Đột nhiên bị tập kích, Song Nhi kinh hãi, thẹn đến muốn chui xuống đất, đôi tay nhỏ dùng sức chống lồng ngực của hắn, vặn vẹo thân thể muốn rời khỏi sự khống chế, nhưng đôi tay của hắn lại kìm chặt người nàng, trước sau cũng không thoát thân được.
Mới vừa rồi bị Vi Tiểu Bảo vuốt ve, khiến nàng cả người mềm yếu lên cơn động tình, nhưng Vi Tiểu Bảo thoáng cái đã tiếp tục say ngủ làm nàng chưa kịp hạ hỏa, bây giờ cảm thấy toàn thân nhiệt khô trở lại, trong cơ thể tiếp tục có một ngọn hỏa diễm đang tại hừng hực thiêu đốt, cứ việc Song Nhi có tính cách kiên trinh, thế nhưng do bản năng tính dục sinh ra, bây giờ phương tâm hỗn loạn tưng bừng, một bàn tay của Tống Thanh Thư hướng phía dưới vuốt ve cái mông đẹp, nhẹ nhàng nắn bóp, Song Nhi thở hổn hển, bộ ngực mềm theo hơi thở phập phồng chèn ép lồng ngực của hắn, bàn tay của hắn trên cái mông nàng vuốt ve vẫn chưa thỏa mãn, một tay còn lại chậm rãi theo theo đường cong thân thể hướng ngược lên phía trên ngực nàng vuốt ve, cái yếm ngày xưa chỉ là mảnh vải lụa che ngang ngực, cho nên bàn tay lúc tiếp xúc nắn bóp lấy bầu vú Song Nhi rất là chân thật, năm ngón tay hơi dùng sức, thì những ngón tay đã hãm sâu bầu vú săn tròn của nàng, Song Nhi yêu kiều “ um..” lên một tiếng, đôi môi anh đào bật hơi, hương khí như hoa lan thổi phớt trên mặt của Tống Thanh Thư, làm cho hắn càng thêm hưng phấn.
Sau đó ngón cái và ngón trỏ vân vê ở đầu núm vú Song Nhi, nhẹ nhàng trước sau lay động, dẫn tới dục diễm Song Nhi tăng vọt, bàn tay vuốt ve cái mông nàng cũng gia tăng khí lực, xoa, nắm, vò… cái quần xanh biếc dính sát vào cái mông đẹp nẩy nở đầy đặn của Song Nhi, làn vải tơ lụa căng ra thẳng tắp, hiển hiện ra cái mông ở trong tay Tống Thanh Thư biến ảo ra các loại hình dạng.
Song Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt nổi lên một tầng nhàn nhạt sương mù, rất là điềm đạm đáng yêu, đôi môi anh đào đỏ au càng thêm kiều diễm ướt át, thành thục phong tình, thân thể thuỳ mị, thiếu phu nhân xinh đẹp với mị lực lớn như vậy, Tống Thanh Thư lúc đầu chỉ muốn đùa vui để chiếm một chút tiện nghi, bây giờ muốn ngừng đã ngừng không được rồi!
Tống Thanh Thư bàn tay tay đã hướng vào phía bên trong cái tiểu nội khố của Song Nhi, vừa mới sờ đến chỗ kín của nàng, thân thể Song Nhi nhẹ nhàng run lên, những đầu ngón tay dần dần dời về phía thảm cỏ đen um tùm gốc rễ, ngón tay duỗi vào để trên đầu khe nứt âm hộ, dán vào trên u cốc thần thánh ấm áp, ngón tay Tống Thanh Thư mềm mại chạm vào viên âm hạch hơi gồ lên, thỉnh thoảng ôn nhu khinh ép vò phủ..Khi ngón tay hắn đụng tới viên âm hạch riêng tư, giờ đã phồng lên nhô đầu ra đón nhận, cảm giác của Song Nhi giống như là muốn hòa tan, khoái cảm làm cho thành thịt non âm đ*o co rút lại..
Song Nhi không nhịn được cơn sóng triều nhục dục dâng lên trong phương tâm, mũi ngọc uyển chuyển hừ..hừ..càng lớn, Tống Thanh Thư trong lòng cũng biết dục hỏa Song Nhi cũng đã xem gần như thiêu đốt tới cực điểm, hắn mỉm cười, ngón giữa móc vào trong đường hang âm đ*o, tại bên trong khều lên ma sát, khiến cho Song Nhi toàn thân càng ngứa nóng lên, nàng khép lại hai chân, hơi thở nhanh hơn, hai bầu vú liên tục phập phồng, sau từng trận run rẩy, rốt cục nàng “ um..um..” lên vài tiếng, vặn vẹo thân mình rồi hai chân hơi mở rộng ra như sẵn sàng đón nhận cái vật to lớn kia, nhét đầy vào an ủi bên trong hang động đang tịch mịch hư không của nàng.
Tống Thanh Thư thật không ngờ mới vừa rồi thiếu phu nhân này còn giãy dụa vậy mà thoáng cái trở nên bắt đầu chủ động như vậy! Hắn thậm chí có điểm không dám tin mà phải hơi hé mắt ra nhìn xem ánh mắt của mỹ thiếu phụ này, tựa hồ muốn tìm trong ánh mắt của nàng để có đáp án!
Tống Thanh Thư lúc này buông lỏng ra cánh tay của mình ra, thân thể có chút lui về phía sau, Song Nhi bỗng nhiên bừng tĩnh lại!
Thân thể vừa được hắn hơi thả lỏng, nàng liền vươn ngón tay điểm vào vài đại huyệt trước ngực đối phương, nhân cơ hội từ trên giường nhảy xuống, hận hận quay đầu lại nhìn trên giường Tống Thanh Thư, hàm răng khẽ cắn:
- Nam nhân vô tửu quả nhiên rất dễ dàng thành người đồi bại.
Nói xong đỏ bừng bên tai, chỉnh sửa lại ý phục rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cảm nhận được nàng đã rời xa, Tống Thanh Thư trên giường mở hai mắt ra, đưa ngón tay vừa khuấy trong âm đ*o của nàng lên ở chóp mũi, hít một hơi thật sâu, nhận ra được cái mùi dịch nhờn tiết ra nồng nặc hơn bình thường.
………………………………………………………………………………………….
Ngày thứ hai, hoàng cung truyền đến thánh chỉ, tuyên Vi Tiểu Bảo cùng Tống Thanh Thư tiến cung gặp vua, trước khi bọn họ đi, Song Nhi phụ giúp Vi Tiểu Bảo mặc vào quan phục, lén lút dùng dư quang nhìn qua Tống Thanh Thư, thấy thần sắc hắn cũng bình thường, trong lòng nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm tối hôm qua quả nhiên hắn đã quá say rượu nên hiểu lầm nàng là Ôn cô nương nào đó nên phi lễ...
Đối với ánh mắt mờ ám của Song Nhi, Tống Thanh Thư đương nhiên là hiểu rõ ràng ràng, thầm cười khổ, tối hôm qua tuy rằng có ý đồ thăm dò nàng, nhưng hắn còn có nguyên nhân khác, những mỹ nhân thành thục xinh đẹp tuyệt trần luôn xuất hiện lượn lờ gần kề trước mắt, những bầu vú đầy đặn được bao bọc đơn sơ qua cái yếm mỏng manh, nếu có cơ hội quan sát kỹ trong khoảng cách gần thì hai đầu núm vú ẩn hiện khó mà che giấu, cái tiểu nội khố cũng là tấm lụa mỏng nhỏ bé chủ yếu là theo kiếu quấn khố như của người dân tộc, bao bọc vừa đủ phía trước che chắn cái âm hộ, phía sau thì làn vải tơ đính vào khe mông làm lộ ra hai mảnh thịt mông đầy đặn, làm khêu động đến dục tính của hắn, lâu nay bị ức chế hiền giờ lại hừng hực thèm muốn thân xác nữ nhân khiến hắn phát hoảng.
Một nam nhân có thể kéo dài xử nam đến hai mươi mấy năm cũng bình thường không đáng kể, nhưng đối với một kẻ đã từng gần gủi ân ái với nữ nhân mà nói, chỉ cần trôi qua một thời gian ngắn là đã gian nan, ngẫm lại từ lần đưa được dương v*t vào âm đ*o của Chu Chỉ Nhược cho tới bây giờ, tựa hồ thời gian đã trôi qua khá lâu...
…………………………………………………………………………………………
- Hoàng thượng ngươi muốn dọn dẹp những thành phần phản loạn của võ lâm?
Vi Tiểu Bảo kinh hoảng nói lớn tiếng, liền đem thần hồn Tống Thanh Thư đang phiêu lãng kéo trở về thực tế.
- Không sai!
Khang Hi trầm mặt nói:
- Bây giờ trong chốn võ lâm cũng không
có thiếu môn phái trong lòng muốn phục Minh, từ trong bóng tối theo sát đối nghịch với Đại Thanh, tỷ như là Viên Thừa Chí thủ lãnh Kim Xà doanh, sở dĩ nhiều lần chúng ta tiêu diệt không được, cũng là bởi vì võ lâm nhân sĩ toàn bộ Sơn Đông đều là tai mắt của bọn chúng; cũng như chuyện Tiểu Bảo ngươi lần này đi sứ, bị một đám giang hồ nhân sĩ to gan lớn mật truy sát, lẽ nào lại để cho những việc như vậy cứ tiếp tục xảy ra.
- Không sai, cái đám võ lâm nhân sĩ từ sáng đến tối không có chuyện gì làm cứ đánh đánh giết giết, không phục giáo hóa của triều đình, đúng là cần phải sửa trị.
Vi Tiểu Bảo nhớ tới lần trước bị đuổi giết suýt mất mạng, trong lòng cũng nổi giận, Thiên Địa hội thì tổng đà nằm ở Đài Loan, có quét sạch ở trên giang hồ thì cũng không có chạm đến sư phụ của hắn là được rồi.
- Nhưng chúng ta cũng phải đề phòng lúc trấn áp, sự dồn nén có thể sẽ khiến cho bắn ngược lại càng mãnh liệt hơn.
Tống Thanh Thư sau khi nói xong thì nghĩ thầm tại sao Khang Hi tại sao lại đưa ra ám chiêu hồ đồ như vậy?
- Tống ái khanh nói cũng không phải không có lý, có điều trẫm đã quyết, việc này không bàn lại nữa.
Có thể thấy ngữ khí có chút cứng rắn, nên Khang Hi tiếp tục nói:
- À.. hôm qua vội vàng nên quên, trước đây khanh đã cứu sứ giả của Đại Thanh, gián tiếp làm thất bại âm mưu của Mông Cổ cùng phản tặc Sơn Đông, công lao không nhỏ, khanh muốn trẫm tưởng thưởng cái gì đây?
Tống Thanh Thư trong lòng không còn gì để nói: “ Làm sao mỗi kẻ bề trên đều thích thú đến cái trò hỏi kiểu như thế này? Nếu mình nói là thích vạn dặm giang sơn, thì có thể nói sao? "
Cho nên ngoài miệng hắn liền từ chối nói:
- Hạ thần cứu Vi huynh đệ, chỉ là nhờ có gặp may đúng dịp, chứ cũng chẳng có công lao gì."
- Hoàng thượng, Tống đại... Tống công tử đã mấy lần lọt vào đầm rồng hang hổ cứu tính mạng nô tài, hơn nữa võ công cao cường...
Vi Tiểu Bảo trong lòng cảm kích Tống Thanh Thư ân cứu mạng, nên tận hết sức lực giúp hắn nói lời tốt.
Hôm qua cũng từng thấy qua hắn cùng Đông Phương Bất Bại giao thủ, tuy rằng động tác chống đỡ của hắn có chút chật vật khó khăn, nhưng Khang Hi cũng có thể cảm nhận được Tống Thanh Thư võ công đúng là rất cao, nên đã có chủ ý:
- Tống Thanh Thư nghe phong…
Tống Thanh Thư cũng biết vào lúc này, thì mình phải quỳ xuống tiếp chỉ, nhưng hắn thân là một người đến từ hiện đại, không quen quỳ xuống trước mặt người, đã vậy nhìn thấy Vi Tiểu Bảo đang không ngừng nháy mắt ra hiệu qùy xuống, cho nên vẻ mặt lộ vẻ khó khăn.
