Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Mưu Sát


trước sau

CHƯƠNG 452: MƯU SÁT.

-Muốn chết!

Công Tôn Chỉ giận tím mặt, rút ra Kim Đao và Hắc Kiếm hai bên trái phải hướng về Dương Quá công tới.

Công Tôn Chỉ ra tay thì vô cùng tự tin vào võ công của mình, dù sao lúc trước khi trong Tuyệt Tình cốc, Dương Quá và Tiểu Long Nữ sử dụng Song Kiếm Hợp Bích cũng không phải là đối thủ của mình, bây giờ Dương Quá một thân một mình, hơn nữa còn đứt đoạn một cánh tay phải đã thành phế nhân, thì mình có Kim Đao, Hắc Kiếm cương nhu cùng tồn tại, âm dương đảo ngược, cho dù là kẻ địch còn đủ hai tay cũng ứng phó không được, huống chi Dương Quá chỉ còn có một cánh tay?

-Mẫu thân, tại sao Dương Quá vẫn chưa động a?

Quách Phù tuy rằng trong lòng tức giận Dương Quá, nhưng đối phương dù sao cũng cùng mình từ một nơi lớn lên, nghĩ đến hắn rất có khả năng chết ở trong tay người xa lạ, trong lòng có chút thất vọng mất mác.

-Vị Tuyệt Tình cốc chủ này ra chiêu rất có khí độ tông sư, đặc biệt hắn có Kim Đao, Hắc Kiếm cực kỳ quỷ dị, Kim Đao dùng chiêu thức thiên về âm nhu, Hắc Kiếm thì ra chiêu cương mãnh, đao thành kiếm, kiếm thành đao, kỳ huyễn vô phương, loại võ công này sợ rằng không dưới so với võ lâm Ngũ Tuyệt ngày xưa..

Hoàng Dung thời gian sau này tuy rằng không có bao nhiêu thời gian chuyên tâm tu luyện Cửu Âm chân kinh, nhưng nàng thường tiếp xúc bằng hữu đều là cao thủ đỉnh cao thiên hạ, vì lẽ đó có ánh mắt tinh chuẩn cực kỳ, chỉ trong chớp mắt liền nhìn ra thực lực của Công Tôn Chỉ,

-Quá nhi... bây giờ có thể hành động bất tiện, nên dự định lấy tịnh chế động…

Dương Quá vẫn đứng tại chỗ, đôi lông mi buông xuống không nhúc nhích, Hoàng Dung cũng có chút không xác định được hắn đối phó như thế nào.

Công Tôn Chỉ hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống như cùng Hoàng Dung, thấy đao kiếm của mình sắp chạm đến thân thể Dương Quá, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích, với tính cách đa nghi của lão nên sợ trúng kế, vội vã biến chiêu bay về một trượng có hơn, bày ra một bộ tư thái phòng ngự, lão cho rằng lần này mình nhất định sẽ thắng, không cần thiết quá mức liều lĩnh, để rồi trúng phải gian kế của đối phương.

Vậy mà Dương Quá vẫn như cũ đứng yên ở nơi đó, nếu trên người góc áo không bị làn gió thổi đến bay phần phật, còn tưởng rằng đó là một pho tượng đứng yên.

Thấy Công Tôn Chỉ khí thế hùng hổ tấn công đến, lại đột nhiên chật vật quay lui về, bên dưới nhất thời truyền đến một trận cười phá lên, châm biếm.

-Đối mặt với một người tàn phế mà còn nhát gan như vậy, nhanh xuống đài đi, đừng làm mất mặt.

…………………………………………………………………………………………..

Những người này không hẳn là có cái gì giao tình với Dương Quá, chỉ có điều là có tâm thái đồng cảm với người yếu thế, khiên cho bọn họ theo bản năng hùa theo giùm cho Dương Quá.

Công Tôn Chỉ không nhịn được nữa, mặt có chút đỏ, không khỏi ảo não nghĩ mình quá mức cẩn thận rồi, đối phương rõ ràng đứt đoạn mất một cánh tay, cũng không có vũ khí sắt bén, trên lưng chỉ có một thanh sắt đen thùi lùi nhìn như cột nhà cháy, nói đó là kiếm e rằng sẽ làm trò cười cho người trong thiên hạ.

-Dáng người tuấn tú quả nhiên là có ưu thế, ngay cả mỉm cười cũng lộ ra vẻ bất cần, cực kỳ giống như tà mị cuồng quyến, Công Tôn Chỉ xem ra sẽ bị kích động…

Tống Thanh Thư vừa xem vừa tặc lưỡi, làm cho mấy nàng ở bên người dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, vẫn là Tằng Nhu lo lắng hắn bị tự ti vì thua kém Dương Qúa, vội vã an ủi:

-Tống đại ca thật ra cũng rất tuấn tú, so ra cũng không kém hắn a...

Tống Thanh Thư hiếm khi thấy đỏ mặt, có chút xấu hổ nói:

-Về vấn đề này thật sự là ta có kém một chút…

Hoàng Dung cũng nghe được giữa bọn họ đùa giỡn, sâu sắc thâm ý nhìn Tống Thanh Thư một chút, cũng không phải bởi vì cái gì khác, mà là Tống Thanh Thư ánh mắt quả nhiên đủ độc, hắn vừa dứt lời, thì Công Tôn Chỉ liền hét lớn một tiếng, từ khoảng cách một trượng thoáng cái Kim Đao đã đánh tới cánh tay cụt của Dương Quá, còn Hắc Kiếm tàn nhẫn chặt hướng gân bàn chân.

-Vô liêm sỉ..

