Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Lễ Vật Của Triệu Mẫn.


trước sau

Chu Chỉ Nhược giận dữ, bàn tay run lên, một ánh xanh đen của cây trường tiên liền từ tay áo trong phóng ra hướng đến Quách Phù đánh tới, Hoàng Dung thất kinh, không nghĩ tới Chu Chỉ Nhược lại đột nhiên động thủ, liền sử xuất Đả Cẩu Bổng Pháp cản lại trường tiên.

Nhưng Chu Chỉ Nhược đã có tính trước, cây trường tiên liền ngoặt qua tránh khỏi cây Đả Cẩu Bổng chặn lại, đầu ngọn roi phớt qua trên búi tóc Quách Phù, cây trâm Châu Hoa cài đầu bị đánh trúng nát bấy.

Chu Chỉ Nhược trong phút chốc thu cây trường tiên về , ngạo nghễ nói:

-Võ công phái Nga Mi nhiều như sao trên trời, lại há ham võ học phái khác, cô nương đừng có yêu ngôn mị hoặc…

Quách Phù sợ mặt trắng bệch, lúc này ngây người, không biết làm sao đáp lại.

Hoàng Dung thấy Chu Chỉ Nhược xuất thủ công kích nữ nhi mình, vốn giận tím mặt, nàng không sợ cùng phái Nga Mi trở mặt, cũng phải cùng với Chu Chỉ Nhược sống chết một phen, nhưng thấy Chu Chỉ Nhược xuất thủ có chừng mực, cũng không có chân chính chạm tới thân thể Quách Phù, nên lửa giận cũng giảm đi vài phần.

Quách Phù đã phục hồi tinh thần lại, đang muốn mắng to, thì lại có một giọng nói trong trẻo như tiên âm vang lên.

-Nơi này đã xảy ra chuyện gì, mà lại náo nhiệt như thế?

Mọi người quay đầu nhìn lại, thì thấy một cô nương xinh đẹp vô song đang cười khanh khách nhìn qua bên này, đi theo là đám hủ hạ rã ra ở chung quanh canh phòng cẩn mật.

Hoàng Dung nhận ra một người trong đó là Kim Luân Pháp Vương, âm thầm chắt lưỡi, yêu nữ này thật là có điệu bộ lớn, ngay cả Kim Luân Pháp Vương cao thủ như vậy mà cũng ngoan ngoãn theo ở sau lưng nàng.

-Thì ra là quận chúa nương nương giá lâm, chẳng lẽ Mông Cổ cũng phái hảo thủ đến đây tham gia Kim Xà đại hội sao?

Tại thành Tương Dương cùng Mông Cổ giao đấu nhiều năm, Hoàng Dung đối với Mông Cổ thì không có cảm tình gì, vừa mở miệng liền mang theo mùi thuốc súng.

Chung quanh võ lâm nhân sĩ xì xào bàn tán, Kim Xà doanh vẫn là phản đối dị tộc, nếu để cho người Mông Cổ ủng hộ cao thủ của bọn họ đoạt lấy làm Kim Xà Vương, thì mặt mũi võ lâm Trung Nguyên xem như là ném đi..

Triệu Mẫn không chút hoang mang, cười tủm tỉm hỏi ngược lại:

-Quách phu nhân cũng không phải là đồng dạng tới đây tham gia cái đại hội này sao, chẳng lẽ trong mười sáu người người được đề cử có người do Quách phu nhân ủng hộ?

-Đương nhiên là có,

Hoàng Dung hé miệng cười, thoại phong nhất chuyển tiếp tục nói,

-Chỉ cần người này có thể khu trừ quân Thát Đát, bất kể là có thắng được hay không ta đều ủng hộ.

Hoàng Dung vừa dứt lời, đám võ lâm nhân sĩ liền trầm trồ khen ngợi,

-Thát Đát hãy cút khỏi Trung Nguyên. ..

-Giết sạch quân Thát Đát ….

Những lời này khiến cho Tiêu Phong đứng ở bên người Hoàng Dung ngượng ngùng, vì thân phận của hắn là người Khiết Đan, trong mắt của người Hán thì cũng là loại người Thát Đát.

-Quách phu nhân quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng.

Triệu Mẫn cũng không hề tức giận, nàng cũng không có hứng thú cùng Hoàng Dung đấu với miệng lưỡi lợi hại kia.

-Yêu nữ kia, trả lại mạng của Không Tính sư đệ cho ta!

Đột nhiên một tiếng quát to vang lên, một đại hòa thượng kim quang sáng lòa lăng không hướng trên người Triệu Mẫn đánh tới.

Tống Thanh Thư nhận được người ra tay chính là Thiếu Lâm Thập Tam Tuyệt Kỹ thần tăng Huyền Trừng, nhớ tới lần trước Triệu Mẫn bị thương khi lão hòa thượng này dùng Đại Kim Cương Chưởng đánh trúng, Tống Thanh Thư liền đứng lên muốn đở đòn cho nàng.

Đột nhiên Tống Thanh Thư ánh mắt chút ngưng lại, hắn chú ý tới bàn tay Triệu Mẫn để tại sau lưng mình đang bí mật ra dấu, ý bảo không cần khinh cử vọng động.

Tống Thanh Thư trong nháy mắt hiểu được, chính hắn cũng chưa muốn bại lộ mối quan hệ cùng với nàng cũng không tệ.

Triệu Mẫn định liệu trước cũng là có nguyên nhân, lần trước thất thủ bị bắt là bởi vì Tống Thanh Thư chặn ngang, hôm nay có Kim Luân Pháp Vương, Bách Tổn Đạo Nhân, Kim Cương môn chủ là ba cao thủ cấp tông sư bao quanh ở bên, còn có Huyền Minh Nhị Lão, đám người Bát Hùng Thần Tiễn đi theo, Huyền Trừng dám đơn thân xông trận, Triệu Mẫn thậm chí có thể nắm chặt để cho Huyền Trừng nuốt hận tại chỗ với cửu tinh sát thần của mình.

Huyền Trừng thế như chẻ tre công phá đến đám thủ hạ của Triệu Mẫn, Thần Tiễn Bát Hùng bắn tên chằng chịt nhanh chớp đến trên người của lão hòa thượng, nhưng chỉ lưu lại những lằn sướt qua ở ngoài da, ngoài ra không có gì ngăn cản được Huyền Trừng.

-Kim Cương Bất Hoại thần công?

Kim Cương môn chủ thấy cái mình thích liền muốn thử, quanh thân vận khởi Kim Cương Bất Hoại thần công cũng biến thành màu vàng óng ánh tiếp chiêu

Quyền tới chỉ lui, trong chớp mắt hai người liền giao thủ hơn mười chiêu, Huyền Trừng lúc dùng Đại Kim Cương Quyền, lúc dùng Vô Tương Kiếp Chỉ, một hồi lại hóa thành Bàn Nhược Chưởng, Kim Cương môn chủ tuy thấm nhuần Đại Lực Kim Cương Chỉ đã mấy chục năm, nhưng cũng có chút ăn không tiêu, hai làn nhân ảnh chợt tách biệt ra, thân hình Kim Cương môn chủ hơi liêu xiêu, hiển nhiên đã ăn một chút thua thiệt.

Bất quá do bị Kim Cương môn chủ ngăn cản, thế tấn công của Huyền Trừng đã hết, Kim Luân Pháp Vương liền che chắn ở trước người Kim Cương môn chủ, trong sát na sáu vòng Kim Luân bay ra, mỗi vòng theo những phương hướng đại huyệt quanh thân Huyền Trừng đánh đến.

Huyền Trừng đã cùng Kim Cương môn chủ đánh hơn mười chiêu dẫn ra, hô hấp chưa kịp hồi phục, nên không dám dùng Kim Cương Bất Hoại đón đỡ các vòng Kim Luân đang bay nhanh xoay tròn sắc bén, liền dùng tay trái đẩy, tay phải ngăn cản, đem sáu vòng Kim Luân đánh dạt bay đi.

Ở đây đều là cao thủ, cũng thấy hoa mắt, Huyền Trừng đầu tiên là dùng Đa La Diệp Chỉ bắn bay cái vòng Thiết bên phải đang kéo tới, sau đó dùng Niêm Hoa Chỉ cầm trụ cái vòng Sắt sắp cắt đến trên da thịt, tiện tay lui về phía sau hất một cái, đánh bay cái vòng Chì đang công đến hướng sau lưng, lại dùng công phu Tụ Lý Càn Khôn, một cước vung ra, vững vàng đem cái vòng Đồng đang cắt vào chân đạp xuống trên mặt đất, tiếp dùng Như Ảnh Tùy Hình Thối Pháp, sau đó dùng Đại Vi Đà Xử đánh bay chiếc vòng Bạc phía trên bên phải bay tới, sau cùng vận Kim Cương Bất Hoại thể, sử xuất Long Trảo Thủ trực tiếp hướng đến vòng Vàng đang nằm trong tay phải Kim Luân Pháp Vương chộp tới.

