CHƯƠNG 493: CÁI GÌ LÀ ĐÈ TẤT CẢ..?
Toàn bộ quần hùng trong đại hội đều chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, vẫn là Huyền Trừng gầm lên giận dữ đánh vỡ yên tĩnh:
-Tống Thanh Thư, thí chủ dám lạm sát kẻ vô tội!
Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn lão, lạnh lùng nói:
-Thập Lực đại sư cấu kết với Thanh đình, chứng cứ đã xác thực, tại sao là nói vô tội!
Huyền Trừng đại sư nghẹn cứng lại, Thanh Lương Tự cùng triều đình Mãn Thanh có quan hệ thì lão cũng phong thanh nghe được, Thập Lực đại sư cùng Mãn Thanh có xã giao thì không phải là không thể...
Chỉ có điều bây giờ Thiếu Lâm tự đã tỏ rõ cùng với Thập Lực đại sư chung một chiến tuyến, Huyền Trừng làm sao có thể để cho Thập Lực đại sư mang cái tội danh này:
-Hừ, này bất quá chỉ lời nói của một bên, đó là thì chủ, vì sao thì chủ lại có thể tiện tay lấy ra mật thư thánh chỉ một loại đồ vật tuyệt mật như thế?
Không đành lòng để cho Hạ Thanh Thanh vẫn còn quỳ trên mặt đất, Tống Thanh Thư ống tay áo phất một cái, tám vị đầu lĩnh còn nửa quỳ liền thấy một luồng nhu kình nâng người bọn họ đứng lên.
Tiện tay đỡ lấy mọi người, Tống Thanh Thư đáp:
-Lúc trước tại hạ tiềm ẩn ở trong triều đình Mãn Thanh, đã hữu tâm tra tìm tin tức những việc tương quan không phải là việc khó, huống chi Thập Lực đại sư tuy rằng được người của Thiếu Lâm tự xem là bảo vật, nhưng trong triều đình Mãn Thanh xem ra thì cỡ loại người như Thập Lực đại sư thì như cá diếc sang sông, nhiều không kể xiết, thành ra cũng không cần phòng bị tư liệu về lão ta.
Huyền Trừng cười gằn:
-Thí chủ ám sát Khang Hi danh dương thiên hạ, nhưng theo lão nạp biết, lần ám sát đó không có thành công, Khang Hi bây giờ vẫn còn an tọa ở bên trong Tử Cấm thành. Mọi người có cảm thấy có khả năng là họ Tống kia cùng Khang Hi bày ra khổ nhục kế, để là đánh vào bên trong nghĩa quân phản Thanh, triệt để quét sạch những cản trở cho triều đình Mãn Thanh?
Huyền Trừng đại sư vừa nói với Tống Thanh Thư nói, câu sau là đối với quần hùng võ lâm.
Khi được Huyền Trừng đại sư đề tỉnh như vậy, mọi người cảm thấy cũng rất có đạo lý, Tống Thanh Thư chơi trò khổ nhục kế, không phải là không có khả năng này.
Tống Thanh Thư vẫn chưa trả lời, Huyền Trừng đại sư lại tiếp tục nói:
-Không biết mọi người có nhớ hay không, lúc trước Tống Thanh Thư ám sát Khang Hi qua đi, chỉ trong một đêm thì khắp thiên hạ đồng thời bắt đầu tuyên dương sự tích anh dũng của Tống Thanh Thư, nếu nói là không có hắc thủ phía sau thúc đẩy, thì mọi người có thể cảm thấy được như vậy sao?
-Không sai, trong thiên hạ ngoại trừ triều đình Mãn Thanh, ai còn có cía năng lực này?
Vu Vạn Đình đúng lúc đứng dậy bồi thêm một đao.
Hồng Hoa Hội từ trước đến giờ là lực lượng trung kiên phản Thanh, ở trong chốn giang hồ danh tiếng luôn luôn rất rất tốt, Vu Vạn Đình thân là Tổng đà chủ Hồng Hoa hội đời trước, uy vọng không dưới Trần Cận Nam của Thiên Địa hội bây giờ, nên nghe lão nói như vậy, càng lúc càng nhiều người bắt đầu có sự hoài nghi lên.
