẫn còn có tác dụng hiệu triệu, cho nên ta cũng không cần thiết lộ ra ý định chân thực của mình..”
-Cũng là trước đây tại hạ có duyên phận với công chúa Trường Bình.
Tống Thanh Thư cố tình hạ giọng, nói một câu muốn nghĩ sao cũng được, không thừa nhận bản thân là vì Phản Thanh Phục Minh, nhưng cũng không phủ nhận, cứ để cho tự Mộc Kiếm Thanh lý giải.
- Công chúa Trường Bình?
Mộc Kiếm Thanh trong mắt toát ra kinh dị, trong lòng hắn hiểu ra, ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Tống Thanh Thư, nếu nói như vậy Tống Thanh Thư chẳng phải là phò mã của hoàng đế Sùng Trinh Đế?
Mộc Kiếm Thanh nhất thời lại cung kính vài phần.
Nghĩ đến sau này trong chuyện Phản Thanh Phục Minh có thêm được một cao thủ như hắn, Mộc Kiếm Thanh mừng rỡ, nhiều năm qua Phản Thanh Phục Minh không hề tiến được một bước, đừng nói là những người khác trong Mộc Vương Phủ, ngay cả hắn cũng đã gần mất đi lòng tin.
-Được rồi…không biết A Cửu công chúa hiện nay đang ở nơi nào?"
- Đoạn thời gian trước công chúa đã đến Tây Vực…
Tống Thanh Thư nghĩ thầm dựa vào tấm da hổ A Cửu, sau này hy vọng A Cửu không đến mức trách tội, dù sao cũng là đang trấn an bộ hạ ngày trước của phụ thân nàng.
Bởi vì có việc Tống Thanh Thư ám sát Khang Hi, nên Mộc Kiếm Thanh cho rằng là người trong đồng đạo, hôm nay lại nghe thêm về mối quan hệ với Trường Bình Công Chúa, Mộc Kiếm Thanh vô ý thức liền xem hắn trở thành người một nhà..
-Tống huynh, hai vị này là…?
Ánh mắt Mộc Kiếm Thanh chuyển qua trên người Hồ phu nhân, Mộc Kiếm Thanh trong lòng cả kinh:
“Một thiếu phụ tuyệt đẹp, không biết có phải là thê tử Tống Thanh Thư không? Lại còn có một tiểu cô nương xinh xắn, chẳng lẽ là nữ nhi của hai người? Vậy còn Cửu công chúa thì sẽ như thế nào?
Tống Thanh Thư liền giới thiệu:
-Vị này chính là Hồ phu nhân của Liêu Đông Đại Hiệp Hồ Nhất Đao, còn tiểu cô nương này là nhi nữ của Kim Diện Phật Miêu Nhân Phượng.
-Hồ Nhất Đao, Miêu Nhân Phượng?
Mộc Kiếm Thanh sắc mặt liền khó coi.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên, chợt nhớ ra, thầm kêu không xong, vốn là hắn nghĩ đến, cho dù là Hồ Nhất Đao hay là Miêu Nhân Phượng, trên chốn giang hồ cũng là nổi danh nhân sĩ phản Thanh, thì người của Mộc Vương Phủ đối với thân nhân của bọn họ phải có vài phần kính trọng.
Nhưng khi nhìn thấy sắc thái của Mộc Kiếm Thanh biểu lộ, Tống Thanh Thư mới nhớ tới, tiền nhân của Hồ Nhất Đao và Miêu Nhân Phượng đều là người của Sấm Vương Lý Tự Thành, mà Sùng Trinh thì đúng là bị Lý Tự Thành bức tử.
Tống Thanh Thư hắng nhẹ một tiếng, liền vội nói:
-Hiện nay thực lực Mãn Thanh chói sáng như mặt trời giữa trưa, chúng ta chỉ có thể liên kết toàn bộ lực lượng thì mới có cơ hội thủ thắng.
