CHƯƠNG 460: THƠM NGỌT.
-Lệnh Hồ huynh quả nhiên rất có khí độ!
Tống Thanh Thư cũng bị Lệnh Hồ Xung lời nói nhiệt tình làm cho có chút không tiện, ngượng ngùng mỉm cười,
-Tại hạ cùng với Nhâm đại tiểu thư có chút ngọn nguồn, cứu nàng là điều phải làm mà..
Thấy Tống Thanh Thư ngay ở trước mặt Lệnh Hồ Xung vừa chiếm tiện nghi mình, Nhậm Doanh Doanh răng trắng cắn chặt sắp nát , nhưng đáng tiếc nguyên do bên trong thì lại không tiện nói cho Lệnh Hồ Xung biết, nàng tàn nhẫn trừng mắt Tống Thanh Thư, nếu như tầm mắt này có thể giết người, thì Tống Thanh Thư đã sớm bị lăng trì xử tử từ lâu rồi.
Âu Dương Phong thì không giống như Lệnh Hồ Xung thành thật như thế, là cáo già lão bén nhạy nhận ra được Tống Thanh Thư cùng Nhậm Doanh Doanh bên trong lúc có cái gì không thể cho ai biết được bí mật, âm thầm tặc lưỡi: “ Khắc Nhi tuy rằng cũng có thể xưng tụng phong lưu phóng khoáng, nhưng so với tên tiểu tử này nói quả thực là còn kém xa, từ lúc mình biết hắn đến hiện tại bây giờ, mỗi lần bên cạnh hắn đều có mỗi cô nương khác nhau, hơn nữa ai cũng đều là thiên tư quốc sắc, bây giờ ngay cả Thánh cô của Nguyệt Thần Giáo cũng cùng với hắn có một chân sao?
Âu Dương Phong hiểu ý:
-Lão phu xem Tống công tử là bằng hữu, nếu Nhâm đại tiểu thư cùng ngươi có giao tình, lão phu sẽ không làm khó dễ nàng, chỉ là không biết Lệnh Hồ Xung này có phải là bằng hữu Tống công tử?
-Chuyện này...
Tống Thanh Thư chần chừ, khiến cho Lệnh Hồ Xung liền đáp:
-Ta cùng với hắn không có giao tình gì cả.
Lệnh Hồ Xung một thân ngông nghênh, sao lại vì chết mà cùng với một người xa lạ lập quan hệ?
Âu Dương Phong cười ha ha:
-Lệnh Hồ công tử quả nhiên có đảm lược, vậy hãy cẩn thận, lão phu ra chiêu đây.
Vừa dứt lời, quyền đã cách Lệnh Hồ Xung chứa tới một trượng, Lệnh Hồ Xung vội cường vận nội lực, vung kiếm lên chống đỡ.
Khi nghe được Lệnh Hồ Xung trả lời Âu Dương Phong như vậy, Nhậm Doanh Doanh đã âm thầm nghĩ xong rồi, nhìn thấy hắn miễn cưỡng ra chiêu chống đỡ, nàng lòng như lửa đốt, mấy lần muốn xông đến hỗ trợ, nhưng đều bị Tống Thanh Thư ngăn lại.
-Thả ta ra mau…
Nhậm Doanh Doanh mạnh mẽ trừng Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
-Cho dù là tại hạ thả cô nương ra, hợp sức của hai người cũng không phải là đối thủ của lão, hà tất phải uổng phí tính mạng của mình…
-Ai cần ngươi lo, cho là có chết thì ta cũng phải cùng Xung ca chết ở cùng nơi..
Thấy Tống Thanh Thư vẫn che chắn ở trước người mình, Nhậm Doanh Doanh giơ tả chưởng lên liền hướng về hắn đánh tới.
-Không cần tàn nhẫn như thế chứ,
Tống Thanh Thư vừa né tránh vừa tặc lưỡi,
-Có câu nói nhất nhật phu thê bách nhật ân, tại sao cô nương này làm sao lại có tâm địa sắt đá như thế a.
Nhậm Doanh Doanh tức giận đến cả người run lên:
-Ai cùng ngươi một ngày phu thê chứ…
-Chúng ta ở trên đỉnh Hắc Mộc Nhai gần gủi như vậy, chỉ có phu thê mới làm chuyện thân mật như thế ..
Tống Thanh Thư cũng có chút bội phục cái sự tà ác thú vị của mình, xem ra từ trong xương tủy mình thích hợp làm một tên hổn đản ác bá chuyên trêu ghẹo nữ nhân đàng hoàng a.
-Câm miệng…
Nhậm Doanh Doanh chột dạ liếc mắt về hương Lệnh Hồ Xung bên kia một cái, thấy hắn đang tập trung tinh thần hóa giải chiêu thức Âu Dương Phong, nên mới yên lòng,
-Không được nói đến cái chuyện kia..
-Vậy tại hạ có được ích lợi gì?
Tống Thanh Thư trêu tức nhìn nàng.
-Ngươi muốn cái gì?
Nhậm Doanh Doanh thu hồi ý định tấn công hắn, nàng rõ ràng võ công mình cùng đối phương chênh lệch quá lớn, không phí công lao đánh tiếp.
