CHƯƠNG 518: HÔ PHONG.
Cảm nhận được kỵ binh Mãn Thanh chuẩn bị động, quân Kim Xà Doanh bên dưới không khỏi có chút rối loạn lên, Tống Thanh Thư ngắm nhìn bốn phía, người củaThiên Địa Hội, Mộc Vương Phủ đã đem toàn bộ lều vải lương thảo, đồ đạc đốt lửa lên, cách thật xa cũng có nhận được nhiệt khí tỏa ra hừng hực.
Trên núi Thanh quân cũng chú ý tới biến cố như vậy, Tát Bố Tố ồ một tiếng:
-Bọn chúng định dùng lửa để ngăn cản chúng ta sao?
Tát Bố Tố trong lòng nghi hoặc, cẩn thận nhìn qua một lúc, không nhịn được nở nụ cười:
-Vốn tưởng rằng Kim xà doanh có thể tiêu diệt được hai lộ đại quân của chúng ta, người đầu lĩnh này cũng có bản lĩnh, không ngờ tới trong hốt hoảng lại ra bày ra hôn chiêu như thế này, hắn muốn lợi dụng thế lửa để ngăn cản quân Thiết kỵ ta sao? Khà khà… đợi lát nữa lửa sẽ lan tràn ra, quân lính của Kim xà doanh trước tiên bị thiêu chết, cũng không cần đến chúng ta động thủ, truyền lệnh xuống, quân kỵ binh cứ chờ thêm một chút, không có lệnh của ta, ai cũng không được phép tấn công.
Chung quanh các võ tướng đều cười phá lên, chế nhạo bên dưới chủ tướng phản quân, trên này nhận được mệnh lệnh, tất cả kỵ binh dù đã sẵn sàng, cũng ung dung đứng tại chỗ, chờ Kim Xà Doanh ngu ngốc tự mình đem chính mình thiêu chết.
-Tống công tử, làm sao bây giờ? Không bao lâu nữa, toàn quân sẽ bị nghẹt thở mà chết.
Hoàng Dung tuy là chi sĩ túc trí đa mưu, nhưng tình huống lúc này làm cho nàng cũng phải bó tay, duy nhất chờ mong chính là Tống Thanh Thư quả thật có biện pháp gì, tuy rằng nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không cảm thấy có được biện pháp gì để mà ngăn cơn sóng dữ, nhưng trong nội tâm của nàng, vẫn mơ hồ mong đợi có điều kỳ diệu gì đó xảy ra.
Hoàng Dung vốn là làn da luôn hiện ra sắc hoa đào, giờ lại được ánh lửa chung quanh chiếu rọi, càng là có vẻ kiều diễm cực kỳ, Tống Thanh Thư nhìn thấy không nhịn được lại ngẩn ngơ.
Tựa hồ nhìn thấy ánh mắt của hắn, Hoàng Dung trong lòng hoảng hốt, hắng nhẹ một tiếng nhắc nhở hắn.
Tống Thanh Thư phục hồi tinh thần lại, không khỏi âm thầm tự trách, lúc này mà mình còn có tâm tình thưởng thức nhan sắc mỹ nữ, lẽ nào đây chính là truyền thuyết danh sĩ khí độ, Ngụy Tấn phong lưu?
Vào lúc này những người con lại cũng tiến tới, chờ đợi nhìn hắn.
-Yên tâm, cứ giao cho ta.
Tống Thanh Thư nở một nụ cười tự tin, sau đó phân phó nói,
-Mọi người cố gắng thông báo với nhân mã của mình, lát nữa lúc ta làm hiệu lệnh này thì liền lùi quân, lúc ta làm hiệu lệnh kia thì quay lại giết địch..v…v..
Mọi người nghe được đầu óc mơ hồ, cũng không biết hắn muốn làm gì, Tống Thanh Thư cũng không giải thích, thân hình lóe lên, liền phóng lên phía trước một toà tháp canh.
Đừng nói tất cả quân Kim xà doanh, liền ngay cả tướng sĩ Thanh binh trên núi cũng tò mò theo dõi hắn, nhìn xem hắn chuẩn bị làm cái gì.
Chỉ thấy Tống Thanh Thư hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, miệng lẩm bẩm , nhưng vì khoảng cách quá xa, không ai nghe được h hắn đang nói cái gì.
Một lúc qua đi, Tống Thanh Thư trong mắt loé ra một đạo tinh quang, hai tay chậm rãi giơ lên cao, một thanh âm hùng hậu truyền vào bên tai của mọi người:
-Phong khởi….
Tất cả mọi người đều choáng váng, Tống Thanh Thư nguyên lai còn tu luyện phương pháp phép thuật sao?
Hoàng Dung trong mắt lóe qua thất vọng, phải biết năm xưa quân Kim vây công Biện Lương, hoàng đế Bắc Tống đã hết cách, chỉ còn đem hi vọng ký thác trên người thiên sư, khai đàn làm phép xin thiên binh thiên tướng hạ phàm trợ giúp bọn họ, kết quả cuối cùng tất cả mọi người đều biết, sự kiện Tịnh Khang chi biến khiến cho cả hoàng thất một lưới bị bắt hết, hoàng đế thì bị đày đến phương Bắc, vô số phi tần công chúa cũng bị tao đạp. . .
Không ngờ Tống Thanh Thư giờ cũng mắc bệnh tật, chạy chữa loạn lên, dùng một chiêu đồng dạng như vậy, Hoàng Dung trong lòng chợt thấy thất vọng vô cùng.
Trên núi Thanh binh cũng nghe được tiếng hét của Tống Thanh Thư, một lúc trầm tĩnh qua đi chờ đợi, tiếp theo mà là hàng trận tiếng cười phá lên:
-Hắn điên rồi sao?"
-Hắn cho rằng mình là Thần Tiên sao, gọi gió thì gió liền nổi lên?
- Lại nói, tình huống bây giờ, có gió đến rồi thì cũng đâu có ích lợi gì?
- Hai lộ đại quân kia thực sự là xui xẻo, lại thua ở trong tay một kẻ như vậy..
………………………………………………………………………………………
Dưới chân núi Kim Xà Doanh mọi người cũng yên lặng như tờ, nếu không nhờ trận đánh trước Tống Thanh Thư biểu hiện ra tài năng thần kỳ, thì đám giang hồ nói không chắc đã bắt đầu chửi ầm lên rồi.
Chu Chỉ Nhược cùng Chu Cửu liếc mắt nhìn nhau, cũng nhìn ra trong mắt đầy lo lắng.
-Chu tỷ tỷ, ngươi cùng Tống đại ca gần gủi là lâu nhất, vậy có biết hắn đang làm gì hay không?
Chu Cửu hỏi.
“ Ta cùng hắn thời gian dải là cừu, chân chính xem như là ta giao tâm cho hắn cũng chỉ trong thời gian gần đây mà thôi, cho nên nếu nói với hắn bất định còn không hiểu rõ nhiều bằng ngươi đấy. . .”
Những câu nói này Chu Chỉ Nhược đương nhiên sẽ
không nói ra với Chu Cửu, chỉ là lắc đầu một cái:
-Ta cũng không biết."
-Hai vị không cần lo lắng, Tống công tử làm việc từ trước đến giờ luôn ngoài dự kiến của mọi người, hắn làm như vậy, tự nhiên có đạo lý của hắn.
Da Luật Nam Tiên lúc này cũng từ chiến trường trở về, nhìn hai nàng kia lo lắng, không nhịn được liền khuyên lơn.
Chu Cửu nghe vậy mỉm cười:
-Không ngờ tới chúng ta không hiểu rõ Tống đại ca bằng Da Luật cô nương.
Da Luật Nam Tiên hô hấp cứng lại, vội nói:
-Đó chỉ là do các ngươi quá quan tâm nên sẽ bị loạn mà thôi.
-Phong khởi…
Tống Thanh Thư thanh âm hùng hồn lần thứ hai vang vọng toàn bộ thung lũng, chỉ tiếc bên trong thung lũng cũng chỉ lửa dang cháy hừng hực thấu trời, nóng đến mức không chịu nỗi, nào có hiện tượng gió nổi lên cái gì đâu...
Nghe được từ trên núi truyền đến cười vang của Thanh binh, tinh thần quân Kim Xà Doanh càng là hạ thấp.
-Phong khởi…
Tống Thanh Thư âm thanh lại vang lên, lần này so với mấy lần trước còn tăng lớn hơn mấy phần, làm cho Thanh binh trên núi cũng giật mình...
-Thật sự có gió rồi…
Lúc sĩ khí quân Kim xà doanh đang rơi xuống đáy vực, thì không biết là ai hô to lên, tinh thần mọi người liền chấn động, ngơ ngác nhìn chung quanh
-Thật sự là có gió nổi lên rồi..
Chu Chỉ Nhược thái độ khác thường, hưng phấn cầm lấy tay của Chu Cửu nhảy lên, Chu Cửu cũng vui mừng tương tự, cắn môi gật đầu, trong lúc này dĩ nhiên nghẹn ngào nói không ra lời.
Chu Chỉ Nhược biểu hiện thân thiết với Chu Cửu như vậy trước mắt nhiều người như vậy, tuy rằng trong thường ngày cũng giao tình rất tốt, nhưng bước ngoặt sinh tử, nàng biết chỉ có Chu Cửu, Hạ Thanh Thanh mới cùng với mình là chung một lòng, nghĩ đến trước có còn không nhịn được tranh giành tình lang với bọn họ, Chu Chỉ Nhược tinh thần trở nên ngơ ngẫn..
"Hừ, vào lúc nguy hiểm này thì cùng nhau nhất trí một lòng, đương nhiên có thể quên đi những mâu thuẫn, sau khi nguy cơ giải trừ, nên tranh thì vẫn phải tranh."
Chu Chỉ Nhược cũng không phải người bình thường, rất nhanh liền làm rõ dòng suy nghĩ của mình.
Một bên Hoàng Dung thì không có nhiều suy nghĩ loạn như vậy, nàng chỉ khiếp sợ khi nhìn thấy Tống Thanh Thư lần này có thể đã gây ra tai họa, cứ việc bây giờ có gió nhưng chỉ là gió nhẹ từ từ, cũng không biết có thể tạo nên tác dụng gì trong trận chiến đấu như thế này, nhưng việc Tống Thanh Thư đem gió đưa tới là sự thật không thể chối cãi, từ cổ chí kim, chỉ có một Gia Cát Lượng mượn gió đông phong tái khởi, nhưng đó cũng là truyền thuyết, còn bây giờ Tống Thanh Thư là người thật trước mắt, mà có thể muốn gió thì gió liền đến sao?
Hắn là thần tiên, hay là yêu quái?
Hoàng Dung cả người có chút ngây dại.
Cùng lúc đó, đám người Ti Đồ Bá Lôi đã chú ý tới Tống Thanh Thư đang lặng lẽ ra hiệu lệnh, vội vàng tổ chức nhân mã từng người từ từ hướng về phía ngoài thung lũng thối lui.
Thấy Kim xà doanh rục rịch di chuyển, Tát Bố Tố ánh mắt chìm xuống, trầm giọng nói:
-Truyền lệnh xuống, toàn quân chuẩn bị xung phong.
-Lúc này bên dưới thế hỏa rất lớn, chúng ta lao xuống thì khó tránh khỏi thương vong nặng nề..
Một tên võ tướng nói.
Tát Bố Tố rít lên:
-Nếu là chúng ta ngồi xem quân Kim Xà Doanh ung dung rút đi, thì hết thảy đều là kiếm củi ba năm rồi bị thiêu trong một giờ.
-Nhưng bây giờ thật sự có gió nổi lên rồi, hắn có phải là thật sự thông hiểu quỷ thần chi thuật chứ?
Một võ tướng khác nơm nớp lo sợ nói.
Tát Bố Tố lạnh lùng nhìn hắn:
-Ngươi nếu như vẫn còn yêu ngôn hoặc chúng, đừng trách ta lấy quân pháp xử lý.
-Bẩm vâng..
Nhân thấy được ánh mắt sắt bén của Tát Bố Tố, tên võ tướng một trận sợ hãi, lập tức cấm khẩu.
Nhìn bên dưới ngọn núi, người kia đang đứng trên tháp canh, Tát Bố Tố lạnh rên:
-Gió nổi lên rồi thì làm thế nào, một chút gió yếu như vậy thì có tác dụng gì, truyền lệnh, toàn quân tấn công!