Một trận khiến người ta ê răng tiếng va chạm vang lên, cái vòng Vàng đang xoay tròn bị Huyền Trừng một trảo nắm chặt lại, không còn xoay được mảy may.

Nhìn cánh tay Huyền Trừng nổi lên huyết quang, Kim Luân Pháp Vương kinh hãi, những người khác nếu như đón đỡ cái vòng vàng của mình như thế này, nhẹ thì cũng phải bị tước mất nửa bàn tay, không nghĩ tới Huyền Trừng chỉ là bị nột vết xướt thật dài trên tay mà thôi, Kim Cương Bất Hoại quả nhiên là bá đạo.

Bất quá Kim Luân Pháp Vương
đã vận sức chờ phát động tay trái một quyền hướng trước ngực Huyền Trừng đánh tới.

Còn chưa có chạm thân, nắm tay mang theo tiếng sấm nổ mạnh, Huyền Trừng không dám khinh thường, vận khởi Bàn Nhược Chưởng muốn dùng kình lực hóa giải một quyền này đi.

Quyền Chưởng tương giao, Kim Luân Pháp Vương cảm thụ được quyền của mình dần dần đè tới kình lực chưởng của đối phương, liền nói: ‘

-Để xem lão có thể hóa giải được bao nhiêu..

Long Tượng Bàn Nhược Công một tầng lại một tầng, tựa như những cơn sóng lớn từ quả đấm Kim Luân Pháp Vương hướng bàn tay chưởng pháp đối phương vọt tới.

“ Hự…”

Hóa giải được chín đạo kình lực, thì Huyền Trừng cũng chịu không được nữa, một ngụm máu tươi phun ra, lão tăng vội vàng lui về phía sau .

Bách Tổn Đạo Nhân vẫn luôn bên cạnh Triệu Mẫn, không có tham gia vào chiến cuộc, nhưng khi thấy Huyền Trừng thụ thương, liền thừa dịp muốn lấy mạng người, thân hình lóe lên dùng Huyền Minh Thần Chưởng hướng trên người Huyền Trừng vỗ tới.

-Đại sư cẩn thận!

Phái Võ Đương hai người đại diện đồng thời liền hoa kiếm công tới.

Thiếu Lâm, Võ Đang tại trong chốn giang hồ từ trước đến nay cộng đồng cùng nhau tiến thối, tuy rằng tiền căn vì chuyện của Trương Thúy Sơn làm cho ám sinh gây ra có chút khoảng cách, bất quá cũng không thể trơ mắt nhìn Huyền Trừng mệnh tan trong tay người Mông Cổ.

Phái Võ Đang thì Trương Tam Phong từ lâu không có quản đến trong môn phái, chức chưởng môn truyền cho đại đệ tử Tống Viễn Kiều, nhưng bởi vì Tống Thanh Thư trước kia giết chết Mạc Thanh Cốc, nên Tống Viễn Kiều tự nhận lỗi từ bỏ chức chưởng môn, ở phía sau núi chuyên tâm dốc lòng tu luyện võ công.

Chức chưởng môn do nhị đệ tử Du Liên Chu tiếp nhận , bình thường tọa trấn trên Tử Tiêu Cung cũng rất ít khi xuống núi, Du Đại Nham bởi vì tàn phế vài chục năm, cho nên cũng dưỡng thành tính tình thanh tu, không màng đến thế sự.

Ngũ đệ tử Trương Thúy Sơn tự vận, Mạc Thanh Cốc bị giết, cho nên tại trong chốn giang hồ Võ Đang Thất Hiệp thường xuyên đi lại hành hiệp chỉ còn lại có tứ hiệp Trương Tùng Khê cùng lục hiệp Ân Lê Đình, lần này phái Võ Đang đại diện tới tham gia đại hội Kim Xà đúng là hai người này.

Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình được Trương Tam Phong dốc lòng chỉ dạy, những năm gần đây nghiên cứu Thái Cực Quyền Kiếm, từ lâu đã là cao thủ hàng đầu đương thời.

Nhưng Bách Tổn Đạo Nhân là người năm xưa cùng với Trương Tam Phong giao thủ ngoài mấy trăm chiêu thì mới vừa thất bại, thời gian sau này một mực suy nghĩ cách báo thù rửa hận, âm thầm nghiên cứu phương pháp phá giải võ công của phái Võ Đang.

Thấy hai người mang trang phục phái Võ Đang hoa kiếm công tới, Bách Tổn Đạo Nhân cười khẩy, song chưởng bất ngờ tránh thoát ra từ góc độ không tưởng nỗi, lập tức trường kiếm của Trương Tùng Khê và Ân Lê Đình va chạm vào nhau, hai người tu vi tiếp cận, kình lực tương giao, thân hình sững lại một chốc, hiển nhiên đã bị nội thương không nhẹ.

Đây cũng là do hai người không may, bởi vì Bách Tổn Đạo Nhân có một thời gian dài nghiên cứu cách phá giải công phu Võ Đang, chứ nếu như là người khác thì cho dù chống lại Âu Dương Phong, hai người liên thủ thì cũng tự bảo vệ mình có thừa, làm sao vừa một chiêu thì đã bị thua thiệt rồi.

-Lão phu trước làm thịt hai đồ đệ bảo bối của lão Trương Tam Phong kia rồi tính sau.

Bách Tổn Đạo Nhân hét lớn một tiếng, song chưởng đột nhiên tăng vọt hướng đến trước ngực hai người nhấn tới.

Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình lập tức nhận ra đây là Huyền Minh Thần Chưởng mà Trương Vô Kỵ khi còn bé đã từng bị đánh trúng, ngay cả Trương Tam Phong đối thương thế của Trương Vô Kỵ khi đó thúc thủ vô sách, lão này uy lực Huyền Minh Thần Chưởng so với Huyền Minh Nhị Lão còn cao siêu hơn gấp đôi, hai người nhất thời thầm nghĩ, hôm nay sợ rằng tán mệnh tại nơi này.

Đột nhiên, hai người được một hấp lực thật lớn dời thân người tránh qua mấy trượng tránh thoát, đến lúc đứng vững nhìn theo phía sau, thì vui mừng kêu lên:

-Thanh Thư?

-Ra mắt Tứ sư thúc, Lục sư thúc.

Tống Thanh Thư thi lễ, trong lòng cũng cười khổ không gì sánh được, bản thân tuy rằng bị Võ Đang trục xuất, tại đại hội Đồ sư bị Du Liên Chu đánh cho kinh mạch đứt đoạn, nhưng mình xuất thân từ Võ Đang, cũng không thể trơ mắt nhìn xem hai vị sư thúc này bỏ mạng trước mặt mình.

May là Tống Viễn Kiều không có tới, nếu không thì phải kêu một người xa lạ là phụ thân, trong lòng Tống Thanh Thư cũng thấy ngượng miệng..

Bách Tổn Đạo Nhân quay đầu lại nhìn Triệu Mẫn, thấy nàng nháy mắt, nên liền tiếp tục công tới Võ Đang nhị hiệp.

Tống Thanh Thư liền vội vàng đem hai người che chở ở phía sau người, vận khởi Hàng Long Thập Bát Chưởng nghênh đón.

Lần trước trong tửu điếm luận võ, Bách Tổn Đạo Nhân đã biết võ công của Tống Thanh Thư, nên không dám khinh thường, tập trung toàn bộ sức lực tung ra Huyền Minh Thần Chưởng chiếu ra chưởng ảnh đầy trời.

Tống Thanh Thư sử xuất Hàng Long Thập Bát Chưởng lại không có hoa xảo nhiều như vậy, thoạt nhìn chiêu số cũng bình thường không có gì lạ, trên thực tế Tống Thanh Thư mỗi lần ra chiêu thì dựa theo tám chữ “ lúc mạnh lúc nhẹ, chợt nuốt chợt nhả ..”

Hơn mười chiêu qua đi, thì giọng nói mềm mại của Triệu Mẫn chợt vang lên:

-Được rồi, hôm nay tạm tha cho tên tiểu tặc này một mạng đi ah.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện