Vi Tiểu Bảo mang theo đoàn người đi tới trước mặt Tư Đồ Bá Lôi, cười gian tà nhìn đối phương.
"Muốn giết muốn chém thì tuỳ, muốn làm gì cũng được! Người của Vương Ốc phái ta nhíu mày một chút sẽ không là hảo hán." Tư Đồ Bá Lôi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không hề nhìn hắn.
"Một đám giang hồ nhà quê các ngươi cũng muốn ôm đùi Bình Tây vương? Nói ra lời nói dối như vậy ai tin." Vi Tiểu Bảo cười hắc hắc, "Lão tử ta ngày hôm nay tâm tình tốt, nên sẽ tha các ngươi một đường. . ."
Nghe được Vi Tiểu Bảo nói, Vương Ốc phái có không ít người đều ngẩng đầu lên, mắt lộ mong chờ, lúc đầu tất cả mọi người giết quan tác loạn, bị bắt đương nhiên là mỗi người mất đầu, tuyệt không mang tâm lý may mắn tránh thoát, vậy mà hiện tại ngược lại sinh ra một đường hy vọng.
"Như vậy đi, đúng lúc vừa rồi chúng ta đánh bạc đang ở chỗ này, các người sẽ sẽ phải chơi với ta một trận, người thắng, tự nhiên có thể rời đi, về phần thua à. . ." Vi Tiểu Bảo cười nhạt không ngừng.
" Người thua thì thế nào?" Một người của Vương Ốc phái không khỏi mở miệng hỏi nói.
"À, cũng không có gì lắm, " Vi Tiểu Bảo tỏ thái độ không sao cả, "Đem người để lại là có thể."
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm chuyện ma quỷ vừa rồi lừa gạt đám ngốc này cũng được, muốn gạt Khang Hi sợ rằng còn thiếu, dù sao cũng phải để lại vài người, đưa trở về cho tiểu hoàng đế cũng coi như báo cáo kết quả công tác.
Tất cả mọi người của Vương Ốc phái đều trong lòng phát lạnh, nghĩ thầm lần này sợ rằng có một nửa huynh đệ phải ở chỗ này.
"Vậy chơi như thế nào?" Một âm thanh nhỏ nhẹ run rẩy vang lên, Vi Tiểu Bảo nhìn lại, lúc này mới chú ý tới Tằng Nhu trong đám người.
"Gia gia hắn, sao còn có một đại mỹ nữ như thế vừa rồi không nhìn thấy?" Vi Tiểu Bảo trong lòng rung động, vì lưu lại một hình tượng tốt trước mặt cô nương đẹp, vội vã vừa cười vừa nói: " Vi Tiểu Bảo ta bình sinh hương liên tiếc. . . Tiếc cái gì đó, vị . . . không biết là tiểu tỷ tỷ hay là tiểu muội muội sẽ không cần chơi, ngươi có thể đi trước."
Tằng Nhu trên mặt một lúc đỏ, một lúc bạch, chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói: "Ta không muốn, chúng ta. . . Chúng ta đồng môn mười
chín người, đương nhiên là đồng. . . Đồng sinh cộng tử."
Lúc này trong lòng nàng ấy rõ ràng sợ đến cực điểm, nhưng cũng không muốn một mình bỏ trốn, ngẩng đầu nhìn ánh mắt ấm áp của Tống Thanh Thư, không biết vì sao, trong lòng bình tĩnh trở lại, nói cũng trở nên càng ngày càng lưu loát, mọi người giữa sân cũng không khỏi âm thầm bội phục can đảm của nàng.
"Được, tiểu thư ngươi rất có nghĩa khí, " Vi Tiểu Bảo nói, "Nếu đồng sinh cộng tử, vậy cũng không cần cả đám phân biệt chơi. Cô gái nhỏ, ngươi chơi với ta một trận. Ngươi thắng, mười chín người cùng nhau đi, nếu thua, mười chín cái đầu đồng loạt chặt bỏ, nhanh gọn sảng khoái được chứ?"
Tằng Nhu quay đầu lại nhìn thoáng qua Tư Đồ Bá Lôi, chờ ông trả lời.
Tư Đồ Bá Lôi rất khó có thể quyết định, nếu mười chín người phân biệt chơi với mười chín người của đối phương, tất có thua có thắng, nếu như đối phương thật sự giữ lời, như vậy trong mười chín người có thể có một nửa mạng sống, ngày sau nghĩ cách báo thù. Nhưng như do Tằng Nhu chơi, thắng thì toàn bộ sống sót, thua toàn quân bị diệt, vậy khó tránh khỏi mức hung hiểm.
"Tiểu sư muội, nói hay lắm! Ngươi một nữ lưu đều có thể làm được đồng sinh cộng tử, chẳng lẽ ta còn có mặt mũi mặt một mình chạy trốn sao? Dù sao ngày hôm nay mạng ta cũng là nhặt được, ngươi chơi với hắn một ván, chúng ta đồng sinh cộng tử." Một người đại hán lớn tiếng nói, mọi người còn lại đều phụ họa.
Vi Tiểu Bảo đem đầu đến trước mặt nàng: "Được, tiểu thư ngươi ném trước đi, điểm lớn thì thắng."
Tằng Nhu đưa tay nắm lên ba hột xúc xắc, lông mi run rẩy, hiển nhiên trong lòng cực kỳ khẩn trương, tay run lên, rơi vào trong chén.
Người của Vương Ốc phái vừa nhìn, sắc mặt đều trắng bệch, thì ra Tằng Nhu ném ra một con hai, hai con một, trong mười phần, đã thua chín phần rưỡi rồi.
Một gã hán tử đột nhiên kêu lên: " Đầu của ta, do bản thân ta tới quyết định, người khác chơi không tính."
Truyện convert hay :
Yêu Long Cổ Đế