Chúng đệ tử dưới tay Nhạc Bất Quần lại khiếp sợ không thôi, Lâm Bình Chi cảm thấy may mắn vì mình không ngờ có thể được cao thủ đệ nhất đẳng thiên hạ như vậy truyền thụ võ công, Nhạc Linh San thì khiếp sợ vì đối phương tuổi rõ ràng không lớn hơn mình là bao, lại đã có thể giao thủ với đệ nhất cao thủ Ma giáo, đôi mắt tròn đảo không ngừng, không biết là đang nghĩ gì.
Phong Thanh Dương sắc mặt ngượng ngùng: "Với khinh công của ngươi, giữ được mạng trong tay Đông Phương Bất Bại đích xác không phải vấn đề lớn." Lúc trước lão đã từng chịu thiệt thòi, trơ mắt nhìn đối phương ôm một người mà vẫn có thể chạy trốn khỏi tay mình, bị lão coi đó là một nỗi nhục.
"Phong lão đừng khinh thường người ta vậy chứ." Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy xấu mặt, phản bác nói: "Ta và hắn giao thủ hai lần, lần đầu tiên thì bại, nhưng lần thứ hai ta đã đánh cho hắn trọng thương hộc máu."
Phong Thanh Dương lộ ra vẻ không tin, cười lạnh nói: "Lần trước giao thủ, của ngươi, mặc dù tinh diệu, nhưng tạp chứ không thuần, vẫn còn có chút chênh lệch với Viên Thừa Chí, sao có thể đả thương được Đông Phương Bất Bại?"
Nhạc Bất Quần và Mục Nhân Thanh đều gật đầu, phụ họa phán đoán của Phong Thanh Dương.
Hạ Thanh Thanh nhớ đêm đó đêm đó, do dự một lát, môi hồng khẽ hé: "Ta cũng có thể làm chứng cho Tống đại ca, lần trước hắn từng giao thủ với Đông Phương Bất Bại, bản thân thương nặng, trên vạt áo Đông Phương Bất Bại cũng có vết máu, xem ra cũng bị thương không nhẹ. . ."
Tống Thanh Thư cười đắc ý: "Chưa nghe câu, kẻ sĩ cách ba ngày phải nhìn với cặp mắt khác à?"
Phong Thanh Dương nhíu mày, ngữ khí lạnh lùng: "Tiểu tử, ta cũng muốn xem thử, võ công của ngươi hiện tại rốt cuộc đã đến trình độ nào rồi." Vừa dứt lời, một cỗ nội kình ùa ra bốn phía, người của phái Hoa Sơn không thể không lui về phía sau, để trống một khoảng đất.
Tống Thanh Thư sắc mặt cứng đờ, do dự nói: "Phong lão đầu, ngươi phải nghĩ cho kỹ đấy. Tuy ta cuối cùng khẳng định sẽ thua, nhưng ngươi muốn thắng ta chỉ sợ cũng không dễ dàng đâu. Vạn nhất ngươi không cẩn thận bị thương trước khi quyết chiến với Đông Phương Bất Bại thì không hay đâu."
Phong Thanh Dương cười nhạt: "Hai ta tỷ thí không cần xuất thủ thật sự."
Thanh Thư sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "Tiểu tử cổ hủ."
Thấy hắn lĩnh ngộ ý tứ của mình nhanh như vậy, Phong Thanh Dương nhìn hắn với vẻ tán thưởng, mí mắt rủ xuống, đứng khoanh tay, thế gió trên núi không nhỏ, nhưng lại không làm chéo áo lão lay động dù chỉ một chút.
Tống Thanh Thư vẻ mặt nghiêm túc, ôm quyền nói: "Xin thứ cho tiểu tử đắc tội." Nói xong bước về phía trước một bước.
Mí mắt Phong Thanh Dương giật giật, Tống Thanh Thư lại như lâm đại địch, vội lùi mấy bước.
Một chiêu thất lợi, Tống Thanh Thư cũng không để ý, chân trái đã bước ra từ từ dịch sang trái. Vai phải Phong Thanh Dương hơi trầm xuống, nửa người bên trái hơn run run. Thần sắc Tống Thanh Thư lại trở nên ngưng trọng rồi thu chân trái lại, ở tại chỗ vẽ nửa vòng tròn rồi chậm rãi nâng chân phải lên...
Nhạc Linh San ở bên cạnh vốn tưởng rằng sẽ có một hồi đại chiến kinh tâm động phách, nào ngờ nhìn cả nửa ngày vẫn thấy hai người chỉ đứng yên bất động tại chỗ, lập tức cảm thấy hết sức nhàm chán, đi tới phía sau phụ thân, nhõng nhẽo hỏi: "Cha, bọn họ sao vẫn không ra chiêu?"
"Bọn họ đã ra chiêu rồi." Nhạc Bất Quần giải thích với vẻ ngưng trọng, cảnh giới của hai người đều hơn xa mình, may mà hắn khá quen thuộc với kiếm pháp Hoa Sơn, nếu không hắn cũng không nhìn ra được điều gì khác lạ.
Sau một nén nhang qua đi, Tống Thanh Thư sau này ra sau một bước, cung kính nói: "Tiểu tử thua rồi, trước kia không biết trời cao đất rộng, hôm nay mới kiến thức được thực lực chân chính của tiền bối, ta tâm phục khẩu phục."
Phong Thanh Dương thản nhiên nhận lễ của hắn, xoay người biến mất, để lại một thanh âm sang sảng lạnh lùng từ xa xa truyền đến: "Thay lão phu truyền lời, mười lăm tháng sau, chi trăng tròn, đỉnh Tử Cấm, lão phu sẽ đến thăm Đông Phương giáo chủ."
Truyện convert hay :
Yêu Nghiệt Tu Chân Bỏ Thiếu