Mộc Kiếm Thanh rất nhanh liền hiểu ý tứ trong đó, nghĩ thấy lời lẽ cũng chí lý, ánh mắt phức tạp nhìn Tống Thanh Thư:
-Tống huynh quả nhiên ý nghĩ thâm sâu, nếu như năm xưa chúng ta hiểu được đạo lý này, cũng không đến mức quá dễ dàng như vậy đem hơn nữa giang san Đại Minh chắp tay đưa cho Thát Tử.
-Hiện tại nếu nhìn thấy ra thì cũng không muộn.
Tống Thanh Thư mỉm cười.
-Đa tạ Tống huynh chỉ điểm,
Mộc Kiếm Thanh gật đầu, liền gọi người Mộc Vương Phủ đến gần,
-Ta giới thiệu với mọi người một chút, vị này là Tống công tử đang nổi danh khắp thiên hạ, đồng thời cùng với Cửu công chúa... là bằng hữu, cho nên chúng ta hãy xem như là người một nhà.
Người của Mộc Vương Phủ ồ lên, thì thầm xì xào bàn tán, Mộc Kiếm Bình lo âu liếc mắt nhìn Phương Di, chỉ thấy sắc mặt Phương Di có chút trắng bệch.
Phương Di trong lòng thở dài: “ Cũng đúng… chỉ Cửu công chúa cao quý như vậy mới là nữ nhân xứng đôi với hắn…”
Mộc Kiếm Thanh lại lần lượt giới thiệu:
-Đây là xá muội Mộc Kiếm Bình.
Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn nàng, mỉm cười:
-Tiểu quận chúa khỏe chứ?
Thấy hắn thi lễ ân cần thăm hỏi, Mộc Kiếm Bình sắc mặt đỏ lên, chân tay có chút luống cuống nói:
-Tống... Tống đại ca tương lai là phò... phò mã gia, tiểu muội phải hành lễ mới đúng.
Tống Thanh Thư sửng sốt, ngược lại cũng không giải thích thêm..
Mộc Kiếm Thanh tiếp theo giới thiệu mọi người trong phủ:
-Vị này chính là Thiết Bối Thương Long Liễu Đại Hồng Liễu sư phụ, vị này chính là Diêu Đầu Sư Tử Ngô Lập Thân Ngô sư phụ, vị này..v..v… vị này…v..v…
Mộc Kiếm Thanh lại tiếp tục giới thiệu:
-Vị này chính là Phương Di…"
Tống Thanh Thư cũng hàn huyên vài câu, lúc nghe nhắc đến Phương cười khổ nói:
-Mộc huynh, tại hạ có nhận thức
Phương cô nương.
-A?
Mộc Kiếm Thanh kinh ngạc.
Tống Thanh Thư chưa kịp nói chuyện, thì Phương Di giải thích:
-Hồi bẩm tiểu vương gia, lúc thuộc hạ đến kinh thành, nhiều lần được Tống công tử xuất thủ tương trợ.
Thấy Phương Di không đề cập tới quan hệ của hai người, Tống Thanh Thư ngây ngẩn cả người, hắn đang đau đầu vì chưa biết giải thích thế nào đây.
Đây là chỗ cao minh Phương Di, nàng hiển nhiên cũng hiểu rằng lúc này nói ra quan hệ hai người, chỉ làm cho Tống Thanh Thư khó xử, lại không có một tác dụng nào cả.
Phương Di tuy rằng là xinh đẹp, nhưng so với Hồ phu nhân thì nàng cũng phải thừa nhận bản thân kém một vài phần, huống chi bên cạnh hắn còn có một Trường Bình Công Chúa thân phận tôn quý... Phương Di hiểu rằng mình không đủ tư cách để cạnh tranh với các nàng kia.
Nhìn Phương Di nói năng thận trọng, Tống Thanh Thư lập tức hạ quyết tâm, nếu đã cùng nàng chung giường, thì không thể làm cái việc bội tình bạc nghĩa, ngày sau sẽ sắp xếp cho nàng ổn thỏa một kết cục tốt.
Mộc Kiếm Thanh hiển nhiên đối với chuyện nhạy cảm này thì không phát hiện được nhãn quang giữa hai người tiếp xúc, rất nhanh lại mở miệng dò hỏi:
-Tống huynh lần này cũng tới tham gia Kim Xà đại hội hay sao?
-Không sai, lần này đại binh Mãn Thanh tiếp cận, có người mời tại hạ đến tương trợ.
Hai người tuy rằng trò chuyện với nhau thật thoải mái, nhưng Tống Thanh Thư không ngu ngốc tùy tiện đem mối quan hệ của mình và Hạ Thanh Thanh thẳng thắn cho người ngoài biết được.
-Lần này Mộc Vương Phủ đến đây cũng vì anh hùng thiếp của Kim Xà doanh.
Mộc Kiếm Thanh cũng cho rằng đối phương giống như mình, đến là vì anh hùng thiếp,
- Kim Xà doanh cũng là lực lượng phản Thanh, cho nên Mộc Vương Phủ cũng không muốn đừng nhìn bọn họ bị quân Mãn Thanh tiêu diệt, về phần nhập chủ Kim Xà doanh, Mộc Vương Phủ cũng tự mình hiểu lấy, cho tới không có cái ý niệm này, bất quá lần này gặp được Tống huynh, thì nghĩ đây cũng là một cơ hội.
-Cơ hội gì?
Tống Thanh Thư bất động thanh sắc hỏi.
Mộc Kiếm Thanh hưng phấn mà nói:
-Nếu là Tống huynh lên làm tân nhậm Kim Xà Vương, dẫn dắt Kim Xà doanh, chúng ta sẽ liên hợp với Thiên Địa Hội, Hồng Hoa Hội, thì đại nghiệp phản Thanh sắp tới sẽ thành công.
-Mộc huynh đánh giá quá đánh giá cao tại hạ ah.
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
Mộc Kiếm Thanh chính sắc nói:
-Lấy võ công Tống huynh cùng với danh tiếng, nhập chủ Kim Xà doanh cũng không phải không có khả năng. Mộc Vương Phủ tuy rằng không nhiều bản lĩnh lắm, nhưng ở trên giang hồ cũng hơi có bạc danh, chắc chắn sẽ giúp Tống huynh một tay.
Tống Thanh Thư nghĩ lần này chỉ dựa vào võ công để mà nhập chủ Kim Xà doanh cũng không hiện thực, còn phải cần thêm nhiều lực lượng cùng ủng hộ, hắn vốn chính là đang tính mượn hơi Mộc Vương Phủ, nhưng không ngờ Mộc Kiếm Thanh lại chủ động đề nghị, đương nhiên là cầu còn không được.
Hai người ăn nhịp với nhau, tìm đến một nơi yên lặng nói chuyện với nhau thật lâu mới vừa rồi tách biệt.
Mộc Kiếm Thanh ôm quyền nói:
-Tống huynh, chúng ta còn phải xử lý hậu sự Bạch đại ca, không cùng chung đường với các người được, hẹn trong đại hội Kim Xà gặp lại.
-Đã như vậy, gặp lại sau.
Dọc theo đường đi trì hoãn không ít thời gian, Tống Thanh Thư biết là Hạ Thanh Thanh đang sốt ruột chờ.
Thấy Tống Thanh Thư ôm Miêu Nhược Lan, cùng Hồ phu nhân chuẩn từ từ rời đi, Phương Di mấy lần há mồm định nói, một bộ muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không có nói nên lời.
-Yên tâm đi, tại hạ sẽ không phụ Phương phu nhân đâu.
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc, Phương Di biết đây là Tống Thanh Thư đang dùng Truyền Âm Nhập Mật nói với mình, nước mắt liền ức chế không được chảy ra.
-Sư tỷ, đừng buồn nữa…
Thấy Phương Di yên lặng khóc, Mộc Kiếm Bình lặng lẽ nắm tay áo nàng, an ủi,
-Lần sau gặp được hắn, dù cho ca ca trách cứ, muội sẽ giúp sư tỷ chất vấn hắn.