Tống Thanh Thư cười khổ, Tang Phi Hồng của Ngũ Hồ môn chuyên đi khắp các quán ăn, tửu lầu thiên hạ, kể chuyện diễn trò, tuy rằng đúng là các nàng ca ngợi có thể rất nhanh tuyên dương thanh danh của hắn, nhưng cũng khó tránh được gây nên sự hữu hoài nghi của nhân tâm.
Nhìn thấy sắc mặt Tống Thanh Thư biểu hiện, Huyền Trừng đại sư cười gằn:
-Sao rồi…, không thể nói được gì chứ?
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Chỉ cần tại hạ đón lấy đại phá quân Thanh, lời đồn sẽ tự sụp đổ.
Vu Vạn Đình hừ một tiếng:
-Nếu như ngươi là gian tế, lần này mang theo quân chủ lực của Kim Xà Doanh đi chịu chết, lúc đó chúng ta có hối hận thì cũng đã chậm rồi…
Dưới lôi đài Hoàng Dung lo âu nhìn Tống Thanh Thư, thông tuệ như nàng tự nhiên hiểu rõ ràng, rất nhiều thế lực không muốn nhìn Tống Thanh Thư ngồi trên vị trí Kim Xà vương, chỉ cần hơi bất cẩn, Tống Thanh Thư sẽ hoàn toàn bị thất bại trong việc thâu lấy nhân tâm của người.
Kim Xà Doanh vẫn còn lại mấy đầu lĩnh cùng Tống Thanh Thư không hợp mắt nhau, bọn họ nghe vậy liền nhân cơ hội ồn ào lên, nhất là Trử Hồng Liễu, quái gở nói:
-Đúng vậy, đến đó thì lực lượng của Kim Xà Doanh đều xong, thì ai còn lưu ý những cô hồn dã quỷ chung ta chứ….
Trử Hồng Liễu vừa nói, thì phát hiện Tống Thanh Thư ánh mắt quét tới, trong ánh mắt sắc bén khiến cho lão lạnh cả tim, cũng không nói tiếp được.
Tống Thanh Thư hừ lạnh, sóng âm bên trong ẩn chứa nội lực tràn ngập khắp nơi, khiến cho tiếng xì xào bàn tán toàn trường nhất thời yên tĩnh lại:
-Thật ra muốn chứng minh sự trong sạch của tại hạ cũng rất đơn giản.
-Nói thì rất dễ…
Huyền Trừng đại sư bĩu môi, hiển
nhiên không tin hắn có được biện pháp gì chứng minh cho mình, Vu Vạn Đình ánh mắt lấp loé, lão đã có chủ ý, mặc kệ cho Tống Thanh Thư nói biện pháp gì, thì cũng tìm ra lý do để phản đối.
Hoàng Dung âm thầm thay thế Tống Thanh Thư lau một vệt mồ hôi lạnh, chuyện như vậy nếu càng chứng mình thì chỉ có thể càng rối rắm, hắn thật sự có biện pháp chứng minh sự trong sạch của chính mình sao?
Tống Thanh Thư cười cợt, đột nhiên nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó tiếng nói bao hàm nội lực vang vọng toàn bộ trên đỉnh ngọn núi:
-Ta sau này nếu có cơ hội sẽ đè lấy mẫu thân của Khang Hi, cũng không chừa ra mà đè lấy tất cả các thê tử của Khang Hi, đè luôn hết cả hậu cung của hắn…
Nghe Tống Thanh Thư nói cùng với tất cả các nữ nhân của Khang Hi hết thảy đều phát sinh vượt qua khoảng cách tiếp xúc, trong đại hội một đám quần hùng đều há hốc mồm, còn những nữ nhân kia nghe được thì mặt đỏ tới mang tai.
-Cũng xác thực chỉ là biện pháp chứng minh ngắn gọn nhưng hữu hiệu, chỉ có điều là quá... vô liêm sỉ.
Hoàng Dung ám thối gắt lấy.
-Thật là ghê tởm, kẻ này quả nhiên bản tính khó dời.
Quách Phù chán ghét nhìn Tống Thanh Thư, trong đầu nàng mới vừa xây dựng lên hình tượng, đúng lúc này thì đã tan thành mây khói.
-Hừ…Thanh Thư này cũng cũng không phải là nói dối, chí ít thì Tiểu Đông Hậu đã bị hắn đè ra làm các loại tư thế rồi...
Chu Chỉ Nhược trong đầu mới vừa hiện lên cái ý niệm này, thì lại nghĩ ra cảnh tượng cùng hắn cũng làm vô số tư thế thật là ngượng ngùng, liền theo bản năng dùng tay che hai má mình lại, "Ai da..chính mình làm sao lại cũng thích nhưng tư thế hạ lưu như thế, đều là do Thanh Thư tên khốn kiếp này, ở cùng với hắn ta chỉ học được cái xấu của hắn."
-Tống đại ca…mắng chửi giỏi lắm!
Chu Cửu một mặt hưng phấn, muốn nói hận nhất Mãn Thanh so với mọi người ở đây, trừ nàng ra thì không còn là ai khác, đừng nói Tống Thanh Thư chỉ là mắng chửi, cho dù Tống Thanh Thư thật sự có hành động như vậy, nàng không những không ngăn cản, nói không chắc còn có thể hỗ trợ phụ đẩy cái mông của các nàng kia giùm cho hắn...
- Tống Thanh Thư này, thật sự là...
Dương Diệu Chân dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời không tìm được cái từ gì để diễn tả cảm thụ giờ khắc này của mình.
-Chẳng trách hắn có thể đạt đến đỉnh điểm kiếm đạo, chuyện như vậy mà cũng dám nói ra miệng, thật là làm cho người bội phục.
Da Luật Nam Tiên trong mắt dị thải, nàng quan tâm nhiều nhất chính là kiếm đạo, huống chi Liêu quốc cùng Mãn Thanh cũng là sinh tử chi địch, Tống Thanh Thư chửi đến tàn nhẫn như vậy, dĩ nhiên nàng cũng không có chú ý đến.
-Sư tỷ…tỷ phu… hắn muốn cái ..kia à…
Mộc Kiếm Bình cũng bị ngôn luận của Tống Thanh Thư làm cho há hốc mồm, không nhịn được giật giật lấy tay áo Phương Di bên cạnh.
-Quận chúa lẽ nào cảm thấy những nữ nhân kia không nên bị như vậy sao? Đừng quên, Mộc Vương phủ từ trên xuống dưới, bao nhiêu người đã là chết ở trong tay Mãn Thanh Thát tử…
Phương Di theo bản năng bão vệ lấy tình lang của mình…
-Há, cũng đúng.
Mộc Kiếm Bình ngốc nghếch gật gật đầu.
-Tên khốn kiếp này, thực sự là đê tiện, xấu xa, hạ lưu, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ...
Nghe được Tống Thanh Thư oanh oanh nói ra như vậy, Viên Tử Y quả thực vừa thẹn vừa giận, nàng cùng Mãn Thanh cũng không có trực tiếp cừu hận, nên không giống như Chu Cửu, nàng chỉ cảm thấy Tống Thanh Thư đường đường là một cao thủ cấp độ tông sư, lại giống như phường vô lại chửi đổng như thế, thực sự là quá mức vô sỉ.
Một bên A Thanh đầu óc mơ hồ lôi kéo ống tay áo Viên Tử Y, ngây thơ hỏi:
-Tử y tỷ tỷ, cái gì là đè tất cả a?
-Hả?...
Nhìn A Thanh hồn nhiên vô tà, Viên Tử Y nghẹn lời, không biết làm sao giải thích rõ ràng đối với nàng.