-Đương nhiên là thu tiền phí để cấm khẩu chứ?
Tống Thanh Thư cười đến cực kỳ quỷ dị.
Thấy đối phương yêu cầu tiền phí, Nhậm Doanh Doanh thở một hơi dài nhẹ nhõm, nàng đường đường là Thánh cô Nhật Nguyệt Thần Giáo, tuy không có tài bảo địch quốc, nhưng từ trước giờ không thiếu vàng bạc, nghĩ đến Tống Thanh Thư lại còn là một kẻ tham tài, lóe qua vẻ khinh bỉ:
-Ngươi muốn bao nhiêu? Ra cái giá đi..
Tống Thanh Thư lắc đầu, cười híp mắt nói:
-Thánh cô hiểu lầm ý của tại hạ rồi, cái miệng này của ta có chút đặc thù, tiền tài là không phong bế được.
Nhậm Doanh Doanh ngẩn ra:
-Vậy dùng cái gì mới có thể phong bế được?
-Vật kia cũng không phải là hiếm có, chắc chắn là Thánh cô cầm được lấy ra.
Tống Thanh Thư nụ cười trên mặt càng nồng.
Nhậm Doanh Doanh trong lòng cảm thấy không ổn:
-Đến tột cùng là món đồ gì?
-Muốn phong bế lại miệng của tại hạ thì rất đơn giản, chỉ cần đôi môi mềm mại của Thánh cô dính sát, thì cái miệng này tự nhiên không nỡ nói ra nữa.
Tống Thanh Thư nói xong có thể liếc nhìn đôi môi đỏ thủy nhuận của Nhậm Doanh Doanh.
Nhậm Doanh Doanh biến sắc:
-Vô liêm sỉ! Đừng có mơ hão….
Tống Thanh Thư thần sắc nghiêm lại, nhanh chóng nói một câu:
-Nếu như tại hạ còn có thể cứu được Lệnh Hồ Xung đây?
Nhậm Doanh Doanh lập tức choáng váng, sắc mặt biến ảo không ngừng, hiển nhiên trong lòng nàng đang kịch liệt giãy dụa, nàng liếc mắt nhìn cách đó không xa chiến cuộc, Lệnh Hồ Xung hiện tại chỉ là dựa vào sự tinh diệu của Độc Cô Cửu Kiếm chống đỡ một cách vất vả, sợ không chịu được quá hai mươi chiêu nữa, hắn sẽ nuốt hận tại chỗ, chẳng lẽ mình trơ mắt mà nhìn tất cả chuyện như thế này xảy ra trước mắt sao?
-Nhâm đại tiểu thư tốt nhất hãy quyết định nhanh lên một chút, nếu quá mười chiêu nữa, cho dù tại hạ muốn cứu Lệnh Hồ Xung cũng cứu không được.
Tống Thanh Thư sát đến bên người nàng châm thêm dầu vào lửa.
-Nhớ kỹ lời của ngươi nói..
Nhậm Doanh Doanh trong đôi con ngươi xinh đẹp đã lướt xuống hai giọt nước mắt óng ánh, sau một khắc đã đem đầu đưa tới, hôn đến ngoài miệng của Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy một làn khí tức tươi mát xông vào mũi, không nhịn được duỗi ra đầu lưỡi đẩy ra đôi môi Nhậm Doanh Doanh đang đóng chặt hàm răng, xâm nhập vào trong khoang miệng của nàng ..
Nhậm Doanh Doanh còn đang do dự, thì Tống Thanh Thư đã một tay chặn ngang ôm chầm lấy nàng lách vào khuất sau thân cây đại thụ, trước giờ làm gì Nhậm Doanh Doanh gặp qua tràng diện này, nhất thời vừa giận vừa thẹn, theo bản
năng dùng tay đẩy hắn ra, nhưng nàng làm sao có thể chống lại khí lực của Tống Thanh Thư?
Hai người một ôm một đẩy, nhưng với kinh nghiệm thủ pháp phong phú, Tống Thanh Thư thoáng cái đã duỗi đầu lưỡi vào trong miệng nàng, Nhậm Doanh Doanh trong nội tâm kinh hoàng, hô hấp dồn dập, gò má đỏ giống như hoa Trà nộ phóng, khí tức nam tử trên thân phảng phất làm nàng không thể kháng cự lại được ma lực, trong đầu rỗng tuếch, thân thể yêu kiều mềm yếu, chỉ là thầm nghĩ: “ Không phải chỉ để cho ta thân lên miệng hắn sao? Như thế nào ngược lại thành bị hắn ..”
