CHƯƠNG 482: CHUYỆN CŨ BI THẢM CỦA ĐẠI ĐIÊU.
-Tiểu tử Tống Thanh Thư này, gieo vạ với nữ nhân đúng là một tay thượng thừa..
Nhìn thấy Dương Diệu Chân gò má ửng đỏ chót, Hoàng Dung lại cảm thấy trong lòng mình là lạ, trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư một chút, thì lại phát hiện hắn i cũng đang mình, Hoàng Dung vội vã dời đi ánh mắt, nhanh chóng đi tới lôi đài xướng kết quả rồi sau đó vội vã tuyên bố cuộc tỷ thí kế tiếp bắt đầu.
-A Thanh và Dương Quá!
-Này.. cánh tay của ngươi …đã xảy ra chuyện gì vậy?
A Thanh nhìn chằm chằm ống tay áo trống rỗng Dương Quá, tò mò hỏi.
Dương Quá hơi nhướng mày, hắn bị cụt tay đã hình thành một cái gai ở trong lòng, bình thường bị người nhìn chăm chú một chút, hắn đã không nhịn được muốn dạy dỗ một phen, cho nên càng không nói đây là trực tiếp hỏi hắn.
Có điều nhìn thấy A Thanh một mặt vô tư hồn nhiên, tất cả đều xuất phát từ tự nhiên, không có dáng vẻ ác ý gì, Dương Quá cũng không nổi giận, chỉ là lạnh lùng đáp một câu:
-Bị đứt đoạn mất…
-Cánh tay đang bình thường làm sao lại bị đứt đoạn?
A Thanh càng kinh ngạc,
-Bị cọp cắn đứt sao?
Theo trong suy nghĩ A Thanh, hung ác nhất không gì bằng con cọp.
-Không phải..bị người chém đứt.
Dương Quá giọng nói rét run, oán độc nhìn qua Quách Phù một chút.
Bị ánh mắt hắn trừng nhìn, Quách Phù chột dạ, vội vã trốn đến phía sau mẫu thân.
Hoàng Dung nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của nữ nhi, lo lắng: “ Đoạn cừu hận nên làm gì mới có thể hóa giải a…”
-Bị người chém?
A Thanh kinh kêu lên, ánh mắt tràn ngập đồng cảm nhìn Dương Quá,
-Lúc đó chắc ngươi rất đau….
Dương Quá từ trước đến giờ rất căm ghét bị người thương hại, có điều A Thanh ngữ khí chân thành, nên đáp:
-Đã sớm không còn đau.
-Vậy ta cũng dùng một tay giao đầu với ngươi cũng được..
A Thanh đem một cái tay chắp đến phía sau mông mình.
Dương Quá trong lòng kiệt ngạo khí mãnh liệt, cả giận nói:
-Tại hạ Dương Quá đầu đội trời chân đạp đất, nếu đã chấp nhân giao đầu thắng thì thắng, thua thì thua, há cần cô nương nhường cho?
-Nhưng là. . .
A Thanh cứ chăm chú tay cụt của hắn.
Dương Quá sầm mặt lại:
-Đừng tưởng rằng tại hạ chỉ có một tay thì đánh không lại cô nương đâu, đừng có nhìn tại hạ như vậy.
-Như vậy thì ta không khách sáo nữa đâu..
A Thanh cười xong, múa lấy thanh trúc hướng về trên người Dương Quá đâm qua.
Dương Quá ánh mắt ngưng lại, vẫn đứng tại chỗ không hề có cử động, đợi cho thanh trúc A Thanh cách hắn chưa tới một trượng, lúc này Dương Quá mới động. Một tiếng ngân vang như rồng gầm, thanh Huyền Thiết trọng kiếm trong tay Dương Quá đã xuất ra, lấy uy thế của Huyền Thiết trọng kiếm, Dương Quá tự tin dù cho A Thanh võ công cao đến đâu, trong tay nàng thanh trúc sẽ không ngăn được thanh kiếm của mình.
A Thanh cũng từng nhìn thấy qua Dương Quá mấy lần trước đối chiến, mỗi khi đối thủ cùng hắn cứng đối cứng, vũ khí nếu không bị Huyền Thiết trọng kiếm đánh văng bay thì cũng là bị chấn động đứt đoạn, nên nàng không dám trực thẳng va chạm, cổ tay lắc nhạ, thanh trúc liền lấy một góc độ tinh diệu tuyệt luân dùng đầu mũi hướng về Huyền Thiết trọng kiếm điểm tới.
Dương Quá cũng kiêng kỵ kiếm khí A Thanh, sợ Huyền Thiết trọng kiếm bị tổn thương, chiêu thức biến đổi cũng tương tự, thân thanh kiếm dùng nhu kình liền dán lên thân thanh trúc..
-Ô…
A Thanh không ngờ tới vũ khí của hắn có vẻ cồng kềnh to lớn lại còn có thể xuất ra tinh xảo sống động như thế, liền cảm thấy từ thanh trúc truyền đến trên người mình một sức hút mạnh mẽ, thanh trúc suýt chút nữa đã tuột tay ra, bàn tay A Thanh xoay tròn, ống tay áo dưới phía tay cầm thanh trúc nhẹ nhàng phất một cái, thanh trúc liền nhanh chóng xoay tròn, lập tức tránh thoát được sức hút từ cây Huyền Thiết trọng kiếm, một lần nữa thanh trúc quay trở lại trong tầm khống chế của A Thanh.
Dương Quá bị kình lực xoắn ốc từ thanh trúc truyền đến trên thân kiếm gây nên chấn động đến mức cả người run lên, vội vàng lui một bước mới đứng vững thân hình.
A Thanh cũng nhân cơ hội lùi lại mấy bước, cái mũi ngọc nhăn lại:
-Hừ, không thể cận chiến với người được.
Nói xong một làm kiếm khí lạnh lẽo hướng về Dương Quá quét tới.
Nguyên lai A Thanh cũng kiêng kỵ thanh Huyền Thiết trọng kiếm trong tay của Dương Quá, nếu cận chiến, thì phái tránh binh khí tương giao, vì thanh trúc trong tay nàng sẽ chịu đựng không nỗi.
Dương Quá bước tới một chân đổi phương vị, né người sang một bên tránh thoát tia kiếm khí này, A Thanh đang muốn xoay làn kiếm khí này cắt ngang trở về, nhưng Dương Quá lẹ hơn một bướ, tay giơ lên lên Huyền Thiết trọng kiếm hung tàn chém xuống luồng kiếm khí màu xanh kia.
“ Ầm! ..”
Trên lôi đài bụi đất tung bay, dưới đài các
cao thủ nhìn ra làn kiếm khí màu xanh uy lực đáng sợ đã tan thành mây khói.
Liếc mắt nhìn trong tay Dương Quá thanh trọng kiếm màu ngăm đen, trong mắt A Thanh loé ra một tia nghi hoặc không hiểu.
Không chỉ có A Thanh, dưới lôi đài tất cả mọi người ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm thanh Huyền Thiết trọng kiếm này, lúc trước Dương Quá dựa vào thanh trọng kiếm này cản thần giết thần phật chặn giết phật đã gây nên chú ý của không ít người, bây giờ lại trực tiếp đánh tan tiên thiên kiếm khí của A Thanh, trên thân kiếm một vết trầy sơ cũng không có, thanh trọng kiếm này tuyệt đối đúng là cấp bậc thần khí trong truyền thuyết.
Nếu như đoạt được thanh thần khí này, sau này trên giang hồ còn không nghênh ngang mà đi? Rất nhiều người sinh ra tham niệm, nhưng khi nghĩ đến võ công Dương Quá, lại đành cụt hứng từ bỏ cái này ý niệm mê người này.
-Thanh kiếm này trước đây hình như ta đã gặp qua.
A Thanh sau khi nhìn chằm chằm thanh kiếm rồi đột nhiên nói.
-Xem ra cô nương đã nhớ lầm rồi đấy.
Dương Quá sững sờ, thanh kiếm này phủ đầy bụi nằm trong mộ kiếm không biết trãi qua biết bao nhiêu năm tháng, A Thanh thì mới bao nhiêu tuổi, làm sao có khả năng đã gặp qua?.
-Ta không nhận lầm đâu,
A Thanh nhíu mày, ký ức trong đầu cũng có chút mơ hồ,
-Chỉ bất quá khi đó trong tay nắm lấy thanh kiếm này không phải là ngươi, mà là một người khác…
Dương Quá cả kinh:
-Chẳng lẽ cô nương biết lão tiền bối Độc Cô Cầu Bại?
Lời vừa ra khỏi miệng, Dương Quá hối hận rồi, mình hỏi câu này thật sự là quá hồ đồ rồi.
-Lão kia gọi là Độc Cô Cầu Bại sao?
A Thanh ánh mắt hoang mang lên, lại rơi vào trầm tư,
-Ta cũng không biết lão tên gọi là gì, chỉ nhớ rõ bên cạnh lão có mang theo một con đại điêu.
-Hả?
Lần này Dương Quá thật sự chấn kinh rồi, miệng há thật to, một lúc lâu cũng chưa khôi phục lại.
Tống Thanh Thư cũng là khiếp sợ, A Thanh gặp Độc Cô Cầu Bại sao? Nàng đến bao nhiêu tuổi đây? Nhìn A Thanh một bộ ngây thơ vô tư, Tống Thanh Thư không nhịn được rùng mình một cái, nàng sẽ không giống như Thiên Sơn Đồng Mỗ, bề ngoài chỉ là một cô nương, nhưng bên trong thật sự là một lão bà bà chứ?
-Lão kia không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy ta liền sáp lại đòi giao đấu, nhưng ta từ trước đến giờ không thích đánh đánh giết giết, nên không để ý đến lão, ai ngờ lão lại... . .
A Thanh có vẻ kích động…
-Độc Cô tiền bối lại làm chuyện gì?
Dương Quá hỏi ra, đó cũng là ý muốn hỏi của Tống Thanh Thư.
-Hừ, lão bại hoại kia lại để cho con đại điêu đồng hành kia ăn một con cừu của ta!
A Thanh nghiến răng, hiển nhiên đó là sự tức giận của nàng khi kể lại
-Cừu?
Dương Quá ngẩn người ra, hoàn toàn không hiểu rõ là xảy ra chuyện gì, dưới cái nhìn của hắn, chỉ là một con cừu thôi mà, làm gì kinh quái lớn chuyện như vậy.
Tống Thanh Thư thì sắc mặt quái lạ, hắn đang phỏng chừng đại điêu điểu ngốc kia lúc đó khẳng định sẽ bị thiệt lớn.
Đúng như dự đoán, A Thanh hừ một tiếng:
-Dám ăn cừu của bổn cô nương sao…, bổn cô nương liền muốn nhổ sạch lông của con súc sinh kia, chỉ tiếc là mới nhổ chưa được bao nhiêu lông, thì lão kia liền ra tay rồi. Ha ha có điều con đại điêu ngốc kia cũng không có kết quả tốt gì, bị bổn cô nương nhổ mấy cây lông nơi yếu địa nhất, nên cả đời này con đại điêu đó sẽ không bay lên được.
Nghe được A Thanh nói, Tống Thanh Thư sắc mặt đặc sắc vạn phần…
Còn Dương Quá cũng là vẻ mặt cổ quái, nghĩ thầm thì ra Điêu huynh còn có một đoạn chuyện cũ bi thảm như thế a.