-Tử Y tỷ cũng nhận thức hắn?
A Thanh ngẹo đầu, tò mò hỏi.
-Hừ, hắn hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra được.
Chuyện ở Nga Mi sơn bị lừa gạt, cũng không phải là chuyện hay ho gì, nên Viên Tử Y không có ý tứ nói rõ ra.
Nhìn Viên Tử Y cùng A Thanh chụm đầu xúm lại bàn tán, Tống Thanh Thư hít một hơi khí lạnh, không cần suy nghĩ cũng biết Viên Tử Y sẽ không nói cái gì tốt về hắn rồi.
-Vị sư muội này cùng với Thiên Trì Quái Hiệp Viên Sĩ Tiêu có quan hệ như thế nào vậy?
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn Chu Chỉ Nhược hỏi.
Chu Chỉ Nhược đáp:
-Viên Sĩ Tiêu là ngoại công của nàng a.
-Hả? Viên Sĩ Tiêu có nữ nhi? Lão không phải là nổi tiếng vì thầm mến Quan Minh Mai dẫn đến sau này không lập gia thất sao?
-Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết?
Đến phiên Chu Chỉ Nhược giật mình, Viên Sĩ Tiêu cùng phái Nga Mi có liên hệ sâu xa, trước đây nàng từ trong miệng Diệt Tuyệt sư thái nghe nói qua một ít chuyện mới hiểu được,
-Viên tiền bối trước đây tại Giang Nam có cùng một nữ nhân từng xảy ra một đoạn tình, bất quá trong lòng tiền bối vẫn không bỏ xuống được Quan Minh Mai, cho nên không bao lâuđã quay trở về Thiên Sơn, Viên Tử Y chắc là tôn nữ của vị nữ nhân kia.
Tống Thanh Thư nghe được cười nhạt:
- Viên Sĩ Tiêu lão này thật đúng là vô sỉ, ăn khô lau sạch miệng rồi bỏ chạy.
Chu Chỉ Nhược đôi mi thanh tú nhíu lại:
-Viên tiền bối cả đời si tình một người, ngươi vậy nói như khó tránh quá nặng.
Tống Thanh Thư hừ một tiếng:
-Nếu lão ưa thích Quan Minh Mai, thì làm chi lại trêu chọc nữ nhân khác chứ, trêu chọc cũng không nói, vì sao bội tình bạc nghĩa, làm hại một nữ nhân chưa cưới gả lại có hài tử, để cho người ta cơ khổ, thật sự là một người cặn bã ..
Chu Chỉ Nhược chế giễu nhìn hắn:
-Nếu ngươi nói như vậy, chẳng lẽ Viên tiền bối không phải là là người giống như ngươi sao? Thấy một người là thích một người, ai cũng đều muốn cưới lấy về nhà, đó là không tính người cặn bã sao?
Nàng nói nhẹ như nước chảy mây trôi, rồi liếc nhìn Tăng Nhu đang đứng ở phía sau.
Tăng Nhu sắc mặt đỏ lên, cúi thấp đầu xuống.
Tống Thanh Thư chính sắc nói:
-Ta đích xác cũng rất hỗn trướng, nhưng ta ít nhất có một điểm so với lão ta tốt hơn nhiều, đó chính là ta sẽ đối với mỗi một nữ nhân của mình phụ trách, tuyệt sẽ không giống như lão bội tình bạc nghĩa như vậy.
Tăng Nhu thân thể run lên, vốn là nàng thấy được Chu Chỉ Nhược vị chủ mẫu này nói chuyện, đang có chút xót xa cho thân phận mình, khi nghe được Tống Thanh Thư đáp lời, tâm tư rốt cục buông lỏng xuống.
Chu Chỉ Nhược hiển nhiên cũng có xúc động, bất quá ngoài miệng lại không cam lòng chịu thua, hừ một tiếng:
-Già mồm át lẽ phải.
Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không biện giải, ánh mắt lại phóng tới trên người Viên Tử Y, nhìn bộ ngực sung mãn phập phồng của nàng, phỏng chừng đang nói xấu hắn với A Thanh không ít chuyện.
Hắn thấy xuất hiện những nữ nhân nào có mang theo tên Tử, đều không phải là cái gì tốt, bất kể là A Tử, còn có trước mắt vị cô nương này Viên Tử Y, thậm chí ngay cả Tử Sam Long Vương, cũng đều không ngoại lệ.
Nghĩ đến Tử Sam Long Vương ngày trước được xưng danh mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động, không biết Minh Tôn kia có nhúng chàm với nàng hay chưa? Theo thuyết thì Thánh Nữ Minh Giáo đều phải cung phụng cho Minh Tôn, nên thân thể bị lão hưởng dụng thì rất bình thường….
Minh Tôn nhất định sẽ nghĩ đến biện pháp thu phục tổng đàn Ba Tư, Minh Giáo vốn là do lão khai sáng, muốn thu phục trở về thì chắc dễ dàng rồi, chỉ là hiện nay giáo chủ Minh Giáo Ba Tư là Tiểu Chiêu đối với Trương Vô Kỵ có mối tình thắm thiết, nếu như nàng biết tình lang của mình đã bị Minh Tôn đoạt xá, chưa chắc gì sẽ nguyện ý thần phục Minh Tôn. Hắn phải nghĩ ra biện pháp nhắc nhở các nàng một chút, nếu không để cho Minh Tôn tuỳ tiện thu phục tổng đàn Ba Tư, thì cuộc sống của hắn có thể gặp nhiều khó khăn, không dễ chịu lắm…
Tống Thanh Thư trong khoảng thời gian trầm tư này, Hoàng Dung đã leo lên đài chủ trì bắt đầu đại hội lần này, nội dung nàng nói thì Tống Thanh Thư cũng không có chú ý nghe, đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, thì Hoàng Dung đã nói đến phần cuối:
-Đại quân Mãn Thanh đã từ Yến Kinh thành xuất phát, ta sẽ không lãng phí thời gian nữa, luận võ chính thức bắt đầu. Các
vị tới tham gia đại hội Kim Xà Vương đều là anh hùng hào kiệt phản kháng ngoại tộc, bất luận ai bị thương tổn đều là tổn thất cho nghĩa quân, cho nên lần nữa ta nhắc lại, lần luận võ này điểm đến người thì ngừng lại, xem như thắng bại đã phân, nếu ai không tuân theo muốn hạ sát thủ, thì sẽ bị tước đoạt tư cách dự thi. Phía dưới xin mời vòng thứ nhất lên giao đấu, Tống Thanh Thư đối với Ngũ Độc Giáo Hà Thiết Thủ.
Nhìn Hoàng Dung đi xuống đài vòng eo lắc lư thướt tha, hình dạng hai bên cái mông nẩy nỡ tron vo đong đưa qua đưa lại, Tống Thanh Thư chẳng biết tại sao trong lòng dâng lên một dục niệm không đè nén được, trong lòng cả kinh: “ Chẳng lẽ tâm ma của Hoan Hỉ Thiện Pháp xuất hiện? ..”
-Là ngươi sao?
Phía đối diện truyền tới một tiếng nói kinh ngạc, Tống Thanh Thư nhìn nữ nhân đối diện mắt phượng hàm xuân, mi dài yêu dã diễm lệ, cười khổ nói:
-Chúng ta lại gặp mặt.
Hà Thiết Thủ sắc mặt âm tình bất định, nhớ lại lúc Mộ Dung Cảnh Nhạc dùng độc dược hạ lưu, thần trí mơ hồ dục tính trỗi dậy không chịu nỗi phải nắm lấy một nam nhân qua đường dùng dương tinh để giải độc.
Nữ nhân Miêu tộc mặc dù không giống như Hán nhân coi trọng danh tiết, nhưng hiến dân thân thể mình một cách không minh bạch cho một nam nhân xa lạ, Hà Thiết Thủ sau khi tỉnh lại, thì xấu hổ và giận dữ muốn chết, nên không muốn cùng với Tống Thanh Thư nói nhiều hơn một câu, cho nên không biết thân phận của Tống Thanh Thư.
Nàng chỉ biết người nam nhân kia tới cùng Đông Phương Bất Bại, Đoàn Duyên Khánh cùng Đinh Xuân Thu hình như đều gọi hắn là Tống công tử, kỳ thực Đoàn Duyên Khánh, Đinh Xuân Thu cùng Tống Thanh Thư lúc đối lời vừa rồi đã tiết lộ ra rất nhiều tin tức, nàng chỉ cần chú ý một chút là có thể tra ra thân phận của Tống Thanh Thư, bất quá chuyện xảy ra kia là chuyện đáng tiếc lớn nhất trong lòng nàng, mỗi nhớ tới tựu liền vội vàng dời đi lực chú ý, nên không biết nam nhân cướp đoạt danh tiết của nàng chính là Tống Thanh Thư đang nổi danh này.
Hà Thiết Thủ hít một hơi dài, lạnh lùng nói:
-Ra chiêu đi…..
Nàng tuy rằng biểu hiện mặt trấn định, nhưng nội tâm đang rối loạn, lần trước Ngũ Độc Giáo không công mà về, làm cho nàng nhận rõ thực lực của mình chưa đủ, cho nên về sau liền tìm đến một nơi rừng sâu núi thẳm bế quan, nàng vốn có tư chất cực kỳ cao, qua một năm đã luyện thành Kim Ngô móc mà trước giờ Hà gia từ chưa có người luyện thành qua, so với lúc trước nàng dùng Thiết ngô móc lợi hại hơn gấp mười lần, chỉ dựa vào một thanh Kim Ngô móc cũng đã làm cho quần hùng thất sắc.
Công phu này cũng chưa tính, nàng cũng tạo ra một loại ám khí uy lực vô cùng, tên gọi là Hàm Sa Xạ Ảnh, trong sát na có thể bắn ra chín trăm chín mươi chín cây châm nhỏ, mỗi cây cây châm đều có Kim Tằm Cổ độc kịch độc vô cùng, chỉ cần có một cây độc châm chạm vào, mặc cho võ công thông thần, cũng phải nuốt hận tại chỗ.
Có đòn sát thủ này, Hà Thiết Thủ lần này có thể nói là rất mãn nguyện, nàng suy tính là nếu đụng phải kẻ có võ công cao minh hơn mình, thì mình cũng có thể nắm chắc được thắng lợi cuối cùng, chỉ tiếc là người định không bằng trời định, để cho Hà Thiết Thủ không bao giờ nghĩ tới, đối thủ đầu tiên lại chính là nam nhân đã đoạt lấy danh tiết của mình.
Tống Thanh Thư đột nhiên nhìn nữ nhân đẹp đẽ này mỉm cười cổ quái, hỏi:
-Đêm đó qua đi, cô nương thực sự dựa vào nội lực đem ép ra thứ kia?