Nhậm Doanh Doanh bị Tống Thanh Thư thuần thục hôn môi làm cho thần trí hỗn loạn, thân thể nóng lên, đột nhiên Nhậm Doanh Doanh phát hiện hắn một tay từ trên người mình xuống phía dưới thân mình dao động, đáy lòng giãy dụa, muốn đẩy tay hắn ra, nào ngờ thân thể lại không nghe lời, Nhậm Doanh Doanh cảm giác được một tay hắn đã mò tới dưới hạ thể của mình, cái bàn tay kia không ngừng tại chính giữa hai chân nàng nhẹ nhàng vuốt ve, nàng liền nhận thấy được thân dưới mình bên trong cái tiểu nội khố như là rỉ nước dinh dính, từ nơi riêng tư ngứa nhột, lúc này chợt bụng dưới của mình như đụng phải một cái đồ vật thô sáp của hắn, nàng giật mình tỉnh lại, nhất thời mắt hạnh trợn tròn, há mồm liền hướng về đầu lưỡi Tống Thanh Thư cắn xuống.
-Úi..
Tống Thanh Thư vội vàng lui lại, xoa xoa bên môi vết máu, mỉm cười nói,
-Hiện tại chúng ta coi như là huyết nhục giao hòa rồi.
Nói xong cũng không đợi Nhậm Doanh Doanh phản ứng, xoay người liền hướng bên kia cuộc chiến nhào tới, kêu to:
-Lệnh Hồ huynh, tại hạ đến trợ giúp đây..
Nhậm Doanh Doanh cũng vội vã phun ra nước bọt trong miệng, nhưng trong miệng trước sau vẫn là lưu lại khí tức Tống Thanh Thư, nghĩ đến bị hắn cưỡng ép, nhưng không hiểu vì lý do gì mình lại tựa như hưởng ứng với hắn không chống cự lại được, trong lòng thương tâm tự dằn vặt, khuôn mặt trở nên trắng bệch, nước mắt rì rào tuôn ra.
Lệnh Hồ Xung đang mệt mỏi chống đỡ rốt cục cũng thở ra hơi, vội vàng nhảy thoát ra khỏi vùng cương tỏa của Âu Dương Phong, chắp tay về phía Tống Thanh Thư:
-Đa tạ Tống huynh trượng nghĩa cứu giúp.
Hắn lại không biết ngay vừa rồi, người yêu mà hắn vẫn kính như tiên nữ kia, bị kẻ mà hắn đang cảm kích lại thêm lần nữa sờ soạng vuốt ve…
Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, trong lòng không khỏi nghĩ đến Nam Lan cùng Lạc Băng, chính mình ở cái điểm vô lại này cũng thật là giống như Vi Tiểu Bảo, đều là thừa dịp cháy nhà hôi của a.
Đối với Âu Dương Phong thì là nhìn ra rỏ ràng tất cả, dù lão được gọi là Tây Độc, cũng không khỏi bội phục Tống Thanh Thư vô liêm sỉ, lúc thấy Tống Thanh Thư lao ra giải cứu Lệnh Hồ Xung, Âu Dương Phong tuy rằng không nghe thấy hắn cùng Nhậm Doanh Doanh đối thoại, nhưng đầu đuôi sự tình cũng đoán được ra, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu đối với Tống Thanh Thư, rồi dần dần hướng về phía sau thối lui vài bước.
Tống Thanh Thư rất nhanh lĩnh ngộ ý của lão, chỉ có điều Lệnh Hồ Xung cũng là cao thủ hàng đầu, nếu là trắng trợn đánh trận giả, sợ rằng Lệnh Hồ Xung khi nhận ra những thứ này thì sẽ cho là một âm mưu đã được thiết kế trước ...
Tống Thanh Thư là điển hình nếu diễn trò thì muốn phải làm nguyên bộ, nên mỗi một chiêu đều toàn lực hướng về phía Âu Dương Phong công tới…
Âu Dương Phong nhận ra được kình lực trong lòng bàn tay hắn, cũng không lưu tay nữa, hai người trong nháy mắt liền ngươi tới ta đi giao thủ hơn mười chiêu, cây cối chung quanh bị chưởng phong bọn họ phất qua tan tát gãy thành từng khúc, Lệnh Hồ Xung nhìn thấy cũng phải tặc lưỡi ...
-Tên khốn kiếp này võ công thật sự là rất cao..
Nhậm Doanh Doanh sau khi thất thần qua đi, vội chạy tới bên người Lệnh Hồ Xung, đỡ hắn đứng một bên.
-Tống công tử võ công cao thâm khó lường..
Lệnh Hồ Xung vốn là một người rộng rãi, được Tống Thanh Thư hai lần xuất thủ cứu giúp, chuyện cũ ngày xưa trên đỉnh Hắc Mộc Nhai đã sớm bị hắn quên sạch sành sanh, bây giờ tất cả còn lại đều là tự đáy lòng bội phục.
-Theo muội thấy hắn nhất định là đã luyện qua võ công tà môn, nếu không phải vậy làm sao võ công lại có khả năng như thế..
Nghĩ đến Tống Thanh Thư mỗi khi sờ soạng trên thân thể thì mình lại như bị ma ám không cưỡng lại được, do vẫn không cam lòng nên nàng mới mắng như vậy, còn Lệnh Hồ Xung thì trái lại:
-Nói đến tà môn, làm gì mà có công phu nào so được với Hấp Tinh Đại Pháp mà phụ thân của muội cùng với ta tu luyện đây.
Nhậm Doanh Doanh sắc mặt phát lạnh:
-Xung ca, sau này đừng nói lời này, muội không thích nghe…