Cưu Ma Trí biết Tống Thanh Thư là cho mình bậc thang, mặc dù theo đám người Khang Hi xem ra hắn và Đông Phương Bất Bại đấu lực lượng ngang nhau, nhưng đối với ba gã tuyệt đỉnh cao thủ giữa sân mà nói, ai đều rõ ràng bại cục của ông đã định.
Cùng với đợi lát nữa chật vật bất kham phân ra thắng bại, còn không bằng lúc này rộng rãi chịu thua, còn có thể trước mặt Khang Hi bảo tồn mặt mũi.
"Đông Phương giáo chủ thần công cái thế, bần tăng tự thẹn không bằng." Trong giọng nói của Cưu Ma Trí tràn ngập không cam lòng, theo ông thấy, nếu như hai người đứng bất động, đánh đối phương một chưởng, Đông Phương Bất Bại bị thương khẳng định nặng hơn so với chính mình. . . Chỉ tiếc đối phương tốc độ quá nhanh, chiêu thức của mình căn bản đánh không trúng.
"Đại hòa thượng võ công của ngươi cũng không sai, " Thấy đối phương chịu thua, Đông Phương Bất Bại cũng không cần phải tiếp tục dây dưa, bóng đỏ chợt lóe, đứng ở ngoài mấy trượng, " Trong võ lâm trung thổ, võ công hơn ngươi, sợ rằng không vượt qua mười người."
"Mong rằng Đông Phương giáo chủ chỉ điểm, có mười người có thể rõ ràng còn hơn tiểu tăng?" Cưu Ma Trí không cam lòng mà hỏi thăm, bại bởi Đông Phương Bất Bại thì thôi, vừa nghe rõ ràng vượt qua mình còn có hơn mười người, nhất thời mặt lộ vẻ không tin.
Đông Phương Bất Bại cười nhạt một tiếng: "Võ Đan Trương Tam Phong, đã đạt bán nhân bán tiên chi cảnh, hơn nữa Thái Cực công của ông ta am hiểu nhất lấy chậm đánh nhanh, bản tọa đều tự vấn không phải đối thủ của ông ta, ngươi tự nhiên cũng đánh không lại."
"Tiểu tăng đối với Trương chân nhân cũng là kính ngưỡng đã lâu." Cưu Ma Trí gật đầu, trong lòng suy nghĩ không biết sư tổ bế quan Liên Hoa Đại Sĩ và Trương Tam Phong ai mạnh ai yếu?
"Thiếu Lâm Võ Đan từ trước đến nay là thái sơn bắc đẩu trong chốn võ lâm, bản tọa tuy rằng coi không thuận mắt các loại lễ nghi phiền phức của đám xú hòa thượng kia, bất quá đối với võ công của bọn họ thật ra cũng rất bội phục, " Đông Phương Bất Bại rơi vào trầm tư, "Năm đó bản tọa vì nhìn Thiếu Lâm bảy mươi hai tuyệt kỹ bị thổi làm thần hồ kỳ kỹ, lẻn vào Tàng Kinh các của Thiếu Lâm tự, dọc theo đường đi nhận thấy được ít nhất ba cổ khí tức không kém gì ta, bản tọa chỉ biết một người bên trong hẳn là Thập Tam Tuyệt Thần Tăng Huyền Trừng được xưng võ công đệ nhất hai trăm năm qua của Thiếu Lâm tự." Nói xong không khỏi liếc nhìn Cưu Ma Trí.
Cưu Ma Trí sắc mặt không khỏi có chút xấu hổ, tuy rằng ông tự xưng tinh thông Thiếu Lâm tự bảy mươi hai tuyệt kỹ, trên thực tế chỉ là dựa vào Tiểu Vô Tướng Công thôi động mà thôi, Thập Tam Tuyệt Tăng Huyền Trừng thật sự tinh thông mười ba môn tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự.
"Hai người khác là ai?" Một bên Tống Thanh Thư cảm thấy hứng thú.
Vừa mới bắt đầu liền có chút kinh ngạc nhãn giới võ công của chàng trai này, nghe hắn đặt câu hỏi, Đông Phương Bất Bại cười nhạt một tiếng, nói tiếp: "Bản tọa cũng không rõ ràng, năm đó tuy rằng biết trong Thiếu Lâm tự có ba người không kém gì ta, nhưng không lưu ý. Chỉ cần bản tọa còn muốn chạy, trong thiên hạ còn chưa có người có thể lưu được Đông Phương Bất Bại ta." Đông Phương Bất Bại lúc nói những lời này, có một loại tự tin bễ nghễ thiên hạ.
"Bất quá, " Thần tình của Đông Phương Bất Bại đột nhiên trở nên có chút nghi hoặc, "Sau đó khi bản tọa tại Tàng Kinh các lật xem kinh thư Thiếu Lâm tự, tựa như có thể cảm giác được có người âm thầm nhìn trộm, so sánh một phen, bản tọa vẫn là quyết định rời đi, cái loại cảm giác này quá tà môn."
"Đông Phương giáo chủ chỉ sợ là đụng phải Vô Danh Thần
Tăng trong Tàng Kinh các." Tống Thanh Thư lập tức hiểu được, vì vậy đưa hình dáng tướng mạo của đối phương tỉ mỉ miêu tả một phen.
" Tăng nhân quét rác tại góc kia?" Đông Phương Bất Bại trong lòng cả kinh, khó trách mình lúc trước điều tra chung quanh, đều không có tìm được nơi phát ra nhìn trộm, thì ra là lão hủ tăng nhân ngay từ đầu đã bị bản thân mình quên, biết đối phương có thể giấu diếm được tai mắt của mình, sắc mặt của Đông Phương Bất Bại nhất thời có chút xấu xí.
"Mong rằng Đông Phương giáo chủ chỉ giáo cao thủ còn lại của Trung Nguyên." Đối với Vô Danh Thánh Tăng, Cưu Ma Trí không có thể hội trực quan, lúc này cũng không có hứng thú.
Đông Phương Bất Bại phục hồi tinh thần lại, tiếp tục nói: " Toàn Chân giáo Vương Trùng Dương năm đó Hoa Sơn luận kiếm được xưng thiên hạ đệ nhất, tuy rằng cái 'Thiên hạ đệ nhất' này hơn phân nửa có tiếng mà không có miếng, nhưng nghĩ đến hơn đại hòa thượng ngươi vấn đề không lớn."
"Vậy cũng chưa hẳn." Cưu Ma Trí hừ một tiếng.
Đông Phương Bất Bại lơ đểnh, tiếp tục nói: " Kiếm Thánh Phong Thanh Dương của phái Hoa Sơn, bản tọa cũng cực kỳ bội phục, tương truyền ông ta đã đến cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm, bản tọa thật muốn kiến thức một chút." Nói xong mặt lộ vẻ hâm mộ.
" Vị tiểu hữu của bần tăng cũng lĩnh giáo qua kiếm pháp của Phong Thanh Dương, Đông Phương giáo chủ vì sao không hỏi hắn?" Cưu Ma Trí cười như không cười nói.
"À? Bản tọa vừa rồi thấy kiếm gỗ phía sau ngươi thì cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ ngươi là truyền nhân của Phong lão?" Đông Phương Bất Bại vừa dứt lời, phút chốc đã xuất hiện tại trước mặt Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư hoảng hốt, may là hắn sớm biết rằng Đông Phương Bất Bại thân hình quỷ mị, địch hữu khó phân, vẫn âm thầm phòng bị.
Thấy hắn đánh tới trước mặt, Tống Thanh Thư vội vã sử dụng 'Ngư Dược Vu Uyên' trong Hàng Long Thập Bát Chưởng, vội vội vàng vàng né ra. Kiếm gỗ ra khỏi vỏ, một cổ kiếm khí bắn nhanh ra.
"Thú vị thú vị, hôm nay bản tọa không chỉ có gặp được đao khí vô hình, còn kiến thức kiếm khí vô hình." Đông Phương Bất Bại cười nhẹ một trận, chiêu thức liên miên không dứt công đến.
Thân ở trong cục, Tống Thanh Thư mới cảm nhận được Cưu Ma Trí vừa rồi bất đắc dĩ, cũng rõ ràng chênh lệch của bản thân mình và Cưu Ma Trí.
Đối phương tốc độ thật sự là quá nhanh, Tống Thanh Thư căn bản không rõ ràng hắn ta sẽ từ vị trí nào công đến đây, Cưu Ma Trí có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú suy đoán phương vị Đông Phương Bất Bại có lúc công tới, sớm làm tốt phòng bị.
Tống Thanh Thư lại không có bổn sự này, có đôi khi đều là ngón tay của đối phương sắp chạm vào thân thể hắn mới phản ứng đến, may là hắn sở học pha tạp, hơn nữa Cửu Âm Chân Kinh, Hàng Long Thập Bát Chưởng, kiếm ý của mật động Tư Quá Nhai, đều là võ học nhất đẳng thiên hạ, mới có thể miễn cưỡng ứng đối.
Bất quá người ở bên ngoài xem, Tống Thanh Thư cũng luống cuống tay chân, ứng phó chật vật bất kham, hoàn toàn không có thong dong thoải mái như Cưu Ma Trí vừa rồi đánh.
Truyện convert hay :
Người Ở Rể Giữa Đường