Thấy hắn xem không hiểu, Vương Ngữ Yên không khỏi mỉm cười, ôn nhu giải thích: " Phiên tăng kia sử dụng chính là tuyệt học 'Hỏa Diễm Đao' của Trữ Mã tự ở Thổ Phiên, bàn tay mỗi lần bổ ra, đều có một cổ đao khí cực nóng sắc bén không gì sánh được công tới hướng Tống công tử; về phần căn cơ kiếm pháp Tống công tử sử dụng hẳn là kiếm pháp của Ngũ nhạc phái, thế nhưng một chiêu thường thường vừa dùng ra, lập tức lại biến thành một chiêu khác, tuy rằng mỗi chiêu ta đều nhận thức, thế nhưng hợp cùng một chỗ ngược lại biến thành kiếm pháp tinh diệu ta chưa thấy qua."
Nghe được âm thanh của Vương Ngữ Yên, thể nghiệm của Cưu Ma Trí trong sân càng mạnh mẽ, người đối diện này mỗi chiêu đều là kiếm pháp trong quy trong củ, thường thường vô kỳ, nhưng hợp cùng một chỗ lại tinh diệu không gì sánh được, chỉ có cao thủ với nhãn lực như ông mới có thể lý giải đối phương đùa giỡn từ lâu không phải kiếm pháp, mà là kiếm ý.
"Nhưng là hai người bọn họ xê dịch tại chỗ, thật sự đánh đến đối phương sao?" Vi Tiểu Bảo nghi hoặc mà hỏi thăm, trong lòng lại đắc ý: chết mất chết mất, âm thanh dễ nghe như vậy, nếu như sau này gọi ta một tiếng Tiểu Bảo lão công, ta sống ít mười. . . À không, một năm cũng nguyện ý.
" Đao khí của phiên tăng có thể đánh tới ngoài mấy trượng, Tống công tử đang dùng kiếm pháp tinh diệu tìm kiếm chổ bạc nhược khí nhất của đao đối phương, bởi vậy mỗi một kiếm đâm ra, đều có thể đánh tan một đạo đao khí của phiên tăng." Vương Ngữ Yên nhìn thấy trên mặt như phát quang, hai đại cao thủ đứng đầu quyết đấu khiến cho nhận thức của nàng ấy đối với võ học cao hơn một bậc, nghĩ thầm lần sau nhất định phải nói cho biểu ca nghe một chút.
Giữa sân Tống Thanh Thư lắc mình một cái nhảy ra vòng công kích của Cưu Ma Trí, lập tức mở miệng nói: "Tại hạ chịu thua."
Cưu Ma Trí biểu tình nghi hoặc: "Công tử kiếm pháp thông thần, bần tăng không chiếm được chút tiện nghi nào, tại sao chịu thua?"
Tống Thanh Thư cười khổ đem kiếm gỗ đặt tới trước mặt, nhìn mặt trên thân kiếm có chút khô vàng, thở dài một hơi: " Hỏa Diễm Đao khí của Minh vương cực nóng không gì sánh được, đánh tiếp
kiếm gỗ của ta sợ rằng sẽ bị thiêu cháy."
Trong lòng Tống Thanh Thư lại rất rõ ràng, vẫn là công lực của bản thân mình so ra kém đối phương, nếu không không có khả năng để thân kiếm bị nhiệt lực trong đao khí của đối phương gây thương tích, nếu như năm đó Độc Cô Cầu Bại dùng thanh kiếm gỗ này, chớ nói khí của Hỏa Diễm Đao, cho dù ngọn lửa thật sự cũng không thể gây thương tổn được kiếm gỗ chút nào, kiếm gỗ kiếm gỗ, ngươi thật đáng thương, đụng phải một chủ nhân như ta, hắn âm thầm cảm thán.
"Ha ha ha ~" Cưu Ma Trí cười dài một tiếng, "Tống công tử kiếm thuật thông thần, thái độ làm người lại quang minh lỗi lạc, thật sự là khó có được khó có được."
Lúc này Vi Tiểu Bảo linh cơ khẽ động, biết bản thân mình nên lên sân khấu, lập tức nhảy ra: "Các người đã phân ra thắng bại rồi, vậy còn đánh cái gì nữa, ngũ hồ tứ hải giai huynh đệ, hai vị cùng nhau ngồi xuống uống chén rượu đi, chủ quán, đem đồ ăn tốt nhất bưng lên cho ta."
"Được!"
Nghe được chủ quán phía dưới lên tiếng, nội tâm của Cưu Ma Trí vô cùng thoải mái, không khỏi trong nháy mắt nhìn Vi Tiểu Bảo: "Thấy trang phục của vị tiểu huynh đệ này, hẳn là nhân sĩ Mãn Thanh ?"
"Đại sư quả nhiên cũng là đại sư, ta còn chưa tự giới thiệu, ông liếc mắt đã nhìn ra." Vi Tiểu Bảo biểu tình khoa trương kính nể, khiến cho Cưu Ma Trí vô cùng hưởng thụ.
Lúc này Tống Thanh Thư một bên hướng Cưu Ma Trí giải thích thân phận của Vi Tiểu Bảo, Cưu Ma Trí ánh mắt sáng ngời, ngoài ý muốn nhìn Vi Tiểu Bảo: "Tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ, lại có thể thân cư địa vị cao ở Thanh đình, bần tăng bội phục không ngớt."
"Minh vương thân là quốc sư Thổ Phiên, thật sự là khách khí, không biết Minh vương chuyến này đến Trung Nguyên có gì chuyện quan trọng vậy?" Trước đó trên đường Tống Thanh Thư giảng giải cho Vi Tiểu Bảo thân phận của Cưu Ma Trí.
Truyện convert hay :
Hào Môn Người Thừa Kế