Tống Thanh Thư không quan tâm đến đám lâu la kêu gào, mà chờ đến khi nhìn thấy có một trung niên râu tóc hoa râm từ trong đám đông đi ra.
- Xem võ công các hạ, thì không phải hạng người hời hợt, cần gì phải làm khó dễ một cô nương như vậy?
Người hán tử trung niên trầm giọng hỏi.
- Tiền bối là Tư Đồ Bá Lôi?
Tống Thanh Thư nhìn đối phương.
- Không sai, chính là lão phu đây.
Người đàn ông trung niên đáp.
Nghe được hơi thở thổ nạp của Tư Đồ Bá Lôi, hắn liền biết võ công của lão này cũng không có cao minh, chỉ là trên người tự đối phương có một loại khí chất đặc hữu khốc liệt kiên nghị của một chiến binh, Tống Thanh Thư gật đầu:
- Tại hạ có chuyện quan trọng cần trao đổi với tiền bối, không biết tiền bối có thể cùng với vãn bối vào trong nhà nói chuyện?
Tư Đồ Bá Lôi trầm mặc, đối phương đến đây vào đêm khuya, bộ dạng khả nghi, đi với hắn vào trong nhà chẳng khác gì tự mình đặt vào thế nguy hiểm.
Thấy thủ lĩnh trầm mặc, những người còn lại dồn dập nhao nhao, đều khuyên lão coi chừng bị lừa.
Lúc này gấp rút không phải là lúc hành động theo lẽ thường, Tống Thanh Thư liền tằng hắng mở miệng nói:
- Tư Đồ lão anh hùng có cố kỵ thì cũng không thể tránh được, tại hạ không phải là cầu xin tiền bối đi vào, mà đây là bắt buộc, hiểu chưa?
Tống Thanh Thư dừng một chút, tiếp tục nói:
- Tại hạ đếm tới ba, nếu như tiền bối không muốn theo tại hạ vào nhà nói chuyện, tôi sẽ cắt rách bộ y phục của cô nương này; cứ mỗi lần đếm tới ba lại cắt một miếng, cho đến khi nào trên người cô nương này không còn mảnh vải nào thì mới dừng tay.
Tăng Nhu sợ hãi đến mặt trắng trắng bệch, mọi người trong phái Vương Ốc cũng tức giận mở miệng mắng chửi.
- Này mỹ nhân, cô nương có thấy những vị sư huynh đệ này vì muốn liếc mắt nhìn thân thể mềm mại của cô nương, mà giả vờ đại nghĩa lẫm liệt kéo dài thời gian đây? Một... hai...
Tống Thanh Thư dùng chóp mũi đụng nhẹ trên gò má Tăng Nhu, say sưa hít một hơi, mùi vị đặc hữu của một cô nương thanh xuân, thật là tuyệt diệu.
- Ngươi giết chết ta đi, ngươi không được sỉ nhục ta!
Tăng Nhu tuy rằng rất sợ sệt, cả người đang run rẩy, nhưng cũng không muốn để sư phụ kính yêu của mình rơi vào hiểm địa.
- Được, lão phu sẽ cùng các hạ vào nhà!
Tư Đồ Bá Lôi cuối cùng cũng mở miệng nói, Tăng Nhu là do một lão hữu trước khi lâm chung giao giao lại cho lão, vì thế lão không thể để cho sự thuần khiết của Tăng Nhu ngày hôm nay bị hủy hoại.
- Quả nhiên là can đảm, Tư Đồ lão anh hùng, xin mời!
Tống Thanh Thư tránh ra làm cái tư thế mời.
Ôm theo Tăng Nhu, Tống Thanh Thư chậm rãi đi theo Tư Đồ Bá Lôi vào trong nhà, khi thấy có vài người cũng xông tới, Tống Thanh Thư vận lên nội lực, ống tay áo phất một cái, bọn họ cảm thấy một luồng sức mạnh phát đến, không ai đứng thẳng được, đều té ngã nhào trên đất trên.
- Hừ… lát nữa có ai nếu như dám tới gần căn nhà này trong vòng ba trượng, hãy xem khối đá này chính là kết cục.
Tống Thanh Thư sử dụng Đại Phục Ma Quyền, đánh về bên cạnh một khối đá lớn, Tăng Nhu nhìn thấy khối đá này vỡ vụn tan thành, lạnh buốt cả tim.
