CHƯƠNG 516: VẠCH TRẦN HÔ PHÓNG HOÁN VŨ.
Tống Thanh Thư vừa dứt lời, thân hình liền tựa như một làn khói nhẹ hướng về trên núi phóng đi, đao kiếm rơi rớt tán loạn trên mặt đất phảng phất bị vô số sợi tơ vô hình khống chế, dồn dập bay lên không trung quay tron chung quanh ở thân người Tống Thanh Thư, nhìn từ phía xa, Tống Thanh Thư dường như có vô số đao kiếm bay theo tạo thành đôi cánh.
Lấy khinh công Tống Thanh Thư, rất nhanh liền tiếp cận được quân tiên phong Thanh binh, bây giờ đang còn nghiêng ngã, làm gì mà còn có thể tổ chức phản kích hữu hiệu? Tống Thanh Thư lướt qua đến đâu, máu tươi bắn tung toé đến đó, những Thanh binh nào nỗ lực chặn đường hắn, từng người từng người té ngã xuống.
Dù là ai khi nhìn người của phe mình tựa như rau cỏ bị từng nhát đao kiếm ung dung cắt chém, thì không còn cách nào gắng giữ được tỉnh táo, rất nhanh chung quanh tất cả Thanh binh đều sợ hãi, không ai dám tiến lên cản Tống Thanh Thư nữa, vô thức đều hướng về bên cạnh trốn đi, làm cho đoạn đường Tống Thanh Thư phóng đến Tát Bố Tố dư lại một hoạn lộ thênh thang.
-Nhanh ngăn cản hắn lại cho ta!
Tát Bố Tố quát to với những tên võ tướng đứng bên cạnh, nhưng lúc này toàn quân binh đều tan vỡ, còn có ai sẽ để ý đến lão?
Tát Bố Tố phản ứng muốn so với đàm võ tướng đứng bên người thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, lạnh lùng đứng nhìn từng làn đao kiếm giống như tử thần càng lúc càng gần, cái ý nghĩ nhân sinh cuối cùng chính là thở dài: “ Đáng tiếc là không biết hắn làm sao làm được hô mưa gọi gió. . .”
-Tát Bố Tố đã chết, bắt đầu từ bây giờ, phàm là bỏ vũ khí xuống đầu hàng, thì miễn đi tội chết.
Tống Thanh Thư chung quanh người còn bay quanh vô số đao kiếm đang dính máu tươi, bị sấm vang chớp giật chiếu ánh, cả người phảng phất như một ma thần, Thanh binh dồn dập ném xuống đất vũ khí, nằm trên mặt đất run lẩy bẩy.
Đã có người đi đầu đầu hàng, thì mỗi lúc càng nhiều Thanh binh đành lựa chọn cách đầu hàng, cuối cùng thì đã là toàn bộ Bắc lộ quân, ngoại trừ một số ít tên kỵ binh ở phía sau có thể chạy trốn thoát, chết vào loạn quân gần như một nửa, phần còn lại cũng gần như một nửa người đều đầu hàng.
Ba lộ đại quân bị diệt vong tin tức rất nhanh lục tục truyền đến Trung lộ quân, Nhạc Nhạc một mình đi ra ngoài soái doanh, ngóng nhìn rừng núi rậm rạp ngơ ngẫn một hồi lâu, một lần nữa triệu tập các võ tướng mở cuộc hội nghị khẩn cấp, tuyên bố ngay tức khắc rút quân.
-Đại soái, tuyệt đối không thể, chúng ta lần này đã bị tổn thất nặng nề, chưa có công lao gì, giò mà quay trở lại kinh thành thì khó thoát khỏi bị trách phạt.
-Đúng đấy, đại soái, cho dù ba lộ đại quân bị diệt, bây giờ Kim Xà Doanh chắc chắn cũng bị tổn thất nặng nề, chúng ta còn có bốn chục ngàn người, không phải là không có sức đánh một trận.
-Mạt tướng chờ lệnh, nguyện lĩnh năm ngàn tinh binh tấn công đại bản doanh của phản tặc.
……………………………………………………………………………………..
Trong soái trướng tất cả các võ tướng đều xôn xao, đều đưa ra chính kiến của mình.
-Bây giờ Kim Xà Doanh đã mấy phiên đại thắng, sĩ khí đang dâng lên đỉnh cao, trái lại quân ta, mười phần sĩ khí đã mất đi bảy, tám phần, có lưu lại cũng vô ích,
Nhạc Nhạc đưa tay ngăn lại đám người nghị luận, ra quyết định sau cùng,
-Không cần nói nữa, bản soái đã quyết định, khi về kinh nếu hoàng thượng trách tội xuống, bản soái một mình gánh chịu.
Nhìn chúng tướng không cam lòng rời đi, Nhạc Nhạc thở dài một hơi, nhíu hai lông mày đầy ưu lo:
-Lần này Nam chinh bốn lộ đại quân đều theo phương hướng tương hỗ lẫn nhau, Kim Xà Doanh lại có thể xuất quỷ nhập thần, mỗi lần công kích đều lựa chọn thời cơ vừa vặn chia cắt mấy lộ đại quân không có cách nào cứu viện kịp, nếu nói là trong triều không có nội gian mật báo, ta tuyệt đối không tin, nếu còn đánh tiếp nữa thì sợ rằng bôn chục ngàn quân cũng phải bỏ mình ở đây, tốt nhất là về kinh mật tấu lên hoàng thượng định đoạt.
Nhạc Nhạc không hổ là danh tướng thân kinh bách chiến, rất nhanh bén nhạy nhận ra được nguyên nhân lớn nhất lần thất bại này, vì thế muốn bảo tồn sinh lực Mãn Thanh, chỉ tiếc là lão thiên toán vạn toán, vạn lần cũng không nghĩ tới nội gian bên trong kinh thành lại chính là vị hoàng đế kia, chính là nội gian to lớn nhất.
Tin tức Thanh quân lui binh rất nhanh truyền lại Kim Xà Doanh, toàn quân Kim Xà Doanh trên dưới nhất thời tiếng hoan hô như sấm động, tuy rằng trước mắt là lấy yếu thắng mạnh, những trân đánh thắng phi thường ngoạn mục, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, bọn họ vẫn là mạo hiểm đi ở trên dây, quân binh Thát tử có thể thua trận này nhưng vẫn còn thực lực để bày ra trận khác, còn với thực lực bọn họ thì không thể nào để thua được, nếu chủ quan khinh địch, thì sẽ vạn kiếp bất phục ngay lập tức.
Chỉ là mấy ngàn nhân mã, tiêu diệt Đông lộ quân của Đồ Hải có ba chục ngàn quân tinh nhuệ, sau đó lại không ngừng không nghỉ tiêu diệt Tây lộ quân của Phí Dương Cổ hai mươi lăm ngàn người, cuối cùng ở thế hạ phong gặp phải quân kỵ binh Bắc lộ quân, hầu như không tổn hao đánh bại đối phương, còn bắt làm tù binh gần một nửa.
Đồ Hải, Phí Dương Cổ đều là danh tướng hiện nay, Kim Xà Doanh đã không ít lần cùng với bọn họ giao phong, dù cho thời điểm Kim Xà Doanh cực thịnh khi chạm trán đối với bọn họ cũng là đau đầu nhức óc, bây giờ Tống Thanh Thư chỉ mang theo đám quân ô hợp lại ung dung thắng mười vạn tinh binh Mãn Thanh!
Chuyện này đã khiến cho người nể phục sát đất, bất quá làm cho tất cả mọi người khiếp sợ là trận chiến cuối cùng, Tống Thanh Thư từ trên tháp đài cao hô mưa gọi gió, lấy sức một người tiêu diệt tám ngàn kỵ binh Bắc lộ quân, bây giờ ở trong lòng tât cả quân binh Kim Xà Doanh, bọn họ đối với tân Kim Xà Vương căn bản không phải là phàm nhân, mà chính là thần tiên tái thế.
Đừng nói là những quân binh bình thường, chính là các đầu lĩnh Kim Xà Doanh, trong lòng vừa kính vừa sợ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt Tống Thanh Thư.
Trước đây có mấy vị đầu lĩnh duy trì trung lập như Tiêu Uyển Nhi, Vinh Thải, Niếp Thiên Phong, Trịnh Khởi Vân cũng đều dùng lễ nghi quỳ bái long trọng nhất hướng về Tống Thanh Thư biểu thị sẽ tận lực cống hiến cho hắn.
Ngồi ở ghế chủ vị, nhìn dưới đài mọi người cung cung kính kính quỳ bái, Tống Thanh Thư tâm thần khuấy động. Trước dịch dung hóa
thành Khang Hi, trên Kim Loan đại điện cũng tạo cho hắn cảm khái, nhưng không có lớn thế này, bởi vì những người kia bái quỳ chính là bái quì trước mặt Khang Hi, còn bây giờ những người này quỳ xuống mới chính đúng là bản thân của hắn.
Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, bất quá hắn rõ ràng hiện tại là thời điểm để lập uy, ánh mắt quét nhìn một vòng, lạnh lùng hỏi:
-Trử Hồng Liễu cùng Mạnh Bá Phi đâu rồi?
Mọi người bên dưới nhìn nhau, lúc này phát hiện hai người này không có xuất hiện ở đây, ai cũng biết rất rõ, hai người này một người thì lập xuống quân lệnh trạng, kết quả bị quân Thanh của Đồ Hải kịp thời hội binh chạy trốn, một người khác càng là quá đáng, trực tiếp đem Bắc lộ quân của Tát Bố Tố hướng về phía quân chủ lực của Tống Thanh Thư dẫn đến, dùng kế mượn đao giết người, hiện tại làm sao còn dám quay trở về?
-Sa trại chủ, ngươi xưa nay cùng bọn họ quen biết, ngươi nói một chút bọn họ đã đi đâu rồi?
Tống Thanh Thư nghiêm mặt nói.
Sa Thông Thiên thịt mỡ trên mặt run lên, vội đính chính nói:
-Đại đầu lĩnh đừng trêu đùa, ta cùng với hai kẻ phản bội này không hề thân thiết..
Thấy Tống Thanh Thư vẫn nhìn chằm chằm, Sa Thông Thiên cắn răng, tiếp tục nói:
-Hai kẻ phản bội này mưu đồ gây rối, có ý gia hại Đại đầu lĩnh, nhưng Đại đầu lĩnh như có chiến thần phụ thể, đại phá Thanh quân, cho nên bọn họ không có can đảm quay trở về để lãnh nhận cái chết, cũng không biết đã trốn đến nơi nào, bất quá nhân mã của hai người bọn họ thì ngưỡng mộ thiên uy của Đại đầu lĩnh, không muốn đi theo hai người kia trốn chạy, do đó ngoại trừ một ít tâm phúc của bọn họ, còn lại tất cả mọi người đều quay trở về Kim Xà Doanh. . .
Nghe Sa Thông Thiên nói tường tận, Tống Thanh Thư rõ ràng hôm nay lời nói này của Sa Thông Thiên truyền tới bên tai Trử Hồng Liễu, Mạnh Bá Phi, thì song phương tự nhiên sẽ trở nên không đội trời chung.
-Được rồi, tất cả đứng lên đi, trước cứ để cho hai người phản bội kia tiêu dao thêm mấy ngày đi, bây giờ việc cấp bách của chúng ta là thừa thắng xông lên.
Tống Thanh Thư đã chuẩn bị kỹ càng sa bàn trước mặt, chỉ vào toàn cảnh Sơn Đông nói,
- Mười vạn đại quân tại Sơn Đông đã bị đắm chìm, trong thời gian này từ trong ngàn dặm thì không thể dùng chi binh, các nơi nghe tiếng chúng ta đã sợ mất mật, nếu đại quân chúng ta tiến đến, chúng châu huyện nhất định đầu hàng, tận dụng khoảng thời gian này, cần đến các vị tiếp tục công thành đoạt đất.
- Tòng mệnh!
Chúng đầu lĩnh đại hỉ, Kim Xà Doanh chưa từng có uy phong qua như vậy, coi như thời điểm cực thịnh, cũng bất quá chiếm lĩnh chung quanh mấy cái huyện thành nhỏ, bây giờ xem như là toàn bộ Sơn Đông đều là vật trong túi.
-Thực lực chúng ta có hạn, chiếm quá nhiều địa phương cũng không có trấn thủ được, nên lấy Hoàng Hà làm giới hạn, trong vòng nửa tháng, ta muốn lấy các châu huyện từ phía nam Hoàng Hà cho Kim Xà Doanh chúng ta. Ti Đồ Bá Lôi, suất lĩnh nhân mã chiếm lấy Tể Thủy, Thủy tổng binh mang binh công đến Chương Khâu. . .
Tống Thanh Thư an bài xong nhiệm vụ từng người sau, đột nhiên trầm giọng: \
-Ta biết các vị đang ngồi ở đây trước không ít người xuất thân từ lục lâm, có thể trong nhất thời sẽ chưa cải được thói quen ngày trước, vì lẽ đó nên ta nói trước, chúng ta không thể cả đời ở trong núi làm giặc cướp, còn nếu như muốn cướp, thì hãy cướp lấy của bọn Thát tử xâm chiếm giang sơn người Hán của chúng ta!
Do đó lần này công chiếm châu huyện, ta không cho cướp lấy bất kỳ tài vật nào của bách tính, không được dâm nhục nữ nhân, ai giết người thì phải chết, hại người giả hình, cùng với trộm cướp đều phải đền tội! Bất luận người nào dám trái lời của ta, ta chẳng cần biết bất kể là ai, nhất định phải nghiêm trị không tha!
Nghe lời nói của Tống Thanh Thư đằng đằng sát khí, chúng thủ lĩnh trong lòng cả kinh, bất quá bây giờ Tống Thanh Thư uy vọng như mặt trời giữa ban trưa, ai cũng không dám dị nghị.
Thấy Tống Thanh Thư noi theo Lưu Bang ước pháp tam chương, Hoàng Dung trong lòng giật mình, tên này đúng là trong đầu có tính toán rất lớn.
Chờ các thủ lĩnh lĩnh mệnh rời đi xong, Tiêu Phong đứng dậy ôm quyền nói:
-Tống huynh đệ, nếu việc nơi này xem như đã xong, chúng ta cũng bất tiện ở lâu, cho nên phải cáo từ.
Tống Thanh Thư gấp đứng dậy:
-Tiêu huynh sao lại nói như vậy, lần này may mắn được Tiêu huynh đại lực giúp đỡ, chúng ta mới có thể hoàn toàn thắng lợi, còn chưa có kịp tạ ơn Tiêu huynh, sao có thể rời nhanh như vậy chứ..
Tiêu Phong nghe vậy cười khổ:
-Tống huynh đệ cũng đừng quá khiêm tốn, lấy bản lĩnh Tống huynh đệ, cho dù không có Tiêu mỗ, muốn lùi địch cũng dễ như trở bàn tay. Huống chi chúng ta rời khỏi Liêu Quốc thời gian cũng không phải là ngắn, bây giờ Liêu Quốc nguy cơ tứ phía, nên sớm quay trở về cho tiện việc.
-Nếu không nhờ có Tiêu huynh dẫn dắt như vậy, thì làm sao có thể kích phát được đám người ô hợp cùng nhau chiến đấu? Lần này có thể nói Tiêu huynh là người góp công lớn đấy.
Tống Thanh Thư vội nói.
Thấy hai người lẫn nhau nói lời khách sáo, một bên Da Luật Nam Tiên bĩu môi, nói ra:
-Ngươi rất là dối trá, nếu muốn tạ ơn chúng ta, vậy sao không nói rõ ra, ngươi làm cách nào để làm được hô mưa gọi gió, nói cho chúng ta nghe biết, chứ cứ nói những lời sáo rổng này làm cái gì…