CHƯƠNG 522: TẠI SAO..NỮ NHÂN XINH ĐẸP NÀO.. CŨNG CÓ MỘT CHÂN VẬY?
Thấy Tống Thanh Thư biểu lộ hớn hở cấp bách thu hết vào mắt, Hoàng Dung gắt một cái:
-Ngươi làm gì mà hưng phấn như thế?
-Ách ..
Tống Thanh Thư nghẹn lời, cũng không thể nói mình thích cùng nàng ở chung một chỗ ..
Hoàng Dung nghiêm sắc mặt:
-Tống công tử, ta nói trước, lần này lưu lại là vì muốn biết thêm cách công tử dụng binh chi pháp, để cho thuận tiện ngày sau dùng trong việc trấn thủ thành Tương Dương, công tử không nên suy nghĩ nhiều.
Nói xong liền rời đi, lưu lại Tống Thanh Thư một người ngẫn ngơ tại chỗ.
“ Cái gì gọi là ta không nên suy nghĩ nhiều, rõ ràng chính là ngươi suy nghĩ nhiều đấy chứ? “
Tống Thanh Thư không khỏi oán thầm.
-Người cũng đã đi rồi, ngươi vẫn luyến tiếc à?
Chu Chỉ Nhược giọng nói chua chát rất nhanh ghé vào lỗ tai hắn vang lên.
Nhìn lại, phát hiện các nàng đang như giễu cợt quan sát mình, Tống Thanh Thư xấu hổ cười:
-Nào có luyến tiếc gì đâu, ta đang suy tư các vấn đề đây này.
-Chỉ sợ là đang suy tư nên hạ thủ với cô nương nào trước đây...
Thấy Chu Chỉ Nhược nã pháo, Chu Cửu cũng liền phụ họa, cứ việc các nàng thay đổi thái độ khá lớn, bởi vì nhìn thấy Tống Thanh Thư cùng nhiều nữ nhân khác cứ mắt đi mày lại, khó tránh khỏi cảm thấy phiền muộn.
-Toàn bộ Hồng áo Quân mỹ nhân đẹp nhất chỉ có là ta, nếu Tống công tử không ngại, đến lúc đó thì ta sẽ tự mình đến chiêu đãi ngươi a.
Chu Cửu đem thần thái động tác của Dương Diệu Chân bắc chước giống như đúc, nói xong nhịn không được phi một cái,
-Nữ nhân này thật chẳng biết xấu hổ là gì!
-Dương Diệu Chân xuất thân lục lâm, chung quanh nàng rất nhiều nam nhân lỗ mảng, đương nhiên cách ăn nói của nàng không thể sánh bằng với Cửu công chúa kim chi ngọc diệp được.
Vẫn trầm mặc Hạ Thanh Thanh thấy bên ngoài không có ai khác, nên liền đứng lên trêu ghẹo Chu Cửu.
-Tốt cho ngươi một Hạ Thanh Thanh, dám biến đổi biện pháp làm tổn hại ta,
Chu Cửu thân thủ liền đưa vào bên nách Hạ Thanh Thanh gãi nhột,
-Ta còn không biết tính tình của Hạ phu nhân sao? Ta cũng không tin ngươi không ăn giấm chua.
Hạ Thanh Thanh thở dài:
-Ta và các ngươi không giống nhau, các ngươi cùng hắn quang minh chánh đại là phu thê, ta chỉ là một góa phụ đáng thương mà thôi, nào có tư cách ghen tức với ai…
Hạ Thanh Thanh nói ra làm cho ba người còn lại muốn đổ mồ hôi, Tống Thanh Thư thấy dám dùng thân phận của mình đem ra đùa giỡn, chẵng những hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, minh bạch Hạ Thanh Thanh đang từ từ chậm rãi đi ra bước ra khỏi bóng mờ ẩn giấu trong lòng.
- Ta lại ưa thích nhất là quả phụ xinh đẹp, đến đây ta thân một cái.
Tống Thanh Thư vừa nói vừa đi sang ôn vơ lấy Hạ Thanh Thanh.
Ngay trước mặt khác chúng nữ trước mặt, Hạ Thanh Thanh nào dám để cho hắn hôn như vậy n, vòng eo liền nhẹ nhàng lách mình tránh ra, đỏ mặt mắng:
-Biến thái..
- Phu quân này của chúng ta thật sự là là xứng đáng hai chữ biến thái, hắn không chỉ có yêu thích quả phụ và cô nương..v..v.., mà còn lại thèm muốn đến phát cuồng thông đồng với nữ nhân đang có chi phu.
Chu Cửu lời nói lập tức được sự tán thành của hai nàng còn lại.
Tống Thanh Thư phiền muộn:
-Ta chính trực vĩ ngạn yêu thích nữ nhân sao từ trong miệng các người nói ra nghe qua lại thành một kẻ quái dị hạ lưu như thế, nếu để cho ngoại nhân nghe được, thì sẽ làm tổn hại đến ta, thật vất vả mới tạo dựng lên hình tượng anh minh thần võ a vừa rồi.
-Ngươi nói làm ta nhớ lại, ta vẫn nghĩ không thông, tại sao ngươi lại đem việc bí mật hô phong hoán vũ nói cho bọn họ biết vậy.
Chu Chỉ Nhược hậm hực nói.
-Bởi vì nếu biết vận tác tận dụng thật tốt việc này, rõ ràng có thể trong khoảng thời gian ngắn, ngươi sẽ phát triển được đông đảo người tôn thờ.
Chu Cửu cũng không nhịn được cong miệng lên nói, hiển nhiên nàng cũng không đồng ý cách làm vừa rồi của Tống Thanh Thư.
-Hừ…chẳng qua là hắn nhẹ dạ bị cô nương xinh đẹp người ta đánh trúng tâm tư một kích, thế là triệt để nói ra toàn bộ tất cả…
Hạ Thanh Thanh sâu kín bổ sung thêm vào.
Tề nhân chi phúc quả nhiên không phải là tự nhiên được hưởng tốt như vậy, Tống Thanh Thư âm thầm đổ mồ hôi lạnh, vội giải thích:
-Các người thực sự hiểu lầm ta, nếu mà lợi dụng hô phong hoán vũ để tụ tập người tôn thờ mình vừa có lợi vừa có hại, tuy rằng có thể tập trung lại được bách tính bình thường, nhưng đối với thiên hạ người tài trí chi sĩ thì sẽ coi ta là người giả thần hư quỷ, thế thì cái được chả bằng cái mất.
Chu Cửu khẽ gật đầu:
-Không sai… không thể là ví cái lợi nhỏ trước mắt mà buông bỏ lợi ích về sau. Bất quá ngươi lần này hô phong hoán vũ, trước mắt tất cả quân Kim Xà Doanh lấy một người địch vạn người, quả nhiên là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, trước giờ chưa từng có ai làm được như vậy, nếu không tận dụng sự kiện này cũng rất đáng tiếc, ngày xưa có Hán Cao Tổ chém Bạch Xà, Quang Vũ Đế triệu hồi vẫn thạch..v…v….có quá nhiều cách để chúng ta nhìn vào, nếu Tống đại ca tin được vào ta mà nói, chuyện này hãy giao cho ta làm.
Tống Thanh Thư vui mừng nói:
-Chu Cửu xuất thân hoàng gia, kiến thức uyên bác, chuyện này giao cho muội thì không ai có thể tốt hơn.
Một bên Chu Chỉ Nhược sắc mặt biến động, rất nhanh có cảm giác nguy cơ uy phong của một người làm chính thất, trong số ba nàng, Hạ Thanh Thanh có thể giúp hắn xử lý chuyện của Kim Xà Doanh, Chu Cửu là kim chi ngọc diệp của hoàng gia, rõ ràng có sức hấp dẫn của một nữ nhân có gia thế trâm anh thế phiệt, còn bản thân nàng là chưởng môn phái Nga Mi, nên đối với đại nghiệp của Tống Thanh Thư thì sự trợ giúp thực sự là có hạn, nếu cứ tiếp tục như thế mãi, tình cảnh của mình đã có thể rơi vào thế hạ phong so với các nàng kia.
Chu Chỉ Nhược đột nhiên thần sắc lay động, trong lòng đã có chủ ý, tìm một cơ hội mở miệng nói:
-Thanh Thư, ta dự định đi đến Giang Nam một chuyến.
Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn nàng:
-Muội đi Giang Nam làm gì?
-Ta muốn thăm dò Bạch Liên Giáo.
Chu Chỉ Nhược chỉ là trả lời ngắn gọn, cũng không có tiết lộ qua dự định của mình. Phụ thân của nàng mặc dù là tiền nhiệm Giáo Chủ của Bạch Liên Giáo, nhưng người chết trà nguội xem như là đã chấm hết, bởi vậy nàng cũng không muốn trước mặt Hạ Thanh Thanh cùng Chu Cửu kể lại..
Tống Thanh Thư thâm ý sâu sắc nhìn Chu Chỉ Nhược, bản thân hắn tâm tư rất bén nhạy, có chút suy nghĩ liền đem tâm tình của Chu Chỉ Nhược giờ khắc này đoán được tám. chín phần..
Chu Chỉ Nhược tuy rằng bề ngoài nhin qua lạnh lùng nhưng vô hại, nhưng trong bụng nàng rất hắc ám, làm gì mà nguyện ý để cho Chu Cửu đoạt được danh tiếng. Hiểu thấu tâm tư Chu Chỉ Nhược, Tống Thanh Thư không có chút nào phản cảm, ngược lại còn vui vẻ, nàng nếu không phải thật lòng yêu thích mình, thì cần gì phải cùng Chu Cửu tranh đua?
-Tốt …
Tống Thanh Thư gật đầu,
-Bất quá chuyến này muội nhất định phải cẩn thận, người của Bạch Liên Giáo không có
hiền lành gì đâu..
Chu Chỉ Nhược nở ra nụ cười xán lạn:
-Yên tâm đi, nhân gia dầu gì cũng đã từng được xưng tụng là Thiên hạ đệ nhất, chỉ là một Bạch Liên Giáo, chỉ cần ta cẩn thận một chút, bọn họ muốn làm khó ta cũng không có biện pháp đâu.
Chu Cửu mỉm cười:
-Tỷ tỷ năm xưa ở đại hội Đồ Sư, phong thái đã bại tận khắp thiên hạ anh hùng, thật là làm cho ta sinh lòng ngưỡng mộ..
Chu Chỉ Nhược hơi đỏ mặt:
-Ngươi lại chê cười ta, lần đó chỉ là mưu lợi, có rất nhiều cao thủ chân chính chẳng muốn cùng với ta một hậu bối ganh đua mà thôi. Hơn nữa, lấy võ công của ngươi bây giờ, sợ rằng còn ở trên ta. . .
Thấy hai nàng thổi phồng cho nhau, Tống Thanh Thư đau cả đầu, vội vàng chen vào hỏi:
-Chỉ Nhược… khi nào thì muội đi?
-Sắp tới trong khoảng thời gian này Kim Xà Doanh các ngươi sẽ tiếp tục công thành đoạt đất, ta có lưu lại cũng không giúp được cái gì, nên dự định sáng mai sẽ đi.
Chu Chỉ Nhược trả lời làm cho Tống Thanh Thư hoảng sợ:
-Làm gì mà vội vả như vậy?
-Dù sao cũng có hai nàng kề bên ngươi làm bạn, ngươi chẳng lẽ còn sợ không đủ người làm ấm giường sao?
Chu Chỉ Nhược lườm hắn nói.
Tống Thanh Thư ngàn lần không ngờ tới bây giờ nàng đã dám nói ra cái loại chuyện lớn mật như vậy, lập tức quýnh quánh, Hạ Thanh Thanh cùng Chu Cửu nghe được cũng vô cùng xấu hổ.
-Trong khoảng thời gian này ta và Chu Cửu cũng rất bận rộn, không có thời gian mà bồi hắn đâu,
Hạ Thanh Thanh vội vàng phủ nhận,
-Bất quá trước mắt nữ nhân để làm cho hắn ấm giường cũng có một, hai người..
-À?
Tống Thanh Thư trong lòng yếu ớt, lẽ nào trên núi này còn có nữ nhân nào tốt sao?
-Viên phu nhân nói là Tằng cô nương kia sao?
Chu Cửu chợt hỏi.
-Tăng Nhu à?
Nghĩ đến cô nương đáng yêu hiền lành kia, Tống Thanh Thư trở nên đau đầu.
Hạ Thanh Thanh mỉm cười:
- Trước ngươi giả vờ từ chối, nói là chờ sau khi đánh đuổi Thanh Binh trận này, hôm nay Thanh binh đại bại, nếu như không biểu hiện, thì Tằng cô nương chắc rằng sẽ rất thương tâm.
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
-Cái chuyện này làm sao có thể biểu hiện a, ta và nàng không có cảm tình, làm như vậy không phải là hại nàng suốt đời sao? Nếu không ta đi gặp Tư Đồ Bá Lôi nói sẽ nhận Tăng Nhu làm nghĩa muội là được rồi.
-Tuyệt đối không thể…
Chu Cửu vội nói,
-Hiện nay Tống đại ca căn cơ chưa ổn, chính là đang cần người tuyệt đối trung thành, lúc này Tư Đồ Bá Lôi sở dĩ lúc nào cũng hổ trợ ngươi, không phải là bởi vì Tằng cô nương sao? Do đó lão mới xem ngươi là người một nhà, huống chi Tằng cô nương đối ngươi rất thắm thiết, nếu như ngươi cự tuyệt nàng, chẳng phải là làm cho phái Vương Ốc tư tưởng trở nên lạnh lẽo? Vậy thi cực kì không ổn.
-Không sai, Tằng cô nương nhất định ngươi phải thu vào trong phòng.
Chu Chỉ Nhược tuy rằng trong lòng có chút khó chịu, nhưng nàng cũng nhận biết cái cục diện này, huống chi Tăng Nhu kia nàng đã từng thấy, mềm mại hiền lành, căn bản sẽ không đối với nàng sản sinh ra cái uy hiếp gì, nàng đương nhiên là không có quá lưu ý tới.
-Đúng không, Tằng cô nương không những rất xinh đẹp, lại là băng thanh ngọc khiết xử tử, ngươi lấy trở về để luyện cái công phu….giường chiếu của ngươi cũng tốt chứ sao.
Hạ Thanh Thanh thân phận có chút đặc thù, nên mẫn cảm, nhịn không được chanh chua nói, bất quá lời nàng vừa ra khỏi miệng, các nàng lại cùng lúc trong lòng rung động, cảnh tượng trước đây ba nàng cùng một chỗ giao hoan chữa thương cho Tống Thanh Thư cũng vẫn rõ mồn một trước mắt, không hiểu bỗng nhiên vừa nghe nhắc đến, ai cũng cảm thấy bên dưới hạ thể của mình có chút nóng lên, thật ra từ lúc thỉnh thoảng cùng ở chung với nhau trong đêm khuya, đêm tối vắng lặng người thưa, ba nàng nhàn rỗi lại nhớ tới cảnh tượng chữa thương lúc đó, không nhịn được, ba người cũng đã âm thầm lén lút chơi cái trò hư phương giả hoàng…
-Lấy…lấy ..lấy.. thì lấy, các ngươi ai cũng không thèm để ý tới, ta còn lưu ý đến cái gì nữa, dù sao cũng ta cũng không lỗ lã chút nào…hừ..
Tống Thanh Thư nhịn không được hừ một tiếng, đã từng có mơ ước lớn nhất của hắn, chính là lập ra một hậu cung to lớn, chuyện cho tới bây giờ, hắn lại phát hiện trong lúc này cái cảm giác này gần hóa thành sự thật, thật sự là khó nói lên lời…
-Chuyện của Tằng cô nương trước không cần phải gấp gáp, suy cho cùng cũng phải chờ tới Kim Xà Doanh khống chế cho xong các châu huyện, hơn nữa..
Hạ Thanh Thanh trên mặt đột nhiên cổ quái,
-Hiện tại lại còn có một vị cô nương đang ở bên gian phòng gần đại sảnh chờ cầu kiến ngươi.
-Ai vậy?
Tống Thanh Thư ngẩn người ra, Chu Cửu cùng Chu Chỉ Nhược cũng liền dựng lên lỗ tai.
-Mộc Vương Phủ Phương cô nương.
Hạ Thanh Thanh cũng là buồn bực, sớm biết rằng tên khốn này hoa tâm như thế, trước đây cũng không nên nhẹ dạ hiến dâng thân thể cho hắn, khiến cho bây giờ động vào một chút là hao tổn tinh thần.
Đừng nói là Hạ Thanh Thanh hay là Chu Chỉ Nhược, ngay cả Chu Cửu là người ung dung rộng lượng cũng có chút ghen tức:
-Tại sao nữ nhân xinh đẹp nào cũng đều cùng ngươi có. . . có ..một chân vậy.
Ở trong Kim Xà Doanh khá lâu, Chu Cửu trong vô thức cũng học được một ít từ ngữ thô tục.
-Nào có…nói không chừng là Mộc Vương Phủ có lời gì muốn nói với ta đây.
Tống Thanh Thư xấu hổ cười cười, dưới ánh mắt khinh bỉ của ba nàng, hắn vội vàng hướng về phía chỗ ở Phương Di gần bên đại sảnh chạy đi….