Những người còn lại sắc mặt cũng trắng bệch, dồn dập lui lại, trong lúc này xông tới cũng không được, không đi cũng không xong.
- Các hạ đến tột cùng có lời gì muốn trao đổi cùng lão phu cứ nói?
Tư Đồ Bá Lôi cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, thầm nghĩ đối phương võ công cao hơn mình rất nhiều, có điều một thân chinh chiến bao năm ngoài sa trường, lão đã từ lâu không có quan tâm gì nhiều đến chuyện sinh tử, bởi vậy khuôn mặt vẫn bình thản đối mặt với Tống Thanh Thư.
Nhìn khí độ một chiến binh dạn dày sa trường, Tống Thanh Thư cũng phải khâm phục, nhẹ nhàng liền đẩy một cái, thả ra Tăng Nhu.
- Sư phụ ….
Tăng Nhu vừa mới thoát vây, vội vã chạy đến núp trốn phía sau lưng của Tư Đồ Bá Lôi, tiếng gọi sư phụ nghe đến mang theo sự khiếp sợ lại vừa đáng yêu bội phần.
Tư Đồ Bá Lôi an ủi Tăng Nhu, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Tống Thanh Thư.
- Vì trong lúc vội vàng, tại hạ đành phải ra hạ sách nầy, đã đắc tội với Tăng Nhu cô nương, mong rằng cô nương thứ tội.
Tống Thanh Thư cúi chào thi lễ, dáng dấp thay đổi hiền lành chẳng còn ương ngạnh hung ác như trước nữa.
Nghĩ đến vừa rồi trên khắp toàn thân bị hắn sờ soạng không ít, nhất là từ nơi bên dưới hạ thể ở nơi thần thánh riêng tư, bàn tay của hắn thi thoảng chạm vào gò mu âm hộ của mình, Tăng Nhu nổi cơn tức giận, có điều những chuyện như thế này thì chỉ có hai người lén lút tự biết, nàng cũng không thể tiết lộ cho bất cứ người nào biết được, bây giờ chỉ đành trừng mắt kháng nghị nhìn hắn.
Tư Đồ Bá Lôi từ tốn nói:
- Các hạ hãy nói rõ ý đồ vì sao đến đây đi.
- Bây giờ bên dưới chân núi đang có mấy ngàn binh lính tinh nhuệ Mãn Thanh, không biết Tư Đồ lão anh hùng đã có dự định ứng
đối như thế nào chưa vậy?
Tống Thanh Thư tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống.
Tư Đồ Bá Lôi muốn nói lại thôi, kế sách ứng đối không thể để cho một người ngoài biết được, nhưng đột nhiên ý thức được, thật ra hiện nay là vẫn chưa có kế sách như thế nào để ứng đối, cho nên không khỏi cứng người lại.
- Nếu như tại hạ đoán không sai, phái Vương Ốc Phái có chủ ý là tử thủ trên đỉnh nhí đúng không?
Thấy lão không lên tiếng, Tống Thanh Thư tự nói ra.
- Hừ, núi Vương Ốc núi dễ thủ khó công, quân Mãn Thanh muốn công lên, thì không dễ như vậy.
Tư Đồ Bá Lôi gằn giọng nói.
- Không sai, bên dưới ngọn núi có ba ngàn kỵ binh, tấn công mạnh mẽ lên chắc chắn là hao binh tổn tướng, chỉ là...
Tống Thanh Thư dừng lại câu nói.
- Chỉ là cái gì?
Tăng Nhu hiếu kỳ hỏi.
Tống Thanh Thư mỉm cười, nói tiếp:
- Lão anh hùng cho rằng phái Vương Ốc Phái lâu nay vẫn có thể vẫn ung dung là vì dựa vào cả ngàn thủ hạ này sao nên quân Mãn Thanh không dám tấn công lên?
Tư Đồ Bá Lôi sắc mặt có chút khó coi:
- Đúng là phái Vương Ốc chính là dựa vào cả ngàn người đây, do đó quan phủ bản địa đối với chúng ta mới buông xuôi bỏ mặc.
- Sai rồi!
Tống Thanh Thư đứng lên nói tiếp:
- Các người sở dĩ tiêu dao tự tại là bởi vì lâu nay phái Vương Ốc vẫn không có nằm trong tầm mắt của triều đình, quan phủ bản địa có vài nguyên nhân nên không có đem tình huống của phái Vương Ốc báo cho triều đình biết, lần này triều đình càn quét các bang phái võ lâm chông đối, cũng không phải là vì phái Vương Ốc Phái mà đến nơi đây, có điều nếu như các người cùng quân triều đình đại chiến, sẽ gây nên sự chú ý của Khang Hi... Ha ha đến lúc đó sẽ có đại quân cuồn cuộn kéo đây tảo trừ diệt cướp, phái Vương Ốc này chỉ có một ngàn người đến tột cùng thì có thể chống đỡ được bao lâu đây?
Tư Đồ Bá Lôi nghe qua thì toát mồ hôi lạnh, lúc này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nhìn Tống Thanh Thư, trong lòng hơi động, vội vã chắp tay hỏi:
- Đa tạ cao nhân chỉ điểm, không biết các hạ có biện pháp phá giải như thế nào?
Tống Thanh Thư cười khẽ:
- Lão anh hùng nhận biết cũng nhanh, tại hạ lần này đúng là đến đây chỉ điểm một con đường sáng, hiện tại có ba kế sách để cho lão anh hùng lựa chọn, nếu không ngại nghe qua thử xem.
Tư Đồ Bá Lôi nghiêm nghị nói:
- Xin lắng tai nghe.
- Về thượng sách, ngoài mặt tiếp thu triều đình Mãn Thanh sắc phong, triều đình cót được mặt mũi, phái Vương Ốc thoát nạn binh đao, ai cũng đều hoan hỉ, quan binh Mãn Thanh bao vây bên dưới ngọn núi suy cho cùng ai cũng đều có gia có thất, thật long cũng không ai muốn động đến đao kiếm để mà có thể mất mạng, phái Vương Ốc chỉ cần tiếp thu sắc phong, bên dưới quan binh Mãn Thanh sẽ không có ai phản đối.
Tống Thanh Thư cười nói.
- Muốn lão phu đầu hàng Mãn Thanh, đó là việc tuyệt đối không thể!
Tư Đồ Bá Lôi vừa nghe liền lắc đầu, thái độ không muốn bàn lại về vấn đề này.
- Tư Đồ lão anh hùng quả nhiên là xứng danh nghĩa sĩ phản Thanh, cương quyết cứng rắn, tại hạ khâm phục, khâm phục!
Tống Thanh Thư cũng biết Tư Đồ Bá Lôi chắc chắn sẽ không đồng ý về thượng sách này, cũng không để ý lắm, nói tiếp.
- Lão anh hùng không ngại nghe qua trung sách chứ?
- Mời nói.
Tư Đồ Bá Lôi bình tĩnh nói.
- Trung sách chính là trong ba mươi sáu kế, tẩu vi là tốt nhất.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm địch cường ta yếu, rút lui bảo toàn lực lượng để còn chiến đấu dài lâu là chân lý không thể bàn cãi.
- Tẩu?
Tư Đồ Bá Lôi hơi xao động, sau khi suy nghĩ rồi vẫn lắc đầu:
- Không đánh mà chạy, khó tránh khỏi võ lâm đồng đạo chê cười, đồng thời nhuệ khí của quân lính mất hết, chỉ có tử thủ mà còn không làm được.
Tư Đồ Bá Lôi nói xong còn bổ sung thêm một câu:]
- Với lại bên dưới quân Mãn Thanh đã trấn giữ lối ra, làm gì mà dễ dàng tẩu thoát?
- Vậy hạ sách là sao?
Tăng Nhu nghe hắn đã đưa ra hai kế sách, nàng cảm thấy trung sách còn tạm được, biết đâu hạ sách so với trung sách còn đỡ hơn.
- Hạ sách đương nhiên là tử thủ núi Vương Ốc, tiếp tục ứng phó chờ đợi triều đình Mãn Thanh lại đưa thêm đại quân đến trấn áp.
Tống Thanh Thư nhìn Tăng Nhu cười nói, nàng mặc bộ y phục màu lam vải dày, không son phấn trang điểm, tạo nên một phần thuần chân mỹ lệ.