Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Giũ Ra Tất Cả


trước sau

CHƯƠNG 534: GIŨ RA TẤT CẢ.

-Uyển Nhi, ngươi cẩn thận hẹn ta đến nơi này làm để làm gì?

Hạ Thanh Thanh trong lòng thấy kỳ quái, nhịn không được hỏi.

Những năm gần đây hai nàng tuy rằng cùng tồn tại trong Kim Xà Doanh, quan hệ biểu hiện ra coi như hòa hợp, nhưng Hạ Thanh Thanh trong lòng cũng minh bạch, hai người tuyệt đối không thể xem như là bằng hữu.

Năm xưa nếu nhưng không phải mình còn là một cô nương tùy hứng, ngay mặt chỉ cây dâu, mắng cây hòe châm chọc Tiêu Uyển Nhi cùng Viên Thừa Chí có cùng một chân, thì Tiêu Uyển Nhi cũng không vì để tránh tị hiềm mà gả thân cho La sư huynh người nàng cũng không yêu thích

Theo tuổi tác tăng dần, hơn nữa mấy năm qua trải qua nhiều phen sinh tử, Hạ Thanh Thanh từ lâu đã không còn là một cô nương ghen tương hồ đồ như trước nữa, bởi vậy mỗi khi nhớ lại chuyện này, trong lòng nàng đối với Tiêu Uyển Nhi cực kỳ hổ thẹn.

Hạ Thanh Thanh trong lòng biết rất rõ, Tiêu Uyển Nhi tuy rằng ngoài miệng chưa từng nói qua cái gì, nhưng trong tâm trí vẫn còn hận mình, suy cho cùng cũng vì lúc đó Tiêu Uyển Nhi cũng vô cùng yêu Viên đại ca. . .

Đây chính là điều sâu xa rõ ràng nhất của hai nàng, trước đó khi thời điểm đề danh tuyển người thi đầu chọn làm Kim Xà Vương, Hạ Thanh Thanh cũng không có nắm chắc thuyết phục được Tiêu Uyển Nhi ủng hộ Tống Thanh Thư, cho nên khi Tiêu Uyển Nhi đề danh Mộ Dung Phục thì nàng cũng không có gì bất ngờ.

………………………………………………………………………………………

-Ta muốn cầu ngươi giúp ta làm một việc.

Tiêu Uyển Nhi nhìn ánh mắt của Hạ Thanh Thanh rồi nói.

-Uyển Nhi ngươi quá khách sáo rồi, việc gì chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngươi.

Hiếm khi thấy Tiêu Uyển Nhi lại chủ động xin giúp đỡ, Hạ Thanh Thanh trong lòng vẫn ôm áy náy, đương nhiên là đáp ứng ngay.

-Chuyện này ngươi làm được,

Tiêu Uyển Nhi dừng một chút, tiếp tục nói,

-Ta muốn mang theo Kim Long bang quay về cố hương Kim Lăng.

Vốn là nàng có thể âm thầm bỏ trốn quay trở về Kim Lăng, nhưng thứ nhất là không cam lòng cơ nghiệp trước đây của phụ thân mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thứ hai là lo lắng sau khi mình lén lút rời đi, Tống Thanh Thư cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nhưng nếu có Hạ Thanh Thanh ra mặt thì khác, Hạ Thanh Thanh thân là một trong mười hai đầu lĩnh Kim Xà Doanh, hơn nữa có thân phận là Viên phu nhân, nếu trong đại hội nghị sự lên tiếng nói ra, đồng thời có mấy đầu lĩnh ngày trước có giao hảo với phụ thân cùng phụ họa thêm một chút, Tống Thanh Thư cũng không tiện cự tuyệt, lúc này Tiêu Uyển Nhi là có thể danh chánh ngôn thuận thoát ly khỏi ma trảo của Tống Thanh Thư.

-Cái gì… ngươi muốn về Kim Lăng?

Nghe được Tiêu Uyển Nhi nói, Hạ Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc.

Nàng kinh ngạc cũng không có gì là lạ, vốn là chuyện Kim Long bang muốn quay về cố hương Kim Lăng cũng không phải là bí mật gì, nhưng khi đó bởi vì Kim Xà Doanh trong ngoài hỗn loạn, ăn bữa nay lo bữa mai, nhưng bây giờ Kim Xà Doanh đã ổn định rất tốt, uy danh địa vị phu phụ của Tiêu Uyển Nhi cũng lên như diều gặp gió, ngày sau không chừng còn có thể lăn lộn còn có thể đảm đương làm tướng quân trấn một phương, tại sao lúc tốt như thế này lại phải rời đi…

Thấy được Hạ Thanh Thanh nghi hoặc, Tiêu Uyển Nhi nhàn nhạt đáp:

-Lòng ta đã quyết, ngươi không cần khuyên ngăn ta.

-Uyển Nhi vậy ngươi đã có hỏi qua ý của La sư huynh chưa?

Hạ Thanh Thanh cau mày hỏi, trong khoảng thời gian này La Lập Như nhiệt tình thập phần, một lòng hắn muốn lập ra một mảnh công lao để cho thê tử sau này hưởng được đặc quyền, làm sao có thể đột nhiên lại quay về Kim Lăng?

-Chuyện này không nhọc ngươi phải phí tâm, sự tình phu phụ của chúng ta, tự ta hiểu rất rõ.

Tiêu Uyển Nhi không kiên nhẫn,

-Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, chuyện này ngươi có giúp được hay không?

Hạ Thanh Thanh vẻ mặt khó xử, nếu như Kim Xà Vương hiện nay là một ai khác, bản thân nàng dù cho là có đắc tội cũng sẽ giúp Tiêu Uyển Nhi chuyện này, nhưng Kim Xà Vương lại chính là Tống Thanh Thư, cơ đồ của Kim Xà Doanh đang trong thời kỳ mấu chốt, nếu đột nhiên thiếu một Kim Long bang với thế lực đầy đủ như thế này, binh lực của Kim Xà Doanh sợ rằng có chút suy giảm.

Nhìn thấy Hạ Thanh Thanh ấp úng, Tiêu Uyển Nhi cười nhạt:

-Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi.

Hạ Thanh Thanh chột dạ nhìn nàng:

-Ta nào có tâm tư gì đâu…

-Còn muốn ta nói huỵch toẹt ra sao?

Tiêu Uyển Nhi hừ một tiếng,

-Ngươi vẫn là quan tâm đến cơ đồ của tên gian phu kia.

Tiêu Uyển Nhi vốn là không thích Hạ Thanh Thanh, hôm nay lại bị Tống Thanh Thư đối đãi như vậy, đương nhiên cực hận hai người này, bởi vậy lời nói cực kỳ ác độc.

-Cái gì gian. . . phu.

Hạ Thanh Thanh trên gương mặt thoáng cái thốn tận, trở nên trắng bệch không gì sánh được.

-Muốn người không biết sự tình nhơ bẩn này, ta cũng không muốn nói ra, miễn làm ô uế miệng của ta.

Tiêu Uyển Nhi vốn là cực kỳ buồn phiền, nhưng khi nhắc tới chuyện ô uế này, sắc mặt vẫn không tránh khỏi ửng đỏ lên..

Trong phòng ánh
sáng lờ mờ, Hạ Thanh Thanh lúc này hồn phi phách tán, đâu còn chú ý tới vẻ mặt Tiêu Uyển Nhi dị thường, cuống quít giải thích:

-Uyển Nhi, sự tình cũng không phải như ngươi tưởng đâu, ta và hắn. . .

Hạ Thanh Thanh đột nhiên dừng lại, nàng cũng không biết phải giải thích như thế nào đây, trước đây để báo thù cho Viên Thừa Chí, nàng độc hành thâm nhập hoàng cung ám sát Khang Hi, về sau thậm chí còn đến Thịnh Kinh thành sẵn sàng hy sinh thân thể cho Hoằng Lịch để mượn tay Hoằng Lịch giết Khang hy , nếu không nhờ có Tống Thanh Thư mấy lần cứu giúp, nàng từ lâu đã lâm vào thâm uyên vạn kiếp bất phục, hai người cùng chung hoạn nạn sinh tử, trong thời gian qua phát sinh sự tình nam nữ với hắn, thì giờ làm như thế nào để giải thích cho rõ ràng đây?

-Thế nào, ta nói không sai chứ?

