CHƯƠNG 510: ĐOẠT SOÁI.
Phu phụ Quách Tĩnh Hoàng Dung từ lâu đã trở thành một đoạn giai thoại của võ lâm, bọn họ chính là tấm gương sáng của danh môn chính phái, Tống Thanh Thư nếu như đối với Hoàng Dung duỗi ra móng vuốt lộc sơn, sơ rằng danh dự ở trong võ lâm sẽ bị quét sạch, vậy thì kế hoạch đại nghiệp của hắn đương nhiên cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.
Tống Thanh Thư lúng túng:
-Vấn đề này ta đương nhiên hiểu rõ ràng.
Đoàn người rất nhanh sẽ đi tới phụ cận đại doanh của Đồ Hải, trên đường cũng đã gặp lại Dương Diệu Chân cùng nhau ước định nhân mã của nàng đón lấy phối hợp, mấy vị cao thủ liền dựa vào ánh trăng mờ ảo, lặng lẽ lẻn vào bên trong đại doanh Thanh quân.
-Các vị dựa theo sắp xếp trước đó, từng người phụ trách vị trí châm lửa, sau khi thành công thì mau mau rời khỏi nơi đây, nhất đinh không thể ham chiến.
Đám người kia tuy rằng đều là trong chốn giang hồ là cao thủ nổi danh, nhưng nếu như quả thật rơi vào trùng vây của quân Thanh, vẫn là cửu tử nhất sinh, cho nên Tống Thanh Thư lần thứ hai nhắc nhở lại.
Tiêu Phong ôm quyền thấp giọng nói:
-Tống huynh đệ cứ yên tâm, chúng ta tạo ra hỗn loạn, cũng không có gì là quá nguy hiểm, trái lại chuyện Tống huynh đệ ám sát Đồ Hải, lần đi này phải cẩn thận, nếu như thấy chuyện không thể làm, thì hãy sớm kịp từ bỏ…
-Đa tạ Tiêu huynh nhắc nhở, Tống mỗ trong lòng tự có chừng mực,
Tống Thanh Thư ánh mắt đảo qua mọi người, lúc nhìn đến Chu Cửu cùng Hoàng Dung thì dừng lại chốc lát, do dự rồi chung quy vẫn không hề nói gì, chắp tay cáo từ,
-Vậy thì từ biệt.
Nói xong thân hình của hắn lóe lên, không biết vọt đến dãy lều trại nào..
Thấy Tống Thanh Thư đã rời đi, đoàn người cũng hướng về từng chỗ cần đến chạy đi.
Bên trong soái trướng Đồ Hải đang nằm ở trên tấm thảm mà tâm trí không yên nên không cách nào ngủ được, điều này làm cho lão cảm thấy rất khó mà tin nổi.
Chính mình thân kinh bách chiến, khi còn trẻ đã cuốn khắp thiên hạ, mỗi một lần tác chiến giao tranh thây chất thành núi, máu chảy thành sông từng bước một tiến lên vững chắc, những năm gần đây bình định Sát Cáp Nhĩ, hàng phục Vương Phủ Thần. . . công lao nào cũng làm khiếp sợ triều chính…
Bây giờ chiến tranh đối với lão mà nói, thu được vinh quang chỉ như là một trò chơi mà thôi, nhưng lần này chỉ là đối phó chỉ là một Kim Xà Doanh thực lực đã suy yếu chỉ còn kéo dài hơi tàn, chính mình tại sao lại cảm thấy trong lòng không yên?
Đồ Hải nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nguyên cớ đến từ đâu, cuối cùng chỉ đành quy kết lần này do trong quá trình triều đình xuất binh thực sự là quá mức không ổn, từ khi quyết định xuất binh tiêu diệt Kim xà doanh cho tới giờ, không biết hoàng thượng Khang Hy tính toán như thế nào, mà đã mấy lần thay đổi thời gian đại quân xuất binh tấn công.
Hoàng thượng đưa ra lý do cũng không phải là không thể tiếp nhận, đó là chờ đợi đến lúc Kim Xà Doanh tuyển ra được tân thủ lĩnh, thì sẽ đem một lưới bắt hết.
Chỉ có điều theo suy nghĩ của Đồ Hải, hoàng thượng ra quyết định này hơi bị quá mức, chỉ là đối phó một đám giặc cỏ thôi mà, đâu cần phiền toái đến mức như vậy, cứ phái đại quân lấy thế thái sơn áp đỉnh đẩy lên tấn công là được, đâu cần phải chờ cho đến khi có tân Kim Xà Vương cơ chứ..
Đột nhiên Đồ Hải nhướng mày, lão tựa hồ nghe từ xa xa truyền đến từng hồi huyên náo.
-Báo động..báo động…
- Lửa cháy rồi…
-Nhanh cứu lửa a!
Đồ Hải giờ đã nghe rõ bên ngoài kêu la ồn ào cái gì, thân là lão tướng dạn dày kinh nghiệm, lão liền biết được bên trong đại doanh đã trà trộn gian tế xâm nhập vào rồi, lão đối với cách phòng ngự đại doanh của mình rất tin tưởng, nếu chưa có quan binh từ vòng ngoài cảnh báo, thì chứng minh lẻn vào bên trong đại doanh bất quá chỉ là một ít cao thủ mà thôi, nhân số chắc chắn sẽ không quá nhiều.
-Muốn thừa cơ gây xáo trộn sao? Xem ta như thế nào đóng cửa đánh chó đây.
Đồ Hải hừ lạnh rít lên, liền triệu tập thân binh của mình đến căn dặn sắp xếp.
-Phí Mạc, ngươi mang lệnh kỳ bản tướng, truyền lệnh các tướng sĩ ở tại trong trướng, không có vọng động chạy loạn, ai trái lệnh chém đầu.
-Mã Giai, ngươi mang đội Thủy Long đi cứu lửa..
-Mục Cáp Đạt, ngươi đi mang chiến mã dắt tới cho bản tướng.
-…………………………
-…………………………
……………………………………………………………………………………………
Nhìn mấy tên thân binh từng người vững vàng bóng lưng rời đi, Đồ Hải gật đầu, những tên thân binh này cùng mình chinh chiến đã lâu như vậy, cho nên chuyện lâm nguy không loạn luôn trấn định được, mấy tên thân binh này đều là do Đồ Hải từ tự chọn lựa từ trong các bộ lạc mang đến, đời đời kiếp kiếp đều là gia thần của gia tộc Đồ Hải, có thể nói bọn chúng chính là thủ hạ
mà lão tín nhiệm nhất.
Bất quá Đồ Hải tâm tư rất nhanh xoay chuyển, thân kinh bách chiến lão chỉ cần một chút liền nhìn thấu kế hoạch của kẻ địch.
Nghe nói trong Kim Xà Doanh không thiếu cao thủ giang hồ, lần này chỉ sợ là chỉ chọn mấy tên cao thủ đi vào, nhân cơ hội ở bên trong đại doanh gây ra hỗn loạn, rồi dùng trong ứng ngoài hợp, để phía bên ngoài dùng nhân mã đánh vào.
-Hừ, lão tử đánh trận từ hồi đó các ngươi còn chưa ra đời đây.
Đồ Hải khinh thường phun ra bãi nước bọt, trước đó lão có dặn dò Mục Cáp Đạt đem chiến mã dắt tới, chính là để nhanh chóng xuất hiện ở các vị trí cần đến mình.
“ Cộc..cộc…cộc…”
Từ xa xa truyền đến tiếng vó ngựa vang lên khiến cho Đồ Hải sắc mặt biến đổi, thân là danh tướng Mãn Thanh, loại tiếng động này quá mức không thể quen thuộc hơn được, đây chính là tiếng vó ngựa của quân Thiết kỵ tinh nhuệ .
-Không phải nghe nói Kim Xà Doanh chỉ là một đám giặc cỏ sao? Tại sao lại có vó ngựa của kỵ binh tinh nhuệ như thế này?
Đồ Hải trong đầu lóe qua nghi hoặc, bất quá giây khắc này không ccó thời gian để quan tâm đến vấn đề này, trái lại vô cùng lo lắng, bây giờ quân doanh loạn trong giặc ngoài, đối phương còn có kỵ binh, nếu không cẩn thận để cho kẻ địch phá tan phòng tuyến ngoại vi, thì hậu quả sẽ rơi vào tình thế nghiêm trọng.
-Mục Cáp Đạt, ngựa cũa lão tử đâu mà còn chưa có dắt tới?
Đồ Hải không nhịn được mắng to, lão giờ đang cần chính mình tọa trấn nơi ngoại vi phòng tuyến, thì mới có thể yên lòng được.
-Đến rồi …đến rồi, mong rằng tướng quân thứ tội…
Rất nhanh cách đó không xa liền truyền đến tiếng của Mục Cáp Đạt,
-Hừ..đồ cẩu tử, nếu như chậm trễ quân tình, lão tử sẽ lấy mạng của ngươi.
Trong chốc lát này kẻ địch đã đánh tới cửa bên ngoài đại doanh, tiếng la giết cũng càng lúc càng vang lên, Đồ Hải lòng như lửa đốt, không nhịn được xả ra tay roi hướng về phía trên người Mục Cáp Đạt đánh tới.
Mục Cáp Đạt trong mắt lóe lên, nhưng vẫn không hề làm gì cả, tùy ý chịu đựng vết roi của Đồ Hải đánh vào trên người hắn, sau đó chậm rãi dắt ngựa đi tới trước người Đồ Hải.
Lúc này tình hình trận chiến khẩn cấp, Đồ Hải cũng không công phu truy cứu trách nhiệm, từ trong tay hắn tiếp nhận dây cương, thân thủ mạnh mẽ xoay người nhảy lên ngựa:
-Chờ qua chuyện này, lão tử sẽ thu thập. . .
Lời kế tiếp Đồ Hải cũng nói không hết được, lão cúi đầu nhìn trước ngực mình lộ ra nửa đoạn mũi đao, không thể tin mà nhìn Mục Cáp Đạt:
-Ngươi….
Mục Cáp Đạt nhếch miệng nở nụ cười, rất nhanh lộ ra diện mạo, đó là một nam tử tuổi trẻ anh tuấn.
"Chẳng trách vì sao Mục Cáp Đạt lại tới trễ."
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Đồ Hải i, tiếp theo lão phảng phất nhìn thấy đầu của mình xa rời thân thể càng lúc càng xa, mắt tối sầm lại…
Mục Cáp Đạt này đương nhiên chính là Tống Thanh Thư, hắn sau rời khỏi đoàn người Tiêu Phong, liền mai phục đến bên cạnh chuồng ngựa, khi thấy Mục Cáp Đạt tới dẫn ngựa, liền nhân cơ hội giết chết rồi tiến hành thay mận đổi đào, lấy thân phận của Mục Cáp Đạt đã lừa gạt hàng phòng ngự tầng tầng lớp lớp của quân Thanh, nghênh ngang xuất hiện ở trước người Đồ Hải.
-Đồ Hải đã chết, tất cả hãy bỏ vũ khí xuống, ai tuân lời sẽ không bị giết!
Tống Thanh Thư đứng ở trên lưng ngựa, giơ cao thủ cấp Đồ Hải, ánh mắt lanh như băng nhìn quét qua vòng quanh quân binh Mãn Thanh.
Tất cả những chuyện này nói thì rất dài dòng, nhưng phát sinh ngăn ngủi trong vòng mấy khắc, rất nhanh đám quân binh thị vệ của quân Thanh đứng chung quanh phản ứng lại rất quyết liệt.
Có thể là do bên người của Đồ Hải, cho nên tất cả quân binh đối với Đồ Hải đều tuyệt đối trung thành, thấy Đồ Hải đầu mơi nơi thân một nẻo, những đôi mắt đều ửng đỏ, dồn dập rút ra đao kiếm, rống to hướng về phía Tống Thanh Thư lao tới:
-Vì tướng quân báo thù…..