Hoàng Dung tuy rằng căm ghét Dương Quá, nhưng Công Tôn Chỉ rõ ràng là một thân tu vi tông sư, ra chiêu tàn nhẫn thâm độc như thế, thì cũng không phải hạng người tốt.

Bất quá lời mới vừa nói, từ trên lôi đài truyền đến một hồi “ coo..ng…cooo..ng “ như tiếng rồng ngân, chấn động đến mức màng nhĩ mọi người tê dại.

Trên lưng thanh trọng kiếm vừa rút ra khỏi vỏ liền vung
lên, chiêu thức của Dương Quá không có động tác dư thừa, Công Tôn Chỉ chỉ cảm thấy hổ khẩu như sắp nứt, hai tay không cầm nổi Kim Đao, Hắc Kiếm, hai thanh kiếm lập tức bị đánh bay phóng đến từ phía xa xa, cả người Công Tôn Chỉ giống như bị búa tạ đập trúng ngực, miệng phun máu tươi lảo đảo té ngã mấy trượng có hơn, chỉ có điều giữa trường mọi người không quan tâm đến sự sống chết của lão, mà là tập trung toàn bộ sự chú ý tới hai thanh kiếm bị đang bay đi, bởi vì Kim Đao, Hắc Kiếm đang xé gió xoay tròn hướng về phía vị trí Hoàng Dung, Quách Phù phóng tới.

Hoàng Dung biến sắc, giữa trường ai cũng thấy bất ngờ, nhưng Hoàng Dung thì biết rõ ràng, đây là Dương Quá cố ý đánh bay hai thanh kíêm về hướng mẫu tử hai nàng, hắn vừa hoàn mỹ đánh bại một cao thủ hàng đầu, vừa dùng lực đạo khống chế hai binh khí tinh chuẩn phương vị đến mức như vậy, lúc này hai thanh kiếm đã bay đến trước mắt, Hoàng Dung vội lấy ra thanh Đả Cẩu Bổng chống đỡ, nhưng thấy hai thanh kiếm đang xé gió đầy uy thế song song bay đến, khuôn mặt trắng nõn Hoàng Dung càng không còn có một máu, bởi vì nàng không có một chút nào nắm chắc có thể không bị tổn thương mà hóa giải được chiêu này, đã vậy còn phải che chở Quách Phù đang ở bên người, ngày hôm nay mẫu tử hai người thì chí ít phải có một người nuốt hận tại chỗ.

-Cầm Long Công….

Giữa trường không phải là không có cao thủ hàng đầu cứu giúp Hoàng Dung, chẳng qua là cách quá xa, hoặc là người có kế vặt, không có muốn xuất thủ, đúng lúc này Tiêu Phong nhớ tới tình nghĩa Cái Bang ngày xưa, không chút do dự liền ra tay rồi.

Chỉ có điều Tiêu Phong đứng cách xa Hoàng Dung, còn Kim Đao, Hắc Kiếm có thể nói đang ngưng tụ nội lực của Dương Quá, Công Tôn Chỉ hai đại cao thủ, lại bị thanh trọng kiếm Huyền Thiết vung lên bổ trợ thêm sức công phá, chính Tiêu Phong cũng không có tự tin có thể khống chế được hai thanh kiếm này, chỉ hy vọng dựa vào kình lực của Cầm Long Công có thể đánh chệch đi mấy tấc phương hướng mà hai thanh Kim Đao, Hắc Kiếm đang lao đến, may ra mẫu tử Hoàng Dung có thể tránh thoát kiếp nạn này.

Lúc này thanh Đả Cẩu Bổng trong tay của Hoàng Dung cũng đã xuất chiêu rồi, trước bước ngoặt nguy hiểm này, nàng tập trung toàn bộ tinh hoa của Đả Cẩu Bổng vào chiêu thức này, bất luận là thời cơ hay là góc độ ra tay đều chuẩn xác từng phân một, nàng rốt cục thở phào, tuy rằng khó tránh khỏi bị lực Kim Đao Hắc Kiếm gây nên thương tích, nhưng cũng đủ để bảo vệ tính mạng mình và Quách Phù, chỉ cần bên cạnh vẫn còn Thiếu Lâm, Võ Đang, Trùng Dương cung mọi người cùng phản ứng lại, thì tất nhiên Dương Quá sẽ không dám trắng trợn tiếp tục ném đá giấu tay.

Đột nhiên Hoàng Dung sắc mặt thay đổi, bởi vì nàng nhận ra được chiêu thức Đả Cẩu Bổng của mình điểm vào khoảng không, thì ra là do Tiêu Phong sử xuất Cầm Long Công vừa vặn làm ảnh hưởng đến quỹ tích phi hành của hai thanh Kim Đao, Hắc Kiếm, hướng về bên cạnh lệch đi mấy tấc, nếu mẫu tử Hoàng Dung đứng tại chỗ không nhúc nhích, thì hai binh khí hữu kinh vô hiểm lướt sượt bay qua bên cạnh hai người, sẽ không còn nguy hiểm gì cả.

Nào ngờ Hoàng Dung lựa chọn dùng Đả Cẩu Bổng xuất chiêu cùng lúc với Tiêu Phong, chính là sai một ly đi một dặm, cho nên khi Kim Đao Hắc Kiếm bị Cầm Long Công đánh chếch đi, thì Đả Cẩu Bổng không có điểm trúng được Kim Đao Hắc Kiếm, đồng thời thân pháp Hoàng Dung di động, nhưng vô tình lại tự hướng đến đúng ngay hướng bay của Kim Đao Hắc Kiếm vừa bị chưởng lực Tiêu Phong hất qua, như vậy ma xui quỷ khiến làm cho Hoàng Dung đưa chính mình rơi vào tình huống tuyệt vọng.

-Mẫu thân…

Quách Phù thất thanh la lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện