- Đến thời điểm đó đại ca cứ trực tiếp chọn cao thủ mạnh nhất của đối phương tỷ thí là được.
Vi Tiểu Bảo nói.
- Cái gì…..!
Đa Long suýt chút nữa bị ngất đi.
- Đa đại ca đừng nóng vội, nghe tiểu đệ nói đã.
Vi Tiểu Bảo giải thích.
- Đa đại ca, đến lúc ấy đại ca cứ nhận thua, còn phần Pháp Luân Minh vương cùng Tống đại ca thì có thể chắc chắn thắng là được rồi.
- Vi huynh đệ quả nhiên thần cơ diệu toán.
Đa Long nghe được mới tạm thời an tâm vội nói.
- Yên tâm đi, chuyện chịu thua này thì ta làm rất tốt đấy.
Sau khi tính toán kỷ lưỡng, Vi Tiểu Bảo liền phái người truyền tin lên núi, ngày hôm sau Tống Thanh Thư, Cưu Ma Trí, Đa Long ba người lẻ loi đi lên, nhìn bên dưới chân núi, thấy Vi Tiểu Bảo hướng về bọn họ vẫy tay ra hiệu, Tống Thanh Thư giận không chỗ phát tiết thầm nghĩ: “ Đúng là tiểu lưu manh, rõ ràng là sợ chết không dám cùng với chúng ta lên núi, lại nói là chủ soái thì phải ở lại tọa trấn trong quân..”
- Đại chiến sắp tới, Tống công tử đừng có suy nghĩ nhiều..
Cưu Ma Trí quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, hiển nhiên là đoán đúng ý nghĩ trong đầu hắn.
- Đa tạ Pháp Luân Minh vương chỉ điểm.
- Tống Thanh Thư mặt đỏ lên, vội vàng hỏi.
- Không biết võ công Viên Thừa Chí so với Minh vương thì thế nào?
- Võ công của hắn rất cao, có điều nếu một chọi một tranh tài, thì hắn tất bại.
Lần trước đã từng giao thủ, Cưu Ma Trí đã quan sát Kim Xà kiếm pháp quỷ dị của Viên Thừa Chí, thừa biết nếu gặp lại, thì có thể rửa nhục lần trước bị Viên Thừa Chí cùng Mộ Dung Phục giáp công mà bỏ chạy.
- Chỉ là không biết bọn họ sẽ phái ba cao thủ nào sẽ xuất chiến a.
Nhìn trên đỉnh núi Ngọc Hoàng, Tống Thanh Thư nói, đối với an nguy của ba người cũng không quá để ý, đều là cao thủ tuyệt đỉnh, cứ cho là phái Thái Sơn giở trò hợp nhau tấn công, hắn và Cưu Ma Trí vẫn cứ có thể thong dong tẩu thoát. Ặc..chỉ có Đa Long... xem như là hy sinh vì đại nghĩa đi..
- Pháp luân minh vương Cưu Ma Trí, quốc sư Đại thanh đến đây bái sơn.
Còn chưa vào tới sơn môn, Cưu Ma Trí cũng đã vận lên nội lực phát ra âm thanh vang vọng từ xa xa.
Trên đỉnh Ngọc Hoàng một đám cao thủ giật mình, Cưu Ma Trí nội lực hùng hồn, làm kinh động tất cả mọi người bên trên.
Chờ ba người lên đến đỉnh núi, ánh mắt mọi người nhiến đến, thì thấy một phiên tang tai thật to đi cùng một công tử trẻ tuổi và một quan binh Mãn Thanh, bọn họ đối mặt với một đám cao thủ, sắc mặt bình thản không hề thay đổi.
- Thanh Thư, quả nhiên là ngươi.
Xung Hư đạo trưởng vừa thấy công tử trẻ tuổi, lập tức liền nhận ra hắn chính là kẻ bị ruồng bỏ Tống Thanh Thư của phái Võ Đang.
Tống Thanh Thư cả kinh, làm sao có người nhận thức được hắn,quay đầu nhìn lại, thấy hình dạng Xung Hư đạo trưởng thì ở trong đầu của hắn mơ hồ có chút ấn tượng:
- Là Xung Hư đạo trường?
- Thanh Thư, người bị trục xuất khỏi sư môn, bản ý là để cho ngươi hối hận tỉnh lại lỗi lầm của mình, nhưng ngươi lại tiếp tục tự cam đoạ lạc, trở thành chó săn triều đình Mãn Thanh.
Xung Hư đạo trưởng trong giọng nói tràn ngập tiếc hận.
Mọi người không ngờ tới còn có biến cố này, tại đại hội Đồ Sư của Thiếu lâm tự sự ngày trước, cũng có nhiều người biết đến chuyện này, giờ nhìn Tống Thanh Thư chỉ chỉ chỏ chỏ.
Cưu Ma Trí cũng ngoài ý muốn nhìn Tống Thanh Thư một chút, trong đầu suy nghĩ: “ Tống Thanh Thư tuổi còn trẻ, võ công đã cao cường như vậy, hóa ra là người của phái Võ Đang, chẳng trách.. chẳng trách... “
- Những gì Tống Thanh Thư đã nợ phái Võ Đương, trong đại hội Đồ Sư đã trả hết nợ, chỉ là lão thiên còn thương tình tại hạ, mới để cho tại hạ kiếm về một mạng. Hiện tại Tống Thanh Thư cùng phái Võ Đương không còn chút gì liên quan, đạo trưởng cũng không cần bày ra dáng vẻ như thế.
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói..
Hắn vốn là không phải chân chính Tống Thanh Thư, cũng không có được chỗ nào tốt từ phái Võ Đương, vừa tỉnh lại thì thấy kinh mạch toàn thân đứt đoạn cũng chính là do phái Võ Đang ban tặng, dẫn tới sau này sau một loạt việc phải chịu khuất nhục, vào lúc này một người của phái Võ Đang đột nhiên xuất hiện,
lấy đạo đức ra một trận thóa mạ đổ ập xuống đầu hắn, Tống Thanh Thư đương nhiên cũng sẽ không nể nang gì cả.
- Được… được lắm..!
Xung Hư đạo nhân dù là hàm dưỡng thâm hậu, cũng bị hắn nói làm cho tức giận.
- Bần đạo hôm nay sẽ thanh lý môn hộ.
Nói xong cũng chuẩn bị rút kiếm ra.
- Khoan đã, ngày hôm nay là ước định luận võ công để phân thắng thua, có phải đạo trưởng được xem như là cao thủ được phái ra đầu tiên phải không?
Tống Thanh Thư hỏi.
Trùng Hư đạo nhân đành hơi ngưng lại, quay đầu lại nhìn về phía trận doanh của mình ngầm hỏi, Tả Lãnh Thiền thì nghĩ thầm: “ Trong cuộc đấu này, Phương Chính đại sư với Dịch Cân Kinh đã đạt được cảnh giới thượng thừa, xem như là có một, Kim Xà vương Viên Thừa Chí võ công siêu quần, đợi lát nữa lbấy chợt xuất hiện cũng là kết cục, còn lại một người nhất định phải thận trọng, lúc này thì Xung Hư cùng ta là võ công cao nhất, phái lão ta ra trận đầu thì cũng được, chỉ là không rõ ràng người trẻ tuổi này võ công hư thực ra sao...
Nghĩ tới đây, Tả Lãnh Thiền đứng dậy nói:
- Đây là việc riêng môn hộ trong phái Võ Đan, nên không tính tới việc luận võ, nếu như ngươi có thể giữ được tính mạng dưới tay của Xung Hư đạo trưởng, thì Tả mỗ sẽ lĩnh giáo cao chiêu.
Ở giữa sân có người thầm mắng Tả Lãnh Thiền vô liêm sỉ, ngảy cả Phương Chính đại sư cũng nhíu mày, trong lòng cảm thấy bắt nạt một hậu bối như vậy, có chút không thỏa.
Tống Thanh Thư thật ra có thể kiên quyết từ chối trận này, đối phương cũng không cách nào nói gì, thế nhưng cũng bị lới nói của Xung Hư đạo trưởng gây nên trong lòng ngạo khí, liền lạnh giọng hừ nói:
- Cũng được, tại hạ trước hết xem thử xem võ công của Xung Hư đạo trưởng, đợi lát nữa sẽ quay trở lại lĩnh giáo với Tả minh chủ."
Xungg Hư nhướng mày, nói:
- Tống Thanh Thư, ngươi không cần quá mức khinh thường, bần đạo cũng không muốn chiếm tiện nghi như thế này, vậy trước cứ cùng Tả minh chủ tỷ thí đi, ngày sau bần đạo tự nhiên sẽ tới cửa thỉnh giáo.
Cưu Ma Trí cũng khâm phục vị đạo nhân này làm người chính trực, đang muốn khuyên Tống Thanh Thư đồng ý, vậy mà Tống Thanh liền mở miệng cự tuyệt:
- Không cần, đánh bại đạo trưởng chỉ cần một chiêu thì có thể được rồi, cũng không hao tổn gì đến chân khí, Tả minh chủ muốn lới dụng chiếm tiện nghi cũng chiếm không được.
Lời này vừa nói ra, mọi người chỉ cảm thấy hắn ngông cuồng cực kỳ, Xung Hư đạo nhân là cao thủ nổi danh trong chốn võ lâm, một tay Thái Cực kiếm độc bộ giang hồ, toàn bộ cao thủ đang có trên đỉnh Ngọc Hoàng ai cũng không dám nói là có thể thắng được Xung Hư, Tống Thanh Thư lại tuyên bố chỉ cần một chiêu đánh bại đạo trưởng, Cưu Ma Trí cũng cảm thấy Tống Thanh Thư bị cơn phẫn làm cho mất đi lý trí.
Xung Hư đạo trưởng cười gượng nói:
- Hay…hay lắm! Bần đạo xem thử ngươi làm sao một chiêu đánh bại được bần đạo.
- Đạo trưởng ra chiêu trước đi, chứ nếu để tại hạ ra chiêu thì e rằng đạo trưởng ngay việc rút kiếm ra cũng không có cơ hội.
Tống Thanh Thư đứng chắp tay, làm tư thế mời, ra vẻ một bộ khí độ tông sư nói tiếp.
- Nếu như một chiêu không thể đánh bại đảo trưởng, thì tại hạ xem như là thua, lát nữa cũng không cần so võ công nữa.
Cưu Ma Trí cùng Đa Long biến sắc, đang muốn mở miệng ngăn cản, nhưng Tống Thanh Thư khoát tay, ánh mắt sáng ngời đầy tự tin để cho hai người yên tâm, bọn họ đành yên lặng nhìn xem biến đổi.
Ánh mắt Xung Hư đạo trưởng ngưng thần lại, trong đầu nghĩ thầm chẳng lẽ đối phương bây giờ thật sự đã học được cái thế thần công, nên mới có niềm tin như vậy? Nghĩ đến hôm nay việc này quan hệ đến tồn vong của phái Thái Sơn, mình chỉ cần tập trung thủ quá một chiêu, để cho phái Thái Sơn thắng cuộc trận đầu như lời hứa của hắn, việc thanh lý môn hộ để đó tính toán sau.