Khang Hi trong lòng có chút không vui, như bất quá nghĩ đến hiện nay thiên hạ đại loạn, quần hùng tranh giành, bất luận chuyện gì có lợi cho quân chủ đều không tiếc mà đánh đổi mời chào các loại nhân tài kỳ sĩ, một điểm lễ nghi như thế này cũng không tính là đại sự gì, cho nên mặt giãn ra cười nói:
- Tiểu Bảo ngươi cũng không cần làm khó dễ, Tống công tử ở trong chốn giang hồ tự do tự tại đã quen rồi, không thích hợp quy củ trong cung, nên cũng không cần câu nệ, cứ để Tống công tử đứng đi."
Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn Khang Hi, nghĩ thầm quả nhiên không hổ là thiên cổ nhất đế, tuổi còn trẻ mà lại hiểu chuyện như thế.
- Tống Thanh Thư võ công cao cường, trung quân thể quốc, trẫm sắc phong Tống Thanh Thư làm nhất đẳng ngự tiền thị vệ, thấy bách quan không bái...
Mãi cho đến đi ra khỏi Tử Cấm thành, Tống Thanh Thư còn có chút không vừa lòng, nghĩ thầm mình vào sinh ra tử, nhọc nhằn khổ sở cũng chỉ để mò đến một cái chức vụ nhất đẳng thị vệ nhỏ nhoi?
Tựa hồ là biết suy nghĩ trong đầu hắn, Vi Tiểu Bảo cười ha hả giải thích nói:
- Tống đại ca, cũng đừng xem thường cái nhất đẳng thị vệ này, đó chính là phẩm hàm đệ tam phẩm! Đại ca từ một người dân thường lập tức đã biến thành tam phẩm, không biết bao nhiêu người sẽ đỏ mắt đố kỵ đấy, nếu thiên hạ không có đại loạn như hiện nay, thì hoàng thượng cũng sẽ không rộng lòng ban ân như vậy đâu.
- Vậy bọn Trương Khang Niên là thị vệ mấy phẩm?
Tống Thanh Thư tò mò hỏi, nếu như so với hai tên xu nịnh kia mà thấp hơn, thì cái nhất đẳng thị vệ này không làm cũng được.
Vi Tiểu Bảo cười:
- Tống đại ca yên tâm đi, bọn họ chỉ là ngự tiền thị vệ cấp tam đẳng thị vệ thấp nhất, dựa vào bản lãnh của bọn họ, đời này lăn lộn cao lắm là chỉ đạt được cấp nhị đẳng thị vệ là hết mức rồi.
- Ha ha …
Hai người nhìn nhau cùng cười..
- Tiểu Bảo, lần này nhiệm vụ của huynh nguy hiểm như vậy, muội phải đi cùng với huynh.
Song Nhi chu miệng nhỏ, nhìn Vi Tiểu Bảo nói.
- Song Nhi ngoan, lần này theo ta đồng hành không chỉ có ba ngàn kỵ binh, còn có Đa Long suất lĩnh ngự tiền thị vệ, cùng với Tống đại ca và Pháp Luân minh vương cao thủ đông như vậy, làm gì mà có nguy hiểm chứ.
Vi Tiểu Bảo đúng là cũng mang theo thiếu phu nhân của mình, chỉ là biết trong quân lệnh nghiêm cấm mang theo nữ quyến, ngay ở trước mặt mọi người sợ bị mất mặt nên nói vậy mà thôi.
- Nếu thiếu phu nhân quan tâm Vi đại nhân như thế, thì cứ để cho thiếu phu nhân cải trang thành một thân binh ở bên cạnh Vi đại nhân là tốt rồi..
Trương Khang Niên làm gì mà không hiểu tâm tư của Vi Tiểu Bảo, Đa Long chờ có người nói thì dồn dập phụ họa theo.
Tống Thanh Thư mỉm cười, nhưng trong nội tâm suy nghĩ, lần này xuôi nam càn quét các môn phái quần hung võ lâm đối nghịch Mãn Thanh, có thể sẽ đem danh tiếng của mình làm xú đi, may là mình được Khang Hi cắt cử làm trợ thủ cho Vi Tiểu Bảo, như vậy thì cũng được, chậu phân thối này có gì thì cho đội lên đầu của gã..