Tháng chín vừa đến mang theo cái nóng âm ĩ suốt từ đầu hè cùng với ánh nắng chói chang trên bầu trời khiến cho ai ai cũng đầm đìa mồ hôi, dòng người đổ xô đi trên những con đường cũng phải vội vã tìm một nơi trú nắng, không một ai muốn đứng giữa trời nắng nóng lâu như vậy. Ấy thế mà đối với Quý Phong, tiết trời như vậy so với mùa đông còn buốt giá hơn rất nhiều.
…
“Quý Phong, chúng ta chia tay đi!”
…
“Tuệ Tuệ, em vừa nói gì vậy?” Quý Phong ngạc nhiên, run giọng hỏi.
“Tôi nói là chúng ta chia tay đi!” Cô gái được gọi là Tuệ Tuệ lạnh lùng nói ra.
“Còn có, từ nay về sau mong anh đừng gọi tôi là Tuệ Tuệ nữa, tên tôi là Hồ Tuyết Tuệ!”
“Tại sao?” Quý Phong khẽ biến, sắc mặt trắng bệch, hỏi.
“Tuệ Tuệ, tại sao vậy hả?” Con tim Quý Phong như thắt lại, khắp người run rẩy mơ hồ như sắp ngã.
Hai tháng trước, hai người còn thề non hẹn biển, vĩnh viễn không rời xa nhau. Thế mà, qua kỳ nghỉ hè, hắn lại nghe thấy lời chia tay tuyệt tình như vậy, hắn làm sao cam tâm nỗi?
Quý Phong ngơ ngác ngước nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt mình, lòng đau đớn không thôi.
Hồ Tuyết Tuệ cùng Quý Phong đều học năm thứ ba cao trung ở Mang Thạch huyện, hơn nữa lại học cùng lớp.
Bản thân Quý Phong sống khép mình, tự ti, cô độc. Ở trong lớp, thành tích có hơi kém, chỉ thuộc loại trung bình kém. Còn nàng, tính tình hoạt bát, ngoại hình xinh đẹp, hòa đồng, hơn nữa nàng lại là lớp phó cho nên được rất nhiều nam sinh trong lớp để ý, thậm chí còn có vài nam sinh vì nàng mà đánh nhau.
Ấy vậy mà cuối cùng, Quý Phong lại chiếm được trái tim của nàng. Bởi vì hai người ngồi cùng bàn nên có nhiều thời gian tiếp xúc lẫn nhau, từ đó sinh ra hảo cảm, cuối cùng, hai người bắt đầu yêu nhau.
Nhưng, Quý Phong lại không nghĩ đến, ngày đầu tiên tựu trường năm mười hai, Hồ Tuyết Tuệ lại đòi chia tay với hắn.
“Tại sao? Anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi tại sao ư?” Hồ Tuyết Tuệ nghe thấy hắn hỏi vậy liền đáp lại, giọng nói dần to lên khiến cho những học sinh chung quanh đó không khỏi quay đầu nhìn lại chỗ bọn họ mấy lần.
“Anh làm sai điều gì sao?” Sắc mặt Quý Phong tái nhợt, hỏi, giọng nói mơ hồ có ý cầu khẩn.
“Quý Phong, chuyện của chúng ta không thể nào tiếp tục, bởi vì tương lai của chúng ta bất đồng!” Hồ Tuyết Tuệ lạnh lùng đầy cao ngạo nói.
“Hãy nghx lại xem, với điều kiện gia đình của anh thì có thể giúp anh học đến đại học được sao? Với thành tích học tập của anh, có thể thi đậu đại học được ư? Tôi sẽ học lên đại học, sau này còn có thể được sống ở thành phố. Nếu như cùng anh ở một chỗ, tiền đồ của tôi sẽ bị hủy mất thôi!”
“Gia đình?” Sắc mặt Quý Phong nhất thời trở nên trắng bệch, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Anh khôi phải đã sớm nói với em rồi sao, gia đình anh rất nghèo. Nhưng, sao đến bây giờ em mới nói chia tay?”
“Sao ư?” Hồ Tuyết Tuệ cười lạnh, giọng nói đầy giễu cợt.
“Quý Phong, anh biết không, kỳ nghỉ hè này, tôi lên thăm nhà tỷ tỷ ở Giang Châu. Anh có biết, tỷ tỷ tôi cùng tỷ phu ở căn nhà trị giá bao nhiêu không? Anh có cố gắng làm việc cả đời cũng không đủ tiền mua nổi đâu. Anh có biết, tỷ tỷ tôi lái chiếc xe trị giá bao nhiêu không?”
Quý Phong khó khăn lắc đầu, nói: “Anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền!”
Bản thân Quý Phong đã từng nghe Hồ Tuyết Tuệ nói qua về tỷ tỷ của nàng, biết tỷ tỷ nàng làm việc ở Giang Châu. Nhưng hiện tại, nghe Hồ Tuyết Tuệ nói vậy, hắn đột nhiên suy nghĩ, tỷ tỷ nàng sao đột nhiên trở thành người giàu có rồi?
“Hừ, cố gắng ư?” Hồ Tuyết Tuệ cười nói, giọng nói đều giễu cợt: “Cố gắng trong bao nhiêu năm? Mười năm, hai mươi năm? Hay năm mươi năm? Tôi không muốn chờ đến khi chết già mới có thể mua được một căn nhà ở trên thành phố. Quý Phong, sau này chúng ta sẽ không dây dưa với nhau nữa. Tôi nhất định sẽ lên Giang Châu học đại học, đến lúc đó, hai chúng ta sẽ không cùng sống chung một thế giới nữa!”
Quý Phong chỉ còn biết lặng lẽ nhìn nàng. Thấy nụ cười trên khóe môi, nụ cười như hoa như ngọc trước đây của nàng giờ trong mắt hắn chỉ còn là một nụ cười chế giễu, đầy cao ngạo. Đôi mắt long lanh kia giờ chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, lãnh mạc.
“Được thôi, chúng ta chia tay!” Rốt cuộc, Quý Phong gật đầu. Nếu như Hồ Tuyết Tuệ đã nói như vậy, cho dù hắn có cố gắng vãn hồi như thế nào đi nữa cũng chỉ phí công vô ích mà thôi. Dưới tình huống như vậy, nội tâm tự ti của Quý Phong đành lựa chọn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng cho chính bản thân mình.
“Còn có, chỗ ngồi của tôi đã được giáo viên chuyển sang