Tiêu Uyển Nhi đột nhiên lại tức giận,

-Họ Hạ kia, ngày xưa ngươi bức bách ép buộc ta, nhưng ta niệm lấy mối tình thắm thiết của ngươi, hơn nữa không muốn Viên đại ca phải mang tiếng là người thay lòng đổi dạ, nên mới chủ động rời khỏi để thành toàn cho hai người, ai ngờ ngươi bây giờ lại . . Nếu như biết trước ngươi là một nữ nhân chẳng biết hổ thẹn như thế này, thì ta như thế nào lại đem Viên đại ca chắp tay đưa cho ngươi !

Chuyện đã xảy đêm đó ra đối với Tiêu Uyển Nhi, đối với một nữ nhân trinh liệt mà nói, có thể là tựa như bầu trời sụp xuống, trong khoảng thời gian này nàng vẫn sống trong sự khiển trách dày vò của tâm trí, có thể nói là bị áp lực uất ức dồn nén tích lũy lại.

Nhìn Hạ Thanh Thanh lúc này, nàng lại nghĩ đến nữ nhân này không chỉ trước đây đoạt lấy Viên đại ca, hôm nay lại mang tên ác ma kia dẫn tới Kim Xà Doanh, hủy diệt hạnh phúc cả đời của nàng, thì làm như thế nào lại không tức giận chứ.

-Uyển Nhi, chuyện trước đây ta thật là xin lỗi ngươi,

Hạ Thanh Thanh sắc mặt tái nhợt, rốt cục vẫn phải lấy dũng khí giải thích,

-Nhưng chuyện ta và Tống đại ca trong lúc này tuyệt không phải xấu xa như ngươi nghĩ đâu. . . chúng ta lưỡng tình tương duyệt ( hai bên yêu nhau ) thật sự đây.

-Viên đại ca thi xương cốt chưa kịp lạnh, thù lớn chưa trả, ngươi lại đầu nhập vào một nam nhân khác ôm ấp hoài bão, tốt cho một mối thù lớn chưa có báo xong...

Tiêu Uyển Nhi nổi giận nói.

- Ngươi có chỗ không biết, Tống Thanh Thư đã giúp Viên đại ca báo thù xong rồi, kẻ đầu sỏ đã. . .

Hạ Thanh Thanh đột nhiên ngừng lại không nói, Khang Hi đã chết, việc này thật sự là quan hệ trọng đại, nàng không thể nào dám tùy tiện thổ lộ ra.

Nghe nàng lại nhắc tới ác ma kia, Tiêu Uyển Nhi lại cảm thấy máu huyết thoáng cái xông lên tới trên đầu, không chút nghĩ ngợi thốt ra:

-Hừ… ngày hôm nay vừa lúc hắn đại hôn, ta phải đến ngay trước mặt thiên hạ vạch trần chuyện giữa các ngươi tư tình, để xem thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào đôi cẩu nam nữ các ngươi đây.

Đúng ra Tiêu Uyển Nhi trong ngày thường cũng không vọng động như vậy, chỉ bất quá trong khoảng thời gian này bị áp lực uất ức dồn nén, lại bị Hạ Thanh Thanh dẫn ra thù mới hận cũ, nên mới nói lẫy, nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng lại khiến nàng là hối hận, nghĩ đến thủ đoạn của tên ác ma kia, nàng liền có cảm giác toàn thân băng lãnh.

Đột nhiên Tiêu Uyển Nhi thấy bên hông mình tê rần, vừa sợ vừa giận nhìn Hạ Thanh Thanh:

-Ngươi…

Nhìn Tiêu Uyển Nhi đã bị điểm trúng huyệt đạo, Hạ Thanh Thanh cắn môi một cái:

-Uyển Nhi, thật xin lỗi, ngươi mắng chửi nhục nhã với ta như thế nào cũng không đáng kể, nhưng Tống Thanh Thư chí hướng xa rộng, ta không có thể để cho đại nghiệp của hắn bị bị hủy ở trong tay ngươi.

-Ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?

Nước đã đến chân, Tiêu Uyển Nhi trái lại rất là bình tĩnh, cũng được… cứ như vậy mình được giải thoát cũng tốt.

Hạ Thanh Thanh lắc đầu:

-Ta đã có lỗi với ngươi trước đây, giờ sao há lại phải giết ngươi.

-Ngươi không giết ta, thì sẽ không có cách nào chận được miệng của ta.

Tiêu Uyển Nhi nói mà không có biểu cảm gì.

-Có…..ta có một biện pháp. . .

Nhìn xa xa tân phòng đang giăng đèn kết hoa, Hạ Thanh Thanh như có điều tính toán